Viêm Ngữ

Chương 19

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Vi Sinh Noãn

Gần đây, Kouen rất hưng phấn, tinh lực dư thừa không có đất dụng võ nên thích lăn lộn Konan.

Dăm ba bữa thì cũng thôi, nhưng một tuần liên tục không thể ngủ ngon làm Konan tức giận, ném cả người và gối ra ngoài cửa, bảo Kouen ít nhất một tuần đừng về.

Lúc trước Kouen không có như vậy, nên Konan cân nhắc có phải có nguyên nhân gì phía sau không, nhưng thấy Kouen không để ý lắm mà nằm thư phòng, thật sự là nhàn đến hoảng, quy kết ra tình cảm của cô và Kouen sâu đậm hơn năm trước, nên Kouen "đương nhiên" muốn ôn tồn nhiều hơn năm ngoái.

Qua tân niên là thêm một tuổi, Konan đã tròn 21, xem như 22. Tuy thân phận thấp, nhưng tết đến, Kouen vẫn dẫn cô đến bái kiến Kou quý phi. Kou quý phi không cho Konan sắc mặt tốt, ngoài sáng trong tối đều phúng cô mấy năm rồi còn không có thai. Nếu thời cuộc cho phép, Konan cũng nguyện ý sinh một đứa cho vui, nhưng Kouen lại không có tính toán đó, một mình cô thì sinh được chắc. Konan vô tội bị răn dạy, còn không thể nói rõ tình hình thực tế, nghĩ đến đây, cô cũng thản nhiên cho Kouen uỷ khuất ngủ thư phòng tiếp.

Kouen bị gối đập ra ngoài, nghĩ lại cũng chỉ có thể thở dài, thân thể Konan yếu ớt, tính chờ thêm hai ba ngày nữa cô hết giận là tốt rồi.

Mười lăm tháng giêng, tết Thượng Nguyên.

Hoàng đế và Hoàng hậu ban ngự yến trong cung, các phi tần có liên quan cùng vui, các hoàng tử công chúa ở ngoài tự chơi với nhau đi. Nhị công chúa đến Thất công chúa đã xuất giá đều ở nhà chồng, Kouen mời các đệ đệ muội muội còn lại đến phủ tụ tập.

Kouha đến sớm nhất, thừa dịp nhàn nhã bàn luận võ nghệ với Kouen. Koumei gần trưa mới tới, cậu thản nhiên nói rõ là mình tới cọ cơm trưa nhà Hoàng huynh. Kougyoku sau giờ Ngọ mới đến, không hề nghi ngờ gì là cô bé dẫn theo cái đuôi Judal to đùng đến theo. Nửa canh giờ trước giờ tiệc tối, Hakuei cũng dẫn Hakuryuu đến rồi.

Huynh muội mấy người hiếm khi có cơ hội tụ tập, lại không nói chuyện quốc gia đại sự, không khí hoà hợp. Hakuryuu không quen trường hợp thế này lắm bị Judal quấn lấy nên cũng không bị vắng vẻ.

Mãi đến khi khai tịch, Konan cũng chưa từng xuất hiện, Kouha mở miệng dò hỏi, Kougyoku cũng gật đầu hỏi theo.

"Thân phận Konan không đủ, nàng không muốn quấy rầy gia yến của chúng ra. Rượu hoa quế và nguyên tiêu đều là do Konan chuẩn bị, mấy đứa nếm thử đại biểu tâm ý là được."

Đáp án Kouen đưa ra rất hợp lý, Kouha và Kougyoku không có hỏi nhiều, Hakuei và Hakuryuu vốn đứng ngoài cuộc, chỉ có Koumei và Judal biết nhiều hơn, chắc chắn rằng "thân phận không đủ" chỉ là lý do của Kouen mà thôi.

Đoán chừng Hoàng huynh và Hoàng tẩu nhà mình có vấn đề gì rồi, Koumei không định lắm miệng, kinh nghiệm thứ nhất, tình cảm của họ rất tốt, kinh nghiệm thứ hai, nếu cậu lắm miệng thì người bị bắt nạt chỉ có cậu thôi!

Judal cũng nhìn ra vấn đề, nhưng không thông minh câm miệng như Koumei, cậu ngậm đồ ăn trong miệng, má trái phình lên, cười xấu xa nói mơ hồ: "Kouen, sợ là ngươi phải cấm dục lâu lắm nhỉ?"

Câu nói của Judal làm mấy người còn lại giật mình.

Thìa của Hakuei run lên một chút, suýt nữa làm rơi nguyên tiêu xuống, cô ấy rất nhanh khôi phục bình thường, vỗ lưng thuận khí cho Hakuryuu đang bị sặc. Kougyoku đỏ bừng mặt, nhớ tới chuyện bị Judal trêu cợt hai năm trước, gục sâu đầu xuống dùng ống tay áo che mặt. Kouha dứt khoát lấy đũa chọc một viên nguyên tiêu nhét vào miệng Judal, dùng đồ ăn lấp kín miệng không cho cậu ta nói nữa.

Hai má của Judal đều phồng lên, "ô ô" hai tiếng hoàn toàn không ai hiểu. Kouen nâng khoé miệng tạo thành một nụ cười quỷ quyệt: "Hương vị nguyên tiêu Konan làm không tồi, ngươi ăn nhiều thêm mấy viên đi Judal."

Koumei lập tức nói sang chuyện khác, nói đến hội đèn lồng ở dân gian. Tết Thượng Nguyên, trong cung cũng treo hoa đăng, các cung nữ khéo tay cũng sẽ làm ra những chiếc đèn lồng tinh xảo, hoa đăng ở dân gian tất nhiên đơn sơ hơn trong cung nhiều, nhưng thắng ở điểm không khí vô cùng náo nhiệt và vui mừng.

Chuyển đề tài xong, huynh muội mấy người từng người kể chuyện thú vị mình biết, một bữa tiệc coi như là náo nhiệt tận hứng. Buổi tiệc kết thúc đã là quá giờ Hợi (9 giờ), Judal không muốn hồi cung sớm, Hakuryuu nhớ tới hội đèn lồng mà Koumei miêu tả muốn dẫn chị mình đi, nên Judal kéo Kougyoku, Hakuryuu thì khuyên được Hakuei, hai nhóm đi xem hoa đăng.

Koumei kể đến sinh động, nhưng bản thân cậu lại không thích chen chúc trong biển người, tiệc tan thì về phủ làm trạch tiếp.

Kouha về cung ngủ dưỡng nhan nên không đi, nhưng lúc trước nhìn ra manh mối sự việc, nên cậu kiến nghị Kouen có thể dẫn Konan đi xem.

"Chị Nan là nữ tử, ít nhiều gì chắc cũng thích những thứ này."

Suy xét một lát, Kouen cảm thấy Kouha nói có lý, mạo hiểm dù bị đá từ ngoài cửa vẫn đi tìm Konan, không ngờ cô không ở trong phòng.

Kouen tìm một vòng, cuối cùng tìm được cô trong thư phòng của mình. Konan ôm gối ôm vốn là của cô bị ném ra cửa, nằm nghiêng trên giường của anh, trên cái bàn lùn cạnh giường có đặt một bầu rượu sứ màu ngọc và một cái chén, con sóc nâu đậm ngồi xổm một bên.

Nhóc lười thừa dịp ngày hội được ăn đồ ăn ngon hơn, Konan nhìn nó kẽo kẹt gặm cắn một viên kẹo đậu phộng to không chớp mắt.

"Kouen-sama, bữa tiệc kết thúc rồi sao?"

Nghe thấy động tĩnh, Konan ngẩng đầu, thấy là Kouen, Konan một tay ấn trán, chậm rãi ngồi dậy.

Kouen cầm lấy bầu rượu quơ quơ, chỉ còn lại khoảng một phần ba, nâng tay chạm vào mặt Konan, chỉ thấy tay nóng lên.

"Ta không có say mà, Kouen-sama."

Konan cười nhạt, cầm tay Kouen, ngẩng đầu nhìn anh chăm chú.

Kouen cũng không phản bác, ngồi xuống bên giường.

"Sao lại chạy tới đây?"

"Muốn thử xem nha." Vấn đề của Kouen làm Konan buông tay anh ra, ngả mình về giường, "Muốn thể nghiệm cảm giác ngủ trong thư phòng của Kouen-sama một lần."

"Cảm giác thế nào?"

"Không có khung giường và màn giường nên không yên lòng, sợ nghiêng người sẽ ngã xuống đất, chỉ có một tấm đệm mỏng, vừa cứng vừa cộm."

"Sau đó thì sao?"

Kouen nhìn Konan cố tình nghiêm túc lên, buồn cười nâng nay nhéo mặt nàng.

Konan cắn môi dưới, không vui tránh đi, không đáp mà hỏi lại, "Ngài tìm ta có việc?"

"Hội đèn lồng trên phố, có muốn đi không?"

"Không đi!" Konan không cần suy nghĩ, chém đinh chặt sắt từ chối.

"Nàng không có hứng?"

"Trái phải cũng chỉ có đèn lồng, chỉ có mấy cái đẹp, đi 50 trượng (hơn 170m) là xem đủ rồi. Ta không cần vì mấy cái đèn lồng mà để Kouen-sama bị mấy nữ nhân không liên quan đầy trên đường nhòm ngó."

"............"

Kouen không nói gì, người nên không vui khi đồ của mình bị người ta nhìn trộm là anh mới đúng mà? Cô còn làm khó dễ trước.

"Còn đang giận?"

"Ta không giận, từ lúc bắt đầu đã không giận. Nếu tức giận, ta sẽ nhốt mình trong phòng, không gặp Kouen-sama, không nói chuyện với Kouen-sama, sẽ không chuẩn bị tiệc tối vì Kouen-sama, sẽ không để ý Kouen-sama ngủ có tốt không, cũng không cản Kouen-sama lên phố xem hoa đăng. Ta không phải tức giận, chỉ là hy vọng Kouen-sama cũng suy nghĩ đến ta một chút."

Konan cầm tay Kouen, ánh mắt trong trẻo nhìn thẳng anh.

"Kouen-sama cho phép ta độc chiếm ngài, như vậy, ngài cũng chỉ có ta, ta hư rồi cũng không tốt cho ngài. Cho dù chỉ là một chút thôi, ta cũng muốn Kouen-sama suy xét ta."

"Konan......" Kouen ít khi hoảng hốt, bởi vì đuối lý nên không biết phải giải thích với Konan từ đâu.

Konan giống như không phát hiện Kouen do dự, mở miệng lại ôm sai lầm về phía mình.

"Lúc này ta không biết rõ nguyên do đã đơn phương giận dỗi Kouen-sama, Konan nhận sai. Ngài nể mặt chúng ta đều mệt mỏi rồi, tha thứ cho ta đi."

"Konan, nàng nghe được cái gì?"

Để Konan kết luận là "nguyên do", Kouen chắc đến bảy phần là cô đã biết chân tướng sự thật, nhưng đề phòng, Kouen vẫn thử hỏi, nếu Konan không biết cũng sẽ không nghe ra vấn đề.

"Câu nói của Judal-san có hàm ý, Kouen-sama, Tây Chinh sắp bắt đầu rồi, ta đoán không sai chứ?"

Thấy Kouen không thể phản bác, Konan bắt lấy tay anh ngồi dậy, thuận thế nằm trong lòng, ôm lấy anh.

"Đều do tên lang băm lần ấy, nói ta muốn tĩnh dưỡng thân thể phải tránh ưu tư quá nặng. Ngài cũng nghe hắn bịa đặt lung tung, chẳng lẽ muốn ta không dùng đầu nữa sao? Ngốc đi sẽ bị ngài ghét bỏ. Biết ngài sắp Tây chinh, ta đương nhiên sẽ lo lắng, nhưng ngài gạt ta, còn làm ra những hành vi thất thường, ta sẽ không lo lắng sao?"

"Đầu xuân mới có thể chỉnh quân xuất chinh, vốn không muốn làm nàng vô duyên vô cớ sầu lo thêm hai tháng, không ngờ lại làm nàng suy nghĩ miên man." Kouen sờ đầu Konan để trấn an.

"......"

"Hửm?"

Konan ghé vào trong lòng Kouen, giọng buồn buồn mà Kouen nghe không rõ.

"Ta nói là lỗi của ta, ngài đã rất săn sóc mà suy xét cho ta." Konan ngẩng đầu lộ ra gương mặt tươi cười xinh đẹp, cười xong lại chui vào lòng Kouen, vừa cọ vừa nhỏ giọng oán hận, "Nếu không suy nghĩ tâm tình thì nên suy xét về tình trạng thân thể. Rõ ràng là ta bị bắt nạt trước, ta lại luôn nói xin lỗi......"

"Konan."

"A, có!" Sợ tiếng nỉ non của mình bị Kouen nghe được, Konan giật mình cao giọng đáp.

Kouen ước chừng vẫn chưa nghe được câu oán hận của tiểu nhân nhi trong lòng, lại sờ đầu Konan, cười đạm nhiên.

"Nàng vừa nói không muốn ra cửa, vậy ta làm cho nàng một cái hoa đăng là được."

Nửa canh giờ sau, Kouen dùng cành trúc mỏng, sọt tre, dây tơ hồng tạo ra một chiếc đèn giấy tứ giác đơn giản.

"Đây là Thiên đăng (Đèn Khổng Minh), nàng có thể vẽ vài thứ lên đó."

"Thiên đăng? Đèn lồng biết bay trong lời đồn? Thật sự có thể bay lên sao?"

Konan chưa từng nhìn thấy thiên đăng, nghe Kouen nói, tức khắc có hứng thú với cái đèn lồng đơn sơ trụi lủi kia, bắt đầu mài mực.

"Cái này không bay được, khung của nó quá nặng. Thiên đăng thực sự không phải là tứ giác, sọt tre phải tước mỏng hơn, còn phải làm to hơn mới dễ bay. Đế quốc Kou sớm đã cấm tự chế thiên đăng, quân đội truyền tin thì đã có ma pháp thấu thị ở cự ly xa, cho nên về cơ bản đã tuyệt tích rồi. Lúc ta còn nhỏ ở quân đội thấy nên làm chơi."

"Ở quân doanh cũ còn có thể dùng coi như công cụ truyền tin cho Koumei-sama?" Trong thư viết ngày mai mang mấy bình rượu ngon tới gặp ta....

"Không có, vùng đó toàn rừng cây đồng cỏ, thả bay lung tung rất nguy hiểm, đó cũng không phải việc nhỏ như chuồn êm ra ngoài chơi, ta có thể sẽ bị bắt."

"Vậy thì bảo Koumei-sama thả là tốt rồi nha." Konan thuận miệng đồng ý, sau đó cười khanh khách đẩy nghiên mực đến trong tầm tay của Kouen, "Mài mực xong rồi, ta sợ không cẩn thận chọc hỏng, Kouen-sama vẽ giúp ta đi."

"Lại muốn lười biếng, ta dạy cho nàng?" Kouen nhướng mày, cười như không cười nhìn Konan.

Konan âm thầm cắn răng, bởi vì đắn đo sai lực nên không dám hạ bút, ngòi bút run rẩy, bút đầu tiên là một giọt rơi xuống giấy Tuyên Thành màu đỏ.

"Kouen-sama, ngài hoạ giúp ta đi, ngài hoạ xong ta vẽ thêm vài nét." Konan nằm liệt trên án thư, tha thiết khẩn cầu Kouen đang thích ý ngồi đối diện cô.

Kouen cuối cùng không đành lòng cô phụ ánh mắt đau khổ thỉnh cầu của mỹ nhân, vài bút ít ỏi đã phác học ra mấy đường cong kỳ dị.

"Xem hiểu không?"

Kouen chuyển cái đèn lồng cho Konan nhìn, cô nheo mắt cẩn thận đáng giá, cầm bút thêm một từ "Kou" lên đồ án.

Konan giơ cái đèn lồng lên cho Kouen nhìn, nụ cười minh diễm mang theo giảo hoạt đắc ý.

"Đây là Đế quốc Kou sau kế hoạch sắp tới của ngài."

Kouen chống tay lên cằm, nhìn tiểu nhân nhi xinh đẹp xảo tiếu trước mắt đến xuất thần.

Dù không đồng quan điểm với anh, cô lại hiểu tâm tư của anh, rõ dã tâm của anh như lòng bàn tay, sau đó đi thẳng theo không lùi bước. Đây là nữ nhân anh nhìn trúng, cô sớm đã chung tình với anh, anh chưa từng phụ sự chờ mong của cô, giờ may mắn mà có thể làm bạn nhau.

Kouen đứng dậy đi đến trước mặt Konan, lấy đèn lồng đặt sang một bên, đôi tay phủ lên vai Konan, động tác mềm nhẹ, ý nghĩa lại nặng tựa ngàn cân.

"Koumei và Kouha muốn tuỳ ta xuất chinh. Konan, ta giao Đế đô lại cho nàng."

Tác giả có lời muốn nói:

Gyoku-chan đáng yêu đã bị Judal trêu cợt từ hai năm trước!

Ở đây là mấu chốt tìm được từ thư của Thầy Ohtaka, đại khái là Gyoku-chan luyện kiếm với Ka Koubun

Ka Koubun sợ làm Gyoku-chan bị thương nên thả, Gyoku-chan nói không tập nhễ nhại mồ hôi sẽ rất bực bội, Judal nói bà già dục cầu bất mãn hả.

Kết quả Gyoku-chan không biết cái gì là dục cầu bất mãn (Xem thủ thế của Judal), Ka Koubun bảo vệ quá độ