Từ trước đến nay chỉ là kẻ thù.
Lời nói giễu cợt phát ra, cả đại điện trong nháy mắt tĩnh lặng.
Trong mắt Vương tôn Minh Đảo hiện lên một chút ai oán, trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi mở miệng : “Tất cả, chẳng qua cũng là vì Minh Đảo.”
Tiếng nói rất nhẹ, nếu không chú ý nghe, dường như sẽ bị gió thổi đi mất.
Bao nhiêu khổ sở, bất đắc dĩ trong đó, có ai thấu được.
“Vương tôn.”
Tiếng Vương tôn Minh Đảo tuy nhẹ, nhưng trong đại điện đều là người mắt tinh tai thính.
Lập tức Tả, Hữu hộ pháp Minh Đảo và tộc trưởng Ngân gia, đồng loạt kêu lên một tiếng Vương tôn.
Trong tiếng kêu kia bao hàm sự đau thương và lo lắng.
Hiên Viên Triệt đứng bên cạnh vẫn chưa nói gì nghe tới đây, lông mày hơi nhíu lại, trầm giọng nói: “Vì các ngươi, nên phá hư hết tất cả những thứ khác.
Ta nghĩ bây giờ giữa chúng ta không có gì để nói, hoặc là ngươi chết, hoặc là ta vong.”
Giọng rất lạnh, giống như băng.
Minh Đảo bao vây chặn đánh hắn, đuổi cùng giết tận hắn.
Hắn muốn quên, nhưng mãi mãi cũng không thể nào quên được.
Ở nơi tự cao tự đại này, nếu như Vương tôn Minh Đảo dữ tợn cuồng vọng, thì hắn còn chấp nhận.
Lúc này lại nói đường hoàng như vậy, dường như chứa vô số thâm ý, giống như Hiên Viên Triệt hắn mới là kẻ sai quấy ở đây.
Truyền thừa ngàn năm thì thế nào chứ.
Cũng một dạng với bọn hèn nhát khẩu thị tâm phi thôi.
Giọng nói lạnh như băng của Hiên Viên Triệt giống như một thanh đao bén đâm vào nơi yên ổn này.
Làm cho không khí trong đại điện này đột nhiên thay đổi.
Lưu Nguyệt thấy vậy cũng không nói lời dư thừa, chỉ bước lên trước một bước cùng đứng sóng vai sát bên cạnh Hiên Viên Triệt.
Không tiếng động đồng tình.
Điều Hiên Viên Triệt nói chính là điều nàng muốn nói, điều nàng nói cũng chính là điều Hiên Viên Triệt muốn nói.
Vương tôn Minh Đảo nghe vậy trong mắt chợt hiện lên sự tức giận, nhưng một khắc sau chậm rãi tiêu biến mất, thay vào đó là im lặng thở dài.
Không có tiếp lời câu nói cực kỳ kiên cường kia của Hiên Viên Triệt.
Vương tôn Minh Đảo vẫn nhìn vẻ mặt lạnh băng của Lưu Nguyệt: “Ngươi nên suy nghĩ cho thật kỹ.
Vị trí Vương tôn Minh Đảo là của ngươi.
Chỉ cần ngươi quay về, tất cả ở đây cũng là của ngươi, tùy ngươi định đoạt.
Đừng tưởng Minh Đảo ta yếu ớt không đánh lại các ngươi.
Mặc dù các ngươi đi thẳng một đường đến đây, nhưng có biết bao nhiêu lần là Âu Dương Vu Phi giúp đỡ.
Có biết bao nhiêu người bị hắn xoay chuyển sự chú ý.
Lấy việc khác thu hút của chú ý của bọn họ.
Nếu nói về thật sự động thủ, thân thủ tầm tầm các ngươi như vậy, chỉ dựa vào trên đảo chủ này, tuyệt đối không dưới một ngàn.
Cửa ải thứ nhất các ngươi cũng qua không nổi.”
Giọng nói trầm tĩnh không khoa trương, như là trần thuật lại.
“Không có gì phải suy nghĩ cả, Minh Đảo mạnh thì thế nào chứ, ta hôm nay đã đứng ở đây, thì không sợ sức mạnh của ngươi.” Lưu Nguyệt hừ lạnh một tiếng.
Minh Đảo mạnh, không thể nghi ngờ.
Vương tôn Minh Đảo nói bọn họ có một ngàn tám trăm người có thân thủ như vậy, nàng tin.
Có bí kíp võ công thượng đẳng, vừa không phải tranh chiến với nước khác.
Mỗi ngày lại không có gì khác để làm.
Chỉ có luyện công, luyện công.
Trong hoàn cảnh như vậy mà luyện không tốt mới đáng chê cười.
Nhưng võ công mạnh, thế thì sao chứ?
Nếu nàng sợ, thì hôm nay cũng không đứng ở đây, sớm quay về ngồi vương vị nữ vương để sẵn kia rồi.
Muốn nàng từ bỏ Hiên Viên Triệt, tuyệt đối không thể.
“Vô liêm sỉ.” Lưu Nguyệt vừa nói xong, Tả hộ pháp tức đến xanh mặt.
“Nếu không phải thế hệ sau của vương tộc Nạp Lan chỉ còn mình ngươi, thì dù ngươi có muốn làm nữ vương cũng không có cửa đâu.”
Hữu hộ pháp cũng không nhiều lời, lúc này cũng tức giận đến mức sắc mặt khó coi rồi.
“Ta không thèm.” Lưu Nguyệt giương cằm lên, giọng nói lạnh băng.
“Âm hồn khắp nơi, chém chém giết giết, thần dân bạo loạn, nơi đầy chướng khí như vậy, chỉ có các ngươi xem như bảo bối.”
Hiên Viên Triệt tay cầm lợi kiếm, lạnh lùng lên tiếng.
Vừa nói như vậy xong, Vương tôn Minh Đảo, Trưởng tộc Ngân gia, Tả, Hữu hộ pháp trong đại điện sắc mặt đồng loạt biến đổi.
Trong nháy mắt bị lời này của Hiên Viên Triệt làm cho nghẹn không nói ra lời.
“Không được nói như vậy, các ngươi không biết rõ thì đừng mở miệng.”
Trong không khí trầm mặc khiến người ta hít thở không thông, Âu Dương Vu Phi đứng một bên từ lúc vào đại điện vẫn cúi đầu không nói gì, đột nhiên cau mày trầm giọng nói.
Lưu Nguyệt nghe vậy muốn mở miệng nói, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế không nói nữa.
Vương tôn Minh Đảo mặc dù không quen thuộc với nàng, nhưng đối với Vu Phi rất tốt.
Mặc dù bọn họ đang ở phía đối lập.
Nhưng mà giễu cợt người Âu Dương Vu Phi kính yêu nhất trước mặt hắn, đây đối với Vu Phi thật khó mà chấp nhận được.
Cho nên Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt, cũng không có nói tiếp.
Mặc dù hai người không nói gì, nhưng không khí trong đại điện vẫn ngưng trọng như cũ, giống như chìm vào trong nước.
Khiến cho người ta không cách nào hô hấp được.
Trầm mặc hồi lâu, trên mặt Vương tôn Minh Đảo lóe lên sự khổ sở.
Chậm rãi gật đầu, lại trực tiếp thừa nhận nói: “Đúng, Minh Đảo ta quả thực xảy ra vấn đề rất lớn.
Vấn đề trước mắt này rất khó khăn.
Nhưng, bổn tôn tin tưởng sẽ có một ngày giải quyết được.
Minh Đảo ta cuối cùng cũng sẽ có một ngày phồn thịnh lại như xưa.
Cho nên, ngươi có thể cùng bổn tôn đối địch, nhưng các ngươi vĩnh viễn không có tư cách chà đạp Minh Đảo ta.”
Âm thanh trầm thấp rất nhạt.
Từ vừa mới bắt đầu bất đắc dĩ đến cuối cùng một câu khí phách.
Hơi thở Vương tôn Minh Đảo đột nhiên thay đổi.
Nếu như một khắc trước như con hổ giấy, thì sau khi nói xong câu này, thì đã biến thành một con mãnh hổ tràn đầy khí phách.
Ngươi có thể nói hắn xử lý không tốt, ngươi có thể nói hắn không xứng làm Vương tôn.
Nhưng hắn tuyệt đối không để bất cứ kẻ nào chửi bới Minh Đảo.
Cho dù là hiện Minh Đảo đã mục rữa tận trong xương tủy rồi.
Mãnh hổ xuống núi, hơi thở đột nhiên thay đổi.
Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt hai mắt trợn trừng, hai tay nắm chặt vũ khí.
Vẫn nhìn thẳng vào hai mắt Vương tôn Minh Đảo, không nhường không nhịn.
“Ngươi đã không muốn quay về, thì Minh Đảo ta cũng không cưỡng cầu.
Minh Đảo thiếu ngươi, cũng sẽ không bị tiêu diệt.
Lúc này, quan hệ của ngươi và Minh Đảo một đao cắt đứt, không còn là người thừa kế của Minh Đảo ta nữa.
Sau này, các đệ tử của Minh Đảo ta, gặp mặt cũng không cần nương tay, giết không tha.”
Áo bào màu bạch lan không gió mà động, từ từ bay bay.
Nội lực cường hãn bên trong, cuồn cuộn mà ra, sắc bén vô cùng.
“Tuân chỉ.”
Lời này của Vương tôn Minh Đảo vừa nói ra, trưởng tộc Ngân gia và Tả, Hữu hộ pháp nhất tề khom người cao giọng đáp.
Lưu Nguyệt nghe vậy hừ lạnh nói: “Sớm nên như vậy.”
Nghe vậy, ngón tay Tả hộ pháp búng một cái, một luồng gió bắn tới cái chuông đồng trong đại điện.
Chỉ phong lạnh thấu xương, bắn nhanh như chớp.
“Ầm.” Không nghe thấy tiếng chuông thanh thúy, mà chỉ nghe được một tiếng va chạm trầm thấp vang lên.
Chỉ phong của Tả hộ pháp đi được nửa đường bị người khác chặn lại.
Bốn người đứng trên cao trong đại điện, nhất thời đều cùng nhìn tới Âu Dương Vu Phi vừa xuất thủ kia.
Ánh mắt Vương tôn Minh Đảo hơi run, trầm giọng nói: “Âu Dương Vu Phi…”
“Sư tôn.”
Nghe thấy tiếng thét phẫn nộ của Vương tôn Minh Đảo từ khi hắn tiến vào điện cho tới giờ.
Thân hình Âu Dương Vu Phi run lên, tiến lên trước hai bước, liền quỳ xuống trước Vương tôn Minh Đảo.
Thấy vậy, sát khí vốn tràn ngập xung quanh đám người Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt và Tả hộ pháp, hai phe sắp lập tức bay vào đánh nhau, không khỏi hơi giảm bớt.
Âu Dương Vu Phi quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Vương tôn Minh Đảo hơi giận dữ, gấp gáp nói: “Sư tôn, không thể như vậy, Lưu Nguyệt cũng coi như là thân phận tôn nữ (cháu gái) của Người rồi.
Người không cần phải hạ lệnh như vậy, không nên đuổi cùng giết tận nàng.”
“Âu Dương Vu Phi, lời này của ngươi có ý gì?”
Lời lo lắng của Âu Dương Vu Phi còn chưa nói hết, trưởng tộc Ngân gia đứng sau lưng Vương tôn Minh Đảo liền gầm lên giận dữ.
Âu Dương Vu Phi nghe vậy lập tức giơ tay đánh mình một bạt tai.
Một tiếng tát vang lên thanh thúy, trên mặt Âu Dương Vu Phi lưu lại dấu bàn tay hồng hồng.
Lưu Nguyệt thấy vậy nhất thời giận dữ, cúi người xuống định kéo Âu Dương Vu Phi.
Nàng không cần Âu Dương Vu Phi cầu tình giúp nàng trước mặt mấy người này.
Nàng không muốn Âu Dương Vu Phi vì nàng, cúi đầu trước mặt sư tôn người mà hắn đã phản bội.
“Đứng lên, ta không…”
Lời còn chưa nói hết, Hiên Viên Triệt bên cạnh đột nhiên giơ tay, nhẹ nhàng kéo nàng một cái.
Lưu Nguyệt quay đầu lại, Hiên Viên Triệt nhẹ nhàng lắc đầu với nàng.
Trong ánh mắt đó không phải là muốn Âu Dương Vu Phi cầu xin cho bọn họ, mà dường như nhìn thấy ý đồ ẩn sâu trong lòng của Âu Dương Vu Phi.
Mà điều ẩn sâu đó, bọn họ không có cách nào nhúng tay vào giúp được.
Lưu Nguyệt nhìn ý tứ của Hiên Viên Triệt, từ từ đứng vững lại.
Không đi kéo Âu Dương Vu Phi nữa.
Giữa Âu Dương Vu Phi và Vương tôn Minh Đảo cuối cùng cũng sẽ có chạm trán.
Mà sự đối đầu cùng ân oán dây dưa này, bọn họ nhúng tay vào không được.
Sau khi tát mình một cái thật mạnh.
Âu Dương Vu Phi nhìn Vương tôn Minh Đảo, sắc mặt gấp gáp vội la lên: “Không phải, con không có ý này.
Con biết sư tôn nhân từ, sẽ không đuổi cùng giết tận người khác.
Chỉ là một khắc gấp gáp, lời nói liền ra khỏi miệng.
Sư tôn, xin Người tha tội.”
Dứt lời, liền dập đầu với Vương tôn Minh Đảo.
Vương tôn Minh Đảo đứng trước ghế rồng bạch ngọc ở trên cao, nhìn Âu Dương Vu Phi dập đầu bên dưới, phất tay áo một cái, xoay người, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo nói: “Ai là sư tôn của ngươi, bổn tôn nhận không nổi.”
Lạnh lẽo mà lãnh đạm, người khác nghe thấy hoàn toàn không cảm thấy ảnh hưởng gì.
Nhưng nghe vào tai Âu Dương Vu Phi thì giống như một thanh kiếm bén, đâm thật sâu vào lòng.
Đau, trong nháy mắt, dường như không cách nào hô hấp được.
Đầu dập trên mặt đất vẫn không nhúc nhích.
Âu Dương Vu Phi vẫn duy trì tư thế đó, hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Sư tôn, Người không cần trách đồ đệ.
Xin Người hãy thu hồi mệnh lệnh vừa ban ra.
Sư tôn cũng biết, Minh Đảo có trăm vạn dân chúng.
Nếu mệnh lệnh này truyền ra, Lưu Nguyệt bọn họ sẽ thành mục tiêu của dân chúng.
Trăm vạn người đuổi giết, hậu quả này…
Nàng dù sao cũng là con gái của Nạp Lan Thủy, là cháu gái của Người, là huyết thống cuối cùng của Vương tộc Nạp Lan.
Người nể tình đồ nhi, đừng hạ lệnh như vậy.
Sư tôn.”
Giọng nói trầm thấp vang lên, không có đè nén, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác nghẹn ngào, từng câu ẩn nhẫn.
Lưu Nguyệt nắm chặt quả đấm, cắn răng thật chặt.
Cái tên Âu Dương Vu Phi này, tên Âu Dương Vu Phi này…
Làm sao đến lúc này, hắn lại…
Hắn lại làm vậy là vì nghĩ cho nàng, làm cho nàng làm sao báo đáp, làm sao báo đáp đây?
Lời Âu Dương Vu Phi nói ra, trên đại điện hoàn toàn yên tĩnh.
Trên mặt Tả, Hữu hộ pháp cũng xuất hiện một chút do dự.
Không phải vì Lưu Nguyệt này, chỉ là vì nàng là huyết thống cuối cùng của gia tộc Nạp Lan.
Nếu giết chết rồi, như vậy huyết mạch duy nhất của Nạp Lan vĩnh việt đoạn tuyệt rồi.
Hơi thở lạnh như băng, quanh quẩn làm cho người ta bị đè nén.
Vương tôn Minh Đảo lạnh lùng nhìn Âu Dương Vu Phi quỳ trước mặt hắn bên dưới.
Đây là đồ đệ có tư chất tốt nhất của hắn.
Là đồ đệ hắn mà hắn dạy dỗ như con mình.
Có gì tốt, cái gì hợp với hắn (Vu Phi), hắn (Vương tôn) cũng đều cho hắn (Vu Phi) hết.
Cũng coi như là đồ đệ tri kỷ nhất.
Lúc này, chỗ này, gặp nhau như thế này, đối mặt với nhau như thế này.
Thật khiến người ta đau lòng, đau lòng không chịu nổi a.
Năm ngón tay trong tay áo chậm rãi nắm lại thành quyền.
Vương tôn Minh Đảo hít một hơi thật sâu, phá vỡ sự tĩnh lặng của đại điện.
“Ngươi vì nàng mà van xin bổn tôn? Ngươi không phải là phản bội bổn tôn, phản bội Minh Đảo, mãi mãi là kẻ thù sao, hôm nay lại đến cầu xin bổn tôn?
Ngươi vì nữ nhân này mà phản bội bổn tôn, khi sư diệt tổ.
Hại Minh Đảo ta đến mức này.
Khiến cho lòng dân trên Minh Đảo hoang mang, gần như điên loạn, hôm nay ngươi còn lại muốn cầu xin.
Còn dám xin bổn tôn nể tình ngươi, tha cho nàng ta.
Âu Dương Vu Phi, ngươi tốt lắm, ngươi được lắm.”
Lời nói lạnh lẽo nói đến khúc cuối, dường như đã không phải là hơi giận nữa mà là cực kỳ giận dữ rồi.
Nhiều năm vậy rồi chưa từng thấy Vương tôn lạnh lẽo và tàn khốc như thế.
Tả, Hữu hộ pháp và trưởng tộc Ngân gia, ba người liếc mắt nhìn nhau, đều không biết nói gì.
Nghĩ đến, Âu Dương Vu Phi này thật sự là khiến cho Vương tôn tức đến thương tâm, quá thương tâm rồi.
Âu Dương Vu Phi thấy Vương tôn Minh Đảo tức giận như vậy, nhất thời ầm một tiếng nặng nề dập đầu xuống dưới.
“Sư tôn, Người cũng biết, con cũng không phải hoàn toàn là vì nàng.”
Con cũng không phải hoàn toàn là vì nàng.
Chín chữ, chín chữ trần thuật bình thường, theo lý sẽ không thể gợi lên một chút sóng gió nào.
Nhưng lại khiến cho Vương tôn Minh Đảo đột nhiên lui về sau một bước, đụng vào long ỷ cao cao kia.
Hạ thấp mắt xuống, nhìn đối lại Âu Dương Vu Phi đang ngẩng đầu.
Trên trán đã có một vết đỏ thẫm.
Nhưng dưới vết đỏ này là đôi mắt đầy kiên quyết, hàm chứa sự bi tráng bất đắc dĩ, đầy áy náy, nhưng cuối cùng lại là sự quyết tuyệt.
Quyết tuyệt thấu xương.
“Sư tôn, Người không cách nào động thủ, vậy đồ nhi tới động thủ.
Người không thể ra lệnh, vậy đồ nhi làm giúp.
Người không đành lòng nhìn truyền thừa ngàn năm lại bị hủy như thế, vậy để cho đồ nhi hủy đi.”
Ba từ đồ nhi nhẹ nhàng mà hữu lực.
Giống như ba cái chày ngàn cân, nặng nề đánh vào lòng Vương tôn Minh Đảo.
Thân hình Vương tôn Minh Đảo nhẹ lung lay, ngã ngồi trên ghế rồng ngàn năm.
Trong nháy mắt, vẻ mặt dường như phức tạp đến cực hạn.
Mà bên cạnh hắn Tả, Hữu hộ pháp chân mày đều nhíu lại.
Tả hộ pháp liền bước ra, trầm giọng quát lên với Âu Dương Vu Phi: “Lời này của ngươi có ý gì? Nói rõ ràng cho ta.”
Âu Dương Vu Phi vừa nói ra, hắn liền cảm thấy không ổn.
Nói không rõ ràng, nhưng cảm giác lo lắng vô hạn và sự bi tráng trong đau thương này.
Biểu đạt ra ngoài rất rõ ràng.
Như vậy… chẳng lẽ là bọn họ sai lầm rồi sao? Bọn họ hiểu lầm Âu Dương Vu Phi cái gì?
Tả hộ pháp vừa hỏi xong, trưởng tộc Ngân gia đột nhiên tiến lên hai bước.
Nhẹ gõ vào tay Tả hộ pháp một chút, không tiếng động ý bảo hắn không nên xen vào, lặng lẽ nhìn.
Tả, Hữu hộ pháp thấy vậy, liếc nhìn nhau.
Trong mắt hiện lên sự khó hiểu và kinh hãi.
Mà đám người Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt cũng liếc mắt nhìn nhau, không có chen lời.
Mấu chốt của việc Âu Dương Vu Phi làm phản Minh Đảo, có thể sắp sửa được tiết lộ.
Ngồi trên ghế rồng, Vương tôn Minh Đảo nhìn Âu Dương Vu Phi khuôn mặt đầy áy náy và quyết tuyệt đang ngẩng đầu nhìn mình, ánh mắt không ngừng thay đổi.
Hai người im lặng nhìn nhau.
Đó là sự đối thoại nội tâm giữa hai thầy trò.
Là cuộc đối thoại người ngoài không thấy rõ, cũng không hiểu nổi.
“Ngươi hại Minh Đảo đến mức này, ngươi khiến cho Minh Đảo gần như sắp sụp đổ, ngươi khiến cho truyền thừa ngàn năm lập tức bị hủy hoại trong chốc lát.
Đây không phải là điều ta mong mỏi ngươi làm.
Đây không phải điều ta muốn.”
Nhìn Âu Dương Vu Phi, Vương tôn Minh Đảo chậm rãi mở miệng trong sự tĩnh lặng.
Giọng nói kia như trong nháy mắt đã già đi cả chục tuổi.
“Không phá thì không xây được, điều chúng ta phải đối mặt có lẽ là sự sụp đổ, là Minh Đảo này sẽ bị phá hủy trong phút chốc.
Nhưng, cũng có thể hồi sinh lại.
Hồi sinh lại trên mảnh đất đầy những phế tích.”
Âu Dương Vu Phi nhìn Vương tôn Minh Đảo, trên mặt tràn đầy hi vọng.
“Chế độ cũ đã tàn lắm rồi, không thể nào chống đỡ nổi sự phát triển của tương lai.
Những gì đang xảy ra, không phải là để chúng ta bị hủy diệt, mà là chuẩn bị hồi sinh.”
Giọng nói có khí phách vang vọng trong không gian đại điện, nhẹ nhàng hữu lực như vậy.
Lưu Nguyệt nghe vậy, lướt qua sự âm trầm thống khổ trong ánh mắt Âu Dương Vu Phi, có chút hiểu được mọi hành động của hắn trước kia là vì cái gì rồi, lập tức cảm thấy vô cùng kinh ngạc nhướng mày.
Suy nghĩ đột phá và quan niệm mới mẻ như vậy.
Quả thực là quan niệm về chế độ mà đến thế kỉ hai mươi mốt mới có, quan niệm mới về sự phát triển.
Âu Dương Vu Phi vậy mà lại có thể nghĩ tới, quả thật quá to gan, quá quyết đoán.
Người này, quả thực là khiến cho người khác không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả.
Yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh.
“Ý nghĩ của người trẻ tuổi, quá mức lớn mật và sắc bén, quá mức liều lĩnh.
Nhưng, chính sức mạnh như vậy, lại là thứ mà chúng ta vĩnh viễn không thể nào có được.”
Trong nơi yên tĩnh này, trưởng tộc Ngân gia vẫn luôn im lặng, lại khẽ thở dài một tiếng, khom người với Vương tôn Minh Đảo nói.
“Đây là thời đại của người trẻ tuổi, thiên hạ sau này cũng sẽ là thiên hạ của người trẻ tuổi.
Đây, cũng không phải kỳ vọng của chúng ta.”
Giọng nói không lớn, lời nói có đầu mà không có đuôi.
Nhưng ý tứ này, tất cả mọi người trong đại điện nghe thấy đều loáng thoáng hiểu được.
Mà trong đó, nhất là hai người Vân Triệu và Ma Yết chỉ đứng bên cạnh xem.
Lại có thể đoán được tám chín phần rồi.
Lập tức hai người liếc nhìn nhau một cái, trong mắt đều hiện lên sự chấn động.
Số lượng lớn như thế, bọn họ thật sự dám làm, thật dám nghĩ a.
“Ầm…ầm…”
Đang lúc lời của trưởng tộc Ngân gia vừa ra khỏi miệng.
Đột nhiên một tiếng chuông âm trầm từ Bích Tinh cung truyền ra, bao trùm lấy bốn phương tám hướng.
Tả, Hữu hộ pháp nghe được liền sửng sốt, nhất tề ngẩng đầu nhìn lên.
Bích Tinh cung vốn là xây từng tầng từng tầng cao lên, lúc này tấm màn ở Tiền điện đã được kéo ra.
Như vậy đứng ở vị trí này, có thể nhìn xuyên qua Tiền điện, thấy bên ngoài Bích Tinh cung.
Trời xanh như dệt, bậc thang bạch ngọc trải dài từ đằng xa.
Mà lúc này trên bậc thang bạch ngọc.
Đông nghịt các văn thần võ tướng, mặc áo giáp, chỉnh tề đứng trước Bích Tinh cung.
Tiếng chuông tung bay, thổi qua hàng ngàn tấm màn bằng mây.
Đây là tiếng chuông tập hợp tất cả các quan thần trên Minh Đảo.
Đây là sự hội tụ những thế lực lớn nhất, từ những nơi nhiều ngọa hổ tàng long nhất trên khắp vùng đất truyền thừa ngàn năm này.
Tất cả quan thần đều tới, quyền lực cực đỉnh.
Trên đại điện, Tả, Hữu hộ pháp và trưởng tộc Ngân gia thấy vậy, đều khẽ nhíu mày.
Là ai triệu tập tất cả quan lại lên điện?
Hay phải nói là tất cả quan thần này đều có vẻ như chuẩn bị sẵn sàng ngồi chờ sẵn trước Bích Tinh cung của Vương tôn rồi.
Cho nên, mới đầy đủ được như vậy
Đây…
“Vương tôn.” Tiếng trầm thấp hô to lên vọng tới tận trời xanh, quanh quẩn khắp Bích Tinh cung.
Tất cả các thành chủ và quan viên Minh Đảo tập hợp ở trước, cùng nhau bái lạy Vương tôn Bích Tinh cung.
Vương tôn Minh Đảo giương mắt nhàn nhạt nhìn lướt qua tất cả quan lại được tập hợp ở phía xa.
Đầu ngón tay bắn ra, chạm vào chiếc chuông đồng lớn trong điện, tiếng chuông trong nháy mắt vang lên, như là hưởng ứng với tiếng hô to của quan viên.
Quần thần ngoài điện nghe thấy tiếng chuông, lập tức đồng loạt khom người.
Không hô to nữa, đứng yên trước Bích Tinh cung.
Kỷ luật nghiêm minh, một thanh âm vang lên, như mệnh lệnh ban ra.
Lệnh cho văn võ bá quan ngoài điện im lặng, Vương tôn Minh Đảo lần nữa dời mắt nhìn về phía Âu Dương Vu Phi đang quỳ trong đại điện.
Sự bất đắc dĩ, tức giận, nỗi thống khổ bị đè nén trên mặt vừa rồi.
Lúc này đều chậm rãi được thu lại.
Cũng không còn mang theo bất kỳ tâm tình nào khác, chỉ còn lại sự uy nghiêm và đạm mạc.
“Các ngươi đã quyết chí như vậy, tốt, bổn tôn cũng không còn gì để nói.
Từ lúc này trở đi, các ngươi là kẻ thù muốn lật đổ bổn tôn.
Mà bổn tôn lại là Vương tôn Minh Đảo, đứng đầu Minh Đảo, giữa ta và ngươi là địch không phải là bạn.
Chuyện cũ trước đây, xóa bỏ.
Hôm nay, nếu ngươi có thể đi ra từ Bích Tinh cung này, Minh Đảo ta sẽ tùy ngươi phá hủy.
Nếu ngươi không đi ra được, vậy ở đây vẫn là do bổn tôn định đoạt.”
Một lời nói này, Vương tôn Minh Đảo vung áo bào đứng lên.
Hai mắt lãnh đạm lạnh lùng quét qua Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt, Vân Triệu, Mà Yết và Âu Dương Vu Phi đứng dưới đại điện.
Lắc người một cái đã tiến tới trước mặt Âu Dương Vu Phi và Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt.
Tay áo bào phất một cái, một đường tấn công tới Lưu Nguyệt.
Từ tĩnh đến động, chỉ trong nháy mắt.
Tốc độ cực nhanh, không gì sánh kịp.
Lời này của Vương tôn Minh Đảo là dùng nội lực nói ra, không phát ra âm thanh, nhưng thật ra văn võ bá quan ngoài điện đều nghe được rõ ràng.
Lập tức tất cả bá quan đều nhất tề nhìn tới.
Đây đã là sự quyết liệt cuối cùng rồi.
Vương tôn Minh Đảo không thể nào bỏ, muốn lật đổ như vậy, cũng chỉ có cách đánh bại, chỉ có đánh bại.
Một tay áo bào đánh ra của Vương tôn Minh Đảo, cũng may Lưu Nguyệt đã sớm chuẩn bị.
Thấy vậy thân hình thoáng một cái, nghiêng người tránh ra, chủy thủ trong tay hung hăng đâm tới điểm yếu của Vương tôn Minh Đảo.
Cùng lúc này, Hiên Viên Triệt, Vân Triệu, Ma Yết đều động.
Nhưng họ nhanh thì Âu Dương Vu Phi đang quỳ còn nhanh hơn.
Chỉ thấy thân ảnh của hắn chợt lóe, đã chen ở giữa Lưu Nguyệt và Vương tôn Minh Đảo.
Chặn sự tấn công của hai người.
Lưu Nguyệt không nhìn, xém chút nữa là đâm chủy thủ vào lưng Âu Dương Vu Phi, vôi vàng tung người lui về sau.
“Người là thúc phụ của nàng, nàng không thể động thủ với trưởng bối.”
Đưa lưng về phía Lưu Nguyệt, giọng Âu Dương Vu Phi rất trầm, rất trầm.
Bốn người Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt nghe vậy nhất tề ngẩn ra, đây…
“Ở đây không có trưởng bối, chỉ có kẻ thù, không có bản lãnh lật đổ bổn tôn, thì chết ở đây đi.”
Đối mặt với Âu Dương Vu Phi, sắc mặt Vương tôn Minh Đảo lãnh khốc.
Lời vừa nói ra, một tay liền ra một chưởng đánh tới ngực Âu Dương Vu Phi.
Âu Dương Vu Phi thấy vậy, lại không nhúc nhích, không một chút kháng cự, mặc cho một chưởng Vương tôn Minh Đảo đánh tới.
“Ầm.” Một tiếng vang nặng nề.
“Phốc.” Âu Dương Vu Phi phun ra một ngụm máu tươi, rơi thẳng trên mặt đất bằng bạch ngọc.
Thân hình liên tục lui về sau mấy bước, đầu đụng vào Lưu Nguyệt phía sau.
Màu đỏ tươi nổi bật trên màu trắng, đẹp đến ghê người.
“Vu Phi…”
“Không được động thủ.” Âu Dương Vu Phi cũng không quay đầu nhìn Lưu Nguyệt gào to.
Vương tôn Minh Đảo thấy vậy lông mày nhíu chặt, lạnh lùng nhìn Âu Dương Vu Phi cũng không thu tay về nói: “Ngươi muốn chết, tốt, bổn tôn sẽ thành toàn cho ngươi.”
Dứt lời, giơ tay lên, lần nữa đánh tới Âu Dương Vu Phi.
Âu Dương Vu Phi cũng không tránh, chỉ cắn chặt răng.
“Ầm.” Một chưởng mạnh mẽ, đánh tới đầu vai Âu Dương Vu Phi.
Cả người Âu Dương Vu Phi liền bị đánh bay ra ngoài, đụng vào đại trụ bạch ngọc.
Lưu Nguyệt dường như có thể nghe thấy tiếng xương đứt gãy.
“Vu Phi…”
“Không cho hai người động thủ với trưởng bối.
Trưởng bối có thể dạy dỗ tiểu bối, tiểu bối không được động thủ với trưởng bối, không được bất hiếu.”
Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt vừa nghe vậy, nhất tề ánh mắt thâm sâu.
Tên Âu Dương Vu Phi này, hắn đây là…
Lau vết máu ở khóe miệng, Âu Dương Vu Phi chống đỡ thân thể run rẩy đứng lên.
Quay đầu chống lại ánh mắt sâu thẳm của Vương tôn Minh Đảo: “Phản sư tôn phản Minh Đảo rồi, làm sao có thể động thủ với sư tôn nữa.”
Dứt lời, lại chậm rãi đi tới hướng Vương tôn Minh Đảo lần nữa.
Người trong đại điện nhất thời kinh ngạc.
Hắn đây là không muốn phản kháng lại rồi.
Võ công Vương tôn Minh Đảo vốn là cao hơn hắn, hắn cứ như vậy sẽ bị đánh chết mất.