Vi Nhân Sư Biểu

Chương 1-2

“Học viện Kim Kê” – Bốn chữ vàng to lớn lấp loé dưới ánh mặt trời. Tôi cười trộm, bởi vì đột nhiên nghĩ tới một câu – Gà Vàng Độc Lập.

Thế là, ngày mùa hè nắng trời sáng lạn, một thanh niên trắng nõn dắt xe đạp đứng trước cổng trường học ngây ngô cười. Cho đến khi bảo vệ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn tôi một lúc lâu, tôi mới đột nhiên phát hiện mình sắp trễ thời gian báo danh rồi, cho nên trong ánh mắt kinh ngạc của bảo vệ, tôi đưa thẻ giáo viên ra rồi đi thẳng vào văn phòng hiệu trưởng.

“Anh chính là Tống Xuân Thiên?” Đối diện máy tính, một người phụ nữ đeo kính vừa cao thấp đánh giá tôi, vừa kiểm tra tư liệu cá nhân tôi mang đến.

“Đúng vậy, chính là tôi.” Ha ha, là nữ hiệu trưởng nha, hẳn là tốt hơn so với lão già hiệu trưởng trường cũ rồi. Dù sao phụ nữ luôn giàu tình yêu, cũng khoan dung không ít…

Trong lúc tôi chìm vào ảo tưởng hết sức tốt đẹp, thanh âm bên tai lạnh lùng phá vỡ sự mơ màng của tôi. “Học viện chúng ta là trường học nghiêm cẩn, làm thầy giáo nhất định phải là tấm gương tốt! Nếu ngay cả giáo viên cũng không thể nghiêm khắc với chính mình, làm sao có thể giáo dục học sinh cho tốt được?

‘Muốn chỉnh người trước phải chỉnh mình’, cho nên học viện chúng ta yêu cầu giáo viên buổi sáng sáu giờ phải có mặt ở trường, cùng chạy bộ với học sinh. Buổi tối 9 giờ 50 phút sau khi xác định học sinh cuối cùng đã rời khỏi lớp mới được về nhà. Không có ngày nghỉ, lại càng không có cái gọi là cuối tuần. Phụ huynh gởi con cái đến trường của chúng ta, là vì có thể bồi dưỡng bọn chúng thành tài, mà chức trách của chúng ta chính là…”

Tâm đã muốn rơi xuống đáy vực, tôi tất nhiên đã không thể nghe được bà ấy đang nói cái gì, chỉ biết là đôi môi tô son có một chút nếp nhăn trước mặt đang không ngừng va chạm. Mà tự do của tôi, ngày nghỉ của tôi, lười nhác của tôi… Cứ như thế mà bị bóp chết từ trong nôi. Khóc… Vì cái gì tôi lại có cảm giác rơi vào cảm bẫy chứ?

Đáng an ủi một chút là, tôi phát giác nữ giáo viên của học viện này rất được, hơn nữa học sinh nữ đáng yêu cũng không thiếu. Khuyết điểm duy nhất là học sinh không được quản lý tốt lắm. Đại khái là vì gia cảnh giàu có đi, rất nhiều đứa nhỏ đều được nuông chiều từ bé, cho nên hơi ương ngạnh một chút. Nhưng bởi vì là trường học tư nhân, không thể đắc tội với học sinh là một quy tắc bất thành văn rõ ràng của giáo viên. Nếu không, học sinh vì tức giận mà đòi nghỉ học, trường học sẽ phải trả lại gấp mười tiền học phí của một học sinh đã nộp lúc trước, đây chính là vấn đề rất lớn. Cho nên tôi luôn tự đáy lòng mà cảnh cáo mình, không thể đối xử với học sinh quá hung dữ, không thể quản bọn họ quá nghiêm, chỉ cần dạy xong lớp là được rồi, không cần xen vào việc của người khác…

Nhưng con người của tôi tựa hồ trời sinh đã ưa chõ mõm vào chuyện người khác. Ví dụ như hiện tại, cư nhiên lại có một đám học sinh đang đánh nhau ở phía sau căn tin. Quản? Mặc kệ? Do dự, lại do dự… Cuối cùng vẫn không kìm được xúc động, ôm bài vở chạy vọt qua.

“Này — tách ra! Các câu là học sinh ban nào? Lại dám đánh nhau ở trong trường.” Lẽ ra tôi kêu to la hét một đường chạy qua như vậy, mấy tên nhóc trong đám lộn xộn hẳn phải nghe được chứ. Hỏi tôi vì cái gì lại hô to một đường hả? Hê hê, nếu âm thanh quá nhỏ bọn chúng không nghe được, chẳng lẽ tôi phải tự mình đến túm bọn nó ra ngoài sao. Nói giỡn, lỡ như một cú của ai đó bay vào gương mặt anh tuấn của tôi thì làm sao được. Nhưng khiến tôi tức giận chính là bọn chúng vẫn như không nghe được.

Lúc cẩn thận đến gần, tôi mới thấy được rõ ràng toàn bộ hiện trường. Thì ra là ba đứa nhóc vây đánh một thiếu niên. Còn có một đám nhóc cao cao đang đứng bên cạnh mà xem cuộc chiến, thấy tôi lại gần thì chỉ nhướn mắt cái thôi, rõ ràng là không để giáo viên tôi đây vào mắt.

“Các cậu có nghe thấy không? Tôi bảo các cậu tách ra.” Chỉ tiếc là hình như có một mình tôi ở bên cạnh khàn giọng rống, bên trong đám người đang vây lại vẫn tiếp tục đánh và đánh.

“Này – bạn học.” Là cậu đó, tên nhóc thối này, cư nhiên dám coi rẻ thầy giáo. Đứng ở một bên không can ngăn thì thôi, lại còn dám giả vờ không nghe thấy lời tôi nói.

“Này-” Tôi đơn giản chạy qua dùng ngón trỏ trạc trạc hắn, thế này mới nhận được một ánh mắt không kiên nhẫn.

“Làm gì?” Giọng nói lạnh lùng nhưng thật ra nghe rất tốt.

Cái gì chứ, tôi là đến giáo huấn bọn chúng, cũng không phải tới đây nghe mấy đứa nhỏ còn chưa có râu này ca hát. Đằng hắng cổ họng, tôi cố ý trầm trầm tiếng nói. “Bọn họ đánh nhau cậu không thấy sao?”

Sao lại dùng biểu tình kì quái này nhìn tôi? Hê hê, biết rồi, nhất định đã bị tôi doạ rồi. Tôi nhếch cằm, nhìn thẳng vào mắt hắn. Hả? Đột nhiên phát hiện người trước mắt cư nhiên còn cao hơn tôi một cái đầu. Haiz, hiện tại dinh dưỡng trẻ em rất tốt, đâu như khi tôi còn bé, bởi vì thiếu sữa mà khóc rống cả đêm, mẹ ngoại trừ cho tôi uống sữa thì chính là ăn trứng chim, rồi lại uống canxi. Kết quả, bổ đến bổ đi cuối cùng tôi mắc hậu chứng không bao giờ chạm vào trứng chim, còn ảnh hưởng đến dáng người vốn dĩ nên uy mãnh giống cha. Đương nhiên, hiện tại tôi với dáng người mỹ nam 1m75 cũng thu hút được rất nhiều mỹ nữ. Chẳng qua mắt thấy học sinh còn cao hơn mình, đáy lòng vẫn có một chút xíu khó chịu.

Trở lại chuyện chính, tôi cố gắng tỏ ra uy nghiêm của thầy giáo, ra mệnh lệnh. “Cậu – kéo bọn họ ra cho tôi!”

Chỉ tiếc thằng nhóc kia cư nhiên cho tội một cái nhìn xem thường kiểu “anh có bệnh à”, sau đó quay đầu thẳng tắp rời đi. Không tức giận, không tức giận – tôi yên lặng tự nhủ với mình, làm sao có thể tức giận với một đứa nhỏ không hiểu chuyện chứ?

“Này – cậu học ban nào?” Tôi chưa từ bỏ ý định kêu gọi.

“Này— ” Tôi kéo cánh tay hắn.

“Ai u.”

Lúc tôi ngồi trên mặt đất mà giãy dụa, vẫn không dám tin như trước – tên nhóc kia cư nhiên chỉ có thể tuỳ tiện vung tay mà khiến tôi ngã xuống mặt đất.

Đại khái là có bản nhạc đệm nho nhỏ này, vài người đang đánh nhau kia cũng ngừng tay, nhìn về phía tôi.

“Anh là thầy giáo?” Trước mắt đột nhiên xuất hiện một cái bóng.

Tôi vừa nhìn thấy liền tức giận không chịu được, chính là tên nhóc vừa rồi khiến tôi ngã. Theo tầm mắt của hắn nhìn, chính là đống bài tập cùng giáo án nằm bên người tôi.

“Tôi đương nhiên là thầy giáo, nếu không tôi quản các cậu làm gì?” Tôi tức, tôi tức, tôi tức chết rồi!

Nhất là ánh mắt khó tin của nam sinh trước mặt càng khiến tôi căm giận. Tôi đương nhiên biết hắn vì sao lại cảm thấy kỳ quái, trên thực tế trường hợp này tôi đã sớm trải qua. Đều do mẹ, không có việc gì lại tự nhiên sinh tôi với gương mặt trẻ con, hại tôi ngay cả lúc đến khu nhà của giáo viên múc nước cũng bị bảo vệ ngăn lại, cho rằng tôi là học sinh đi trộm nước. Nhưng mà cũng chưa từng có ai lớn mật như hắn, dám đẩy mạnh tôi xuống đất. (Lời tác giả: là không cẩn thận khiến cậu ngã nha~~”)

“Tống – Xuân – Thiên.” Nghe được tên mình từng chữ từng chữ bị niệm lên, lại nhìn biểu tình hết sức nhịn cười của đám học trò, tôi càng thêm tức giận.

“Có chuyện gì! Lại dám gọi thẳng tên giáo viên! Các cậu học ban nào? Báo tên mau lên!” Tôi cố gắng đứng lên, không, là đứng lên rồi.

“Thầy à, có học sinh nào đánh nhau lại ngoan ngoãn báo tên mình hay không?” Tôi vừa quay đầu, người nói chuyện lại là nam sinh bị đánh.

“Cậu—” Tôi hơi bị nghẹn, nửa ngày cũng không nói nên được cái gì.

Chờ tôi phục hồi tinh thần lại, mấy tên tiểu quỷ kia đã biến mất không còn ai.

Tôi trừng mắt tìm kiếm, thời gian nghỉ trưa, người ở vườn trường tất nhiên không nhiều, cuối cùng cũng nhìn thấy một chút bóng dáng kiêu ngạo của nam sinh kia.

“Này – cậu.”

Thân ảnh kia thế nhưng lại dừng lại, hai tay xỏ vào túi quần, dựa vào tường, nhàn nhã quay đầu nhìn tôi, trên mặt mang theo nụ cười khẽ khiến tôi muốn phát hoả.

“Cậu…”

“Làm gì chứ?” Tên nhóc kia nhíu mày, lại còn dám hỏi ngược lại tôi. Hơn nữa – vì cái gì nụ cười của hắn khiến tôi cảm thấy chính mình rất ngu ngốc? Tên nhóc chết tiệt.

“Báo tên của cậu đi.” Tôi cảm thấy lời của mình rất chính nghĩa nghiêm khắc, sau đó lại loé lên hào quang lấp lánh.

“Ban một năm ba, Tịch Hâm.” Thản nhiên bỏ lại những lời này, tên nhóc kia thế nhưng ở trước mặt tôi lại nghênh ngang xoay người bỏ đi.

“Cậu—” Tôi cứng họng đứng ngốc lăng tại chỗ, đây cũng không thể trách tôi được, dù sao từ trước đến nay làm giáo viên, thật đúng là rất ít khi gặp được học sinh kiêu ngạo như thế.

“Cậu không có mặc đồng phục…” Sau một lúc lâu, tôi cuối cùng mới nhớ ra lời mình muốn nói lúc nãy, chỉ tiếc, trước mặt đã sớm chỉ còn lại không khí.

—————–

Băng: Vì Băng tự cắt, cho nên chương truyện dài ngắn khác nhau:)))