Với em, anh mãi là bé con-[BTS-Fanfic]

50. Lễ tình nhân ấy (tt)

Hôm nay là Valentine Trắng kia mà, một ngày vui như vậy thì ở cùng người mình yêu thương là chuẩn nhất rồi còn gì?

Ansa quả thật không dám kì vọng điều gì quá xa xôi, chỉ mong rằng hôm nay nó có thể dành một ngày thật trọn vẹn cho Jungkook. Vì nó biết tình cảm thân thuộc trước giờ cậu không thiếu, xung quanh cậu có biết bao người, họ dành cho cậu không chỉ là thứ tình cảm yêu mến thông thường mà còn là sự thân thiết của gia đình với nhau, đã thế cậu còn có các fan, họ trân trọng cậu nhiều hơn cậu nghĩ nhiều,... Thế mới bảo, cái nó cho cậu bây giờ chẳng bõ bèn gì so với những thứ cậu xứng đáng nhận, đã thế nó còn muốn tham lam nhận lại thật nhiều, là quan tâm, là tình yêu ấy.

Sự ích kỷ của nó liệu có được thành toàn?

--

Seoul, vào một đêm cách mùa xuân chỉ vài bước chân. Một mình Ansa ở trạm tàu điện, đơn độc chờ đợi.

Đã mười giờ hơn, Kook và nó có hẹn sẽ cùng đi chơi "bí mật" nhân kỉ niệm Valentine trắng ý nghĩa đầu tiên cả hai cùng trải qua. Cũng chính vì thế mà trước đó Ansa đã háo hức lên kế hoạch thế nào: nó và cậu sẽ bắt chuyến tàu muộn đi Busan trong đêm rồi cùng nhau ngắm biển, uống bia và trở lại Seoul vào hôm sau.. như chẳng có chuyện gì xảy ra. Nó biết làm thế chẳng khác nào "bắt cóc" nghệ sĩ của cty nhưng tin nó đi, Jeon Jungkook còn mong đợi hơn nó nữa ấy chứ?

Vì chỉ mới mấy phút trước, “ông tưởng” đó còn gửi tin nhắn bảo vừa rời phòng tập, dù có hơi muộn hơn dự định một chút nhưng cậu đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ là mua túi giữ nhiệt và khăn choàng đôi cho cả hai, còn mặc cả xuống được gần nửa giá. Lúc đọc tin nhắn Ansa đã phì cười, cái người này còn có thể đáng yêu hơn nữa không đây?

"Mau đến nhé!" - ngó lên đồng hồ điện tử của ga tàu, Ansa mỉm cười xoa hai tay vào má giữ ấm mà thầm nhủ, lại nhìn chiếc balo đáng yêu in hình Cooky đặt dưới chân. Bất chợt, điện thoại trong túi đổ chuông, nó cầm lên xem, lòng mông lung.. là Rei, giờ này chị ấy còn gọi cho nó làm gì?

"Em nghe đây chị!"

"Em đang ở đâu đấy?", Rei chợt căng thẳng, giọng điệu pha cả chút lạnh lùng không giống mọi khi khiến Ansa do dự.

Rốt cuộc lại có chuyện gì rồi?

Đang thẩn thờ giữa việc tiếp tục đợi hay trở về theo "lệnh" thì tin nhắn từ Kook gửi đến khiến nó bất giác nhíu mày lo lắng hơn.

"Về cty ngay đi Ansa!"

Một nỗi bất an xoẹt qua tâm trí, xách balo trở ra khi chiếc loa ở ga tàu báo hiệu chuyến kế tiếp tới Busan sẽ xuất phát ngay sau đó ít phút, nhưng Ansa đến thời gian ngoái lại còn chẳng có.

Có lẽ thôi, cuộc hẹn "bí mật" lần này sẽ phải hoãn lại rồi.

Seoul về khuya chào đón Ansa bằng cái lạnh khô khốc da thịt, thế nhưng cũng chẳng lạnh bằng ánh mắt của mọi người khi nhìn chằm chằm vào nó ngay lúc này.

Phòng quản lí hôm ấy dù đã về đêm nhưng thật đông đúc, trong không gian nhỏ hẹp vốn chỉ để đủ bàn làm việc, cái tủ chất đầy giấy tờ của Rei và bộ sofa tiếp khách, thế mà lúc ấy cả anh Sejin, anh Hobeum, các thành viên Bangtan đều ở đó. Vừa nghe tiếng đẩy cửa vào, mọi người ai nấy quay lại nhìn, và khi nhận ra là Ansa, bọn họ liền thở dài, tâm trạng cũng chẳng khá khẩm hơn.

Chạy ngay tới chỗ Jungkook - nơi từ khi nào luôn có bàn tay rắn chắc quen thuộc lén chìa ra từ phía sau nắm lấy tay nó cho vào túi áo hoodie cùng nụ cười ngọt ngào. “Lạnh không?” là câu Kook hỏi thầm bên tai khi kéo nó lại sát bên mình hơn - chỗ cả dàn maknae line đang đứng vì không đủ chỗ ngồi. Nó biết ánh mắt cậu hiện tại đang muốn hỏi rất nhiều điều, rằng khi nãy một mình ở ga tàu thế nào, có đói không, có lạnh không, nó biết cậu sợ nó giận vì đã không đến nhưng nhìn xem, trên vai cậu bây giờ vẫn đeo chiếc balo du lịch to ụ kia kìa, thế thì đâu giận được nữa nhỉ? Vậy nên Ansa chỉ biết cười ngây ngốc mà lắc đầu.

Xung quanh, mọi người đang bồn chồn tự hỏi liệu có chuyện gì xảy ra để phải bị “triệu tập” giữa đêm thế này. Thêm nữa, người chủ đích “cuộc họp” là Rei lại chẳng thấy đâu, cũng chẳng nói lí do cho sự vắng mặt. Thế mới bảo mọi thứ thật không bình thường. Thật.. đáng ngờ!

Liên lạc qua ánh mắt với Taehyung - người đang tần ngần suy nghĩ gì đó mà vò suýt nát cái cằm nhưng rồi thứ nó nhận lại chỉ là cái lắc đầu. Cả Jungkook lẫn RM, chẳng ai biết chuyện gì cả, dù là một xíu.

Nơi gian phòng cuối dãy vốn dĩ sáng đèn nhưng không khí nặng trịch bên trong vô tình tạo áp lực cho những con người đó, không có tiếng xì xầm nói chuyện, cũng chẳng có tiếng cười, thứ ta có thể nghe được chỉ là tiếng thở đều đều và tiếng giày dép đi qua lại…

Và thời điểm đó Ansa nhìn đồng hồ, đã sắp 12h rồi.

Cạch.

Chỉ vài phút sau (nếu không nói là quá dài), Rei - người đáng lẽ nên ở đây từ nãy - đã đẩy cửa bước vào, gương mặt không thể nghiêm trọng hơn, theo sau là vài người khác, những người đến nhắm mắt lại Ansa cũng nhớ rõ mồn một gương mặt. Họ là Jisoo và Jaemin.

Dịu dàng nhìn Ansa là việc đầu tiên Jisoo làm khi tới đây. Từ cái ngày chị bất ngờ ghé đến resort và gây náo loạn một trận ở đó, Bangtan đã chẳng có dịp nào gặp lại chị - trong phiên bản bình thường. Và theo trí nhớ của họ, chị là bạn gái, cũng là vợ chưa cưới của Jung Jaemin. Và nhìn xem, chẳng phải anh vẫn đang làm rất tốt việc của mình - là đang nắm chặt tay cô vợ trẻ và dùng ánh mắt dè chừng nhìn mấy cậu trai ở đó sao?

Nhìn sâu vào mắt Ansa, Jisoo chậm rãi nhép môi, là hai chữ “Lại đây!” nhưng chỉ mỗi nó hiểu, bởi Jisoo đang nói tiếng Việt, và nó biết, chị ấy vừa liếc nhìn nơi tay nó đang đặt - trong túi áo của Jungkook.

"Có chuyện gì vậy?" - Ansa ước gì Kook đừng quá nhạy cảm như thế. Nhưng đúng là ngay từ ngày đầu gặp cậu đã có ấn tượng chẳng mấy tốt với anh, còn Jisoo là vì suy từ ánh mắt nó ra, cậu nghĩ chị ghét nó, và cậu đối với Jisoo cũng không mấy thoải mái.

Jungkook quay sang hỏi nó, bàn tay bên trong túi áo càng siết chặt, nhưng nó chỉ im lặng lắc đầu, bàn tay trong tay cậu lạnh ngắt.

"Lại đây Ansa!" - Jisoo lại gọi, lần này đôi mày đã hơi nhíu lại khiến Jaemin cũng bắt đầu chú ý.

Và ánh mắt mọi người đều tập trung về phía này khiến nó hốt hoảng giật tay khỏi, phải, điều Jisoo muốn là thế đó, và chị đã bắt tay vào làm rồi - làm cho Ansa của lúc trước thức tỉnh.

"Và kế hoạch World Tour sắp tới của các em đã sắp hoàn thành như thế đó, chị đã bàn với Bang PD và ông ấy đã đồng ý, rằng nó sẽ tiến hành sớm hơn dự kiến.. một chút!"

Rei nói, và chẳng phải giọng điệu như thế là quá nhẹ nhàng so với cái kế hoạch mang tầm ảnh hưởng kinh khủng như World Tour?

Và tất nhiên World Tour không phải trò đùa!

"Sớm hơn?" - RM nhướn mày, có thể thấy cái cằm đang giương ra trước ấy càng không thể đùa, RM đã rất bất ngờ vì chưa từng được nghe tới kế hoạch này trước đó, và tất nhiên các thành viên khác cũng thế.

"Đúng vậy!" - Rei gật đầu. Ngồi giữa phòng, ánh mắt chị chẳng nhìn vào ai cả, những ngón tay đan vào nhau đặt trên đùi thản nhiên, điều chị có thể làm bây giờ có lẽ chỉ là khiến mọi người ở đó càng có thêm nhiều câu hỏi hơn.

Nhưng không phải lúc này…

"Chỉ sớm hơn một tuần so với dự kiến, nhưng tin chị đi, sẽ chẳng có thay đổi gì nhiều hết, chẳng phải các em đã chuẩn bị hết công suất chỉ cho thời khắc này thôi sao?" - thời khắc được tỏa sáng, thời khắc chứng minh cho các fan, những người luôn ủng hộ nhóm hết mình thấy được thành quả chín mùi của nhóm, và cả antis nữa. Có thể nói World Tour là tất cả Bangtan ước muốn, là hiện tại và tương lai, họ khao khát có được nó hơn bao giờ hết, thế nên sớm hơn một chút chẳng phải càng tốt sao?

Thế nhưng tại sao sự gượng gạo này, cách Rei nói về mọi thứ? Liếc nhìn về phía Jisoo, điều bất ngờ là nó vẫn thấy chị đang nhìn, ánh mắt đầy hứng thú, cứ như đang chờ ánh mắt nó hướng về mình, và điều đó thật đáng mỉa mai.

"Đừng có nói vụ này có liên quan tới chị đấy nhé, Jisoo?"

Điện thoại bên ấy thật nhanh đã sáng đèn, và rồi nhìn thấy dòng tin ấy, Jisoo đã bật cười thành tiếng, tuy nhỏ thôi : "Đoán xem!"

Chị "đáp". Cứ như sẽ còn chuyện gì đó, một chuyện gì đó mà nó chưa biết.

Và rồi chột dạ, Ansa nhìn Jungkook. Ở giữa Bangtan, Jungkook đang cười hớn hở. Còn chẳng phải vì thông báo hấp dẫn vừa rồi của Rei sao? Cậu gần như đã đắm chìm vào nó mà chẳng nhận ra Ansa vừa trôi ra khỏi vòng tròn quan tâm của cậu, thay vào đó là các thành viên, họ đang vây quanh cậu, hò hét vui vẻ. Cả căn phòng dường như bị Rei làm cho náo loạn hồi lâu như vậy. Và nếu có Ansa biến mất, mọi người ắt cũng sẽ chẳng biết.