VKook_Nghiệt duyên (Ngược)

Chương 8

Ngay lúc Trí Mẫn rời đi Tại Hưởng cũng không lưu lại nơi ô uế đầy mùi kinh tởm này, anh cùng đám người black suit đi khỏi để lại cậu một mình chật vật.

Chính Quốc đưa tay chạm đến bụng dưới nó liền nổi lên cơn quặn thắt. Cậu giữ chặt tay ở bụng, tay còn lại men theo vân tường gượng dậy. Vừa đứng dậy hai chân đã run lẩy bẩy quỵ xuống, huyết đỏ từ huyệt động men theo bắp đùi chảy xuống sàn.

Cậu cười mỉa mai, nghĩ thầm: "Gì chứ, mới chỉ hơn một tiếng sẽ không gục ngã đâu, bị cưỡng hiếp như vậy cũng không phải lần đầu, giới hạn của cậu là đến 3 tiếng cơ, thử lại lần nữa, ha".

Chính Quốc chống tay đứng dậy lần nữa. Đi vài bước đến góc phòng - nơi quần áo của cậu bị vứt ở đó. Khó khăn vận lại quần áo xong Chính Quốc đi khập khiễng đi từng bước về khu nhà dành cho người làm, ngay lúc cậu vừa bước tới bao nhiêu ánh mắt khinh rẻ đều liếc tới cậu. Chính Quốc cúi gằm mặt, cậu đi tới phòng tắm nhưng còn chưa kịp bước vào liền bị ngăn lại.

- Đứng lại! cậu nghĩ gì mà đi vào đó, cậu vào rồi sau này chúng tôi làm sao dám dùng phòng này, thật là bẩn quá đi.

Cậu ngước mắt nhìn chằm chằm người đang nói kia.

"Bộp"

- Chúng tôi giúp cậu dọn đồ rồi, sau này... sau này ở luôn chỗ nhà kho đi, đừng tới đây nữa.

Một người khác đem một vớ đồ bao gồm quần áo và nệm nằm ném tới phía cậu. Chính Quốc không nói gì, cậu thầm lặng cúi người xuống nhặt từng món đồ lên đi quay trở lại phía nhà kho cũ.

- Các người có nhìn thấy không, cái thứ ướt ướt ở phía sau quần cậu ta, ây, ghê quá! bẩn chết đi được.

Chính Quốc đang đi nửa chừng, cậu bất giác thấy Tại Hưởng, anh ngồi trong xe gần đấy đã thấy mọi chuyện, Chính Quốc cậu cứ nhìn anh như vậy, chính là mong chờ điều gì đó... viển vông. Nhưng Tại Hưởng kéo kính xe lên sau lên ga rời khỏi Kim gia. Cậu cúi gầm mặt xuống, miệng cười nhưng lệ rơi. Đau quá!

Tại bệnh viện quốc gia Seoul...

Tại Hưởng đi tới phòng bệnh của Lâm Nghiêm, thấy cô nằm cả khuôn mặt trắng bệch trên giường bệnh anh không khỏi cảm thấy đau lòng, đều tại anh khiến cô bị liên lụy.

- Đỡ hơn rồi chứ?

Cô ngồi dậy, hướng anh mỉm cười.

- Không sao, đứa bé vẫn ổn.

Anh nhíu mày.

- Không phải... xảy thai rồi sao.

- Không có.

Anh liếc mắt nhìn cô người hầu đang ở cạnh chăm sóc cho Lâm Nghiêm. Cô ta run sợ quỳ xuống xin tha,

- Thiếu gia, mong ngài tha cho tôi, lúc đó... lúc đó hoảng quá... tôi...

Lâm Nghiêm đưa tay vỗ vai cô.

- Không sao, anh ấy không trách cô.

Tại Hưởng xem như nể mặt Lâm Nghiêm tha cho cô ả, anh siết tay nghiến răng tức giận.

- Ra ngoài!

Vội lau nước mắt, cô ả vội vàng luống cuống rời khỏi.

Đến khi chỉ còn lại mình anh và cô...

- Tại Hưởng, anh với Chính Quốc có gì đúng không?

Tại Hưởng né tránh ánh mắt của cô, buông lời:

- Không có.

- Anh đừng né tránh, lần này hy vọng anh không mắc sai lầm, một lần không phải là đủ rồi sao, đã qua hơn 5 năm rồi.

- Không có, tôi sẽ không cùng loại người đó nảy sinh quan hệ.

Lâm Nghiêm thực quá khó chịu với sự cố chấp ngốc nghếch này của anh.

- Tại Hưởng, anh...

Anh đứng dậy, tiếng ghế theo chân đẩy ra phát ra âm thanh "kẽo kẹt".

- Nghỉ ngơi đi.

Lâm Nghiêm hiện tại chỉ biết thở dài, mọi việc thứ tốt ngoại trừ việc luôn không biết tìm đến hạnh phúc cho bản thân.

Sau một hồi chật vật quay trở lại nhà kho, Chính Quốc bước vào nhà tắm ở đây, nó đã rất cũ kĩ, có những vết ố vàng rất rùng rợn, ở đây không có gì hết ngoại trừ một chiếc vòi nước và bồn cầu. Cậu thoát y, tiến tới gần vòi nước, mở vòi ra, một dòng nước lạnh buốt chạm tới thân thể cậu, chạm đến từng vết thương lớn nhỏ, thật sự xót xa.

Cậu rên nhẹ một tiếng vì đau đớn, nhưng đây mới chỉ là sự khởi đầu. cậu nhìn tới nơi tư mật của mình... thật sự tệ đến thế?

Hít thở sâu một hơi, Chính Quốc đưa hai ngón tay tiến vào, vết thương chịu tác động dù nhỏ nhưng cũng khiến miệng vết thương rách ra, cậu vẫn chịu đựng, tự mò mẫn trong cơ thể mình, cậu động ngón tay muốn tất cả những dịch nhờn của nam nhân ra khỏi cơ thể mình. Tay còn lại chỉ có thể cào cầu xuống sàn nhà chịu đưng đau đớn, cậu không muốn những thứ như vậy vấy bẩn cơ thể cậu thêm nữa.

- Đau quá... ha...

"Cạch"

Chính Quốc giật mình, cánh cửa mở tung ra. Tất cả... đều đã nằm trọn vẹn trong mât Tại Hưởng. Cảnh tượng đó...

Đoán đoạn tiếp sao nè :v

Mọi người cảm thấy gì đơ thì chia sẻ với tui nha. Tui sẽ cố khắc phục.

Đọc thây ok đề xuất truyện cho tui nha. Kamsamnhita!!!

♡♡♡