Vi Nhân Sư Biểu

Chương 1-1: Tiết tử

Tôi tên Tống Xuân Thiên, tên rất ngu có phải không?

Tôi cũng đã từng kháng nghị với ba ba, nhưng ngoại trừ đổi lấy cái một dấu chân thật to trên mông, căn bản cũng không thay đổi được sự thật đã định trong lịch sử.

Tôi lớn lên lại có nhiều tật xấu, chính là qua loa, thường thường sẽ quên mất vừa rồi mới làm gì.

Ví dụ như buổi sáng khoá cửa đi ra, đến khi đi một đoạn đường rất xa, lại đột nhiên hồi tưởng lại, không biết lúc mình rời nhà đã khoá cửa hay chưa?

Tôi cứ suy nghĩ, càng nghĩ lại càng – không ra.

Rồi không còn cách nào khác, đành phải chạy xe về nhà, rồi mới khoá xe, sau đó dùng lực kéo kéo cửa… Kết quả, 90% là đã khoá, 9% là không khoá cửa…

Bạn hỏi tôi 1% còn lại ở đâu ư?

Vò đầu… Hê hê, ngượng ngùng, còn 1% kia, là tôi quyết định tin tưởng, mình sẽ không trở về.

Nhưng mà, mọi người trăm ngàn đừng hiểu lầm, bởi vì trên phương diện công việc, tôi lại dị thường nghiêm túc.

Dù sao, công việc giáo viên có liên quan đến tương lai hàng chục, hàng trăm đứa nhỏ, không thể chấp nhận bất cứ sơ suất nào — Còn nữa… Thật có lỗi, hình như quên nói, tôi là một thầy giáo quang vinh vĩ đại. Hử, không giống? Ai nói không giống, ai nói giáo viên không thể qua loa như vậy? Ai nói không giống, tôi sẽ đá bay!!

Đối với chuyện tình thuộc bổn phận, tôi làm sao lại không hoàn thành nhanh chóng tốt đẹp được?

Không phải thổi phồng, hiện tại người trẻ tuổi, rất ít người giống như tôi, làm hại mỗi lần về thăm cha mẹ, đều khiến hai người đau lòng xoa bóp hai má của tôi. Bảo tôi vừa mệt vừa gầy, rồi mới nói tôi không cần liều mạng như vậy, trời sập thì có người cao to khác lo, vân vân và vân vân…

Rất nhiều người hâm mộ công việc ở trường trọng điểm của tôi, dù sao xã hội hiện tại, muốn tìm công việc ổn định, là phi phi thường không dễ dàng. Nhưng từ trước đến nay, các bậc cha mẹ có thứ gọi là “bát cơm sắt (1),” lưu động nhân viên là sự tình thường xuyên có.

Lấy trường học của tôi mà nói, người ngoài sẽ nghĩ đến loại trường học này, hẳn là phi thường ổn định, nhưng kỳ thật, cũng không phải luôn luôn như vậy. 

Trường học công lập thì đúng vậy, nhưng hiệu trưởng lại lấy đủ loại hình thức mà nhận tương trợ từ công dân, mặt khác lại xây dựng một khu nhà cao để làm trường tư nhân thu phí. 

Đừng hỏi tôi vì cái gì, bởi vì nguyên nhân mọi người đều hiểu được ── đương nhiên là có thể kiếm thêm tiền, không có lợi, ai sẽ ngốc như vậy, làm sự tình đầy rủi ro như thế.

Cũng bởi vì thế, giáo viên trường tôi, cùng giáo viên ở trường tư nhân lúc đó, thực tế là bù đắp cho nhau.

Ví dụ như bên kia không có giáo viên biên chế chính thức, thì sẽ được dùng các loại danh nghĩa mà điều tạm đến – có thể tưởng tượng, đều là người có gia đình lãnh đạo hậu thuẫn, hoặc là thân thích bạn bè của lãnh đạo, hoặc là thân thích bạn bè của thân thích bạn bè của họ.

Nhưng mà, nhân viên biên chế cũng đã đủ, làm như vậy làm gì? Cho dù trường học muốn tìm lý do chia tiền lương cho bọn họ, dù sao cũng phải an bài tỏ vẻ như đang công tác.

Bởi vậy, sẽ có một ít giáo viên không may mắn ở trường công lập, bị sai đến trường tư nhân, tuy biên chế vẫn là ở trường ban đầu, nhưng đãi ngộ hoàn toàn không giống nhau. Không có bảo hiểm, không có quỹ nhà ở, không có tiền thưởng, không có… Dù sao cũng là một địa phương cực kỳ không tốt.

Do đó, không ai nguyện ý bị điều đi cả, nhưng lúc bị nêu tên, lại không thể không đi.

Bởi vì bị nêu tên, nhất định sẽ rất tức giận, nếu thông minh, thì cứ ngoan ngoãn nghe lời. Mà tôi cảm thấy mình coi như thông minh, cho nên cũng không có xuất hiện làm gì đến long trời lở đất, chỉ ngoan ngoãn đóng gói mà đi.

Khụ… Đúng vậy, tôi chính là giáo viên xui xẻo bị điều đến trường tư nhân. 

Nói thật ra, đây cũng chẳng phải là chuyện gì lớn lắm.

Chẳng qua, tôi chỉ tức giận ông chủ nhiệm đầu heo lớn tuổi kia bắt nạt người mới, mỗi một cuộc thi, đều an bài cho tôi giám thị hai trường thi, tôi lên tiếng trong cuộc họp, hơn nữa, xảy ra một chút tranh chấp nho nhỏ với hắn mà thôi.

Vốn cũng không có gì, nhưng nhận được sự đồng ý thống nhất của các đồng nghiệp trong văn phòng, tôi quyết định phá lệ đi giải thích trực tiếp với hiệu trưởng.

Thượng Đế làm chứng, tôi tuyệt đối là thật tâm thực lòng đi giải thích. Dù sao, tôi cũng không dự đoán được, lại bắt gặp hắn cùng bí thư mới đến đang ôm ấp một chỗ với nhau.

Cho nên sau đó, tôi mang trên mình gánh nặng, cẩn thận mỗi bước đi ly khai trường học đã sinh sống và công tác hơn một năm, cũng là hậu quả tất yếu.

Khụ, trên thực tế, tôi cũng chẳng luyến tiếc lắm.

Nhưng nghĩ lại, giống như tôi là người nhiệt tình yêu thương công tác, là người trẻ tuổi một lòng đặt ở sự nghiệp, hiện tại đã rất ít gặp. Một lần nữa, tôi có năng lực, cho nên đổi địa phương cũng không làm tôi lo lắng, sẽ có bất cứ khác biệt gì. 

Nghĩ như vậy, trong vòng ba giây, tôi nhanh chóng thoát ly hàng ngũ thanh niên u buồn, lại ngẩng cao đầu mà khôi phục ý chí chiến đấu. 

Chỉ là, lúc này tôi còn chưa biết, cuộc sống tương lai đầy khó khăn của mình, vừa chỉ mới mở màn mà thôi!

——————–

Chú thích:

(1) Bát cơm sắt: hành ngữ ám chỉ công việc ổn định trong văn hóa người Trung Quốc. 

Băng: Tiết tử này có gì khó hiểu về vụ công tác biên chế thì cứ mặc kệ đi =))) Đằng nào nó cũng không dính dáng gì nhiều đến truyện =))) Mà Băng cũng không hiểu để giải thích và edit rõ hơn =)))