Vương Phi 13 Tuổi

Chương 737: Một lòng muốn chết

Trong đại điện trống trải, xung quanh yên tĩnh.

Ngoài điện gió nhẹ thổi qua, cái rét lạnh cuối thu đã hiện lên rõ ràng.

Mây trắng trôi dạt trên bầu trời, trời xanh như biển.

Ánh nắng vàng xuyên qua những tầng mây chiếu rọi lên mặt đất.

Rực rỡ chói mắt mà ấm áp, nhưng độ ấm đó vẫn còn lâu mới tới được đại điện sâm nghiêm này.

Trong đại điện, gió thu lạnh lẽo vờn quanh, càng thêm lạnh.

Gió thu làm tung bay vương bào màu bạch lan của Vương tôn Minh Đảo, tĩnh như nước, lạnh như băng.

Dưới sự quan sát của mọi người trong đại điện.

Âu Dương Vu Phi chống đỡ thân thể lần nữa đi tới trước mặt Vương tôn Minh Đảo, ầm một tiếng, quỳ thẳng tắp trước mặt Vương tôn Minh Đảo.

Không thốt ra bất cứ lời nào, nhưng cái quỳ này, đã là dùng hành động nói rõ hết thảy.

Hắn sẽ không phản kháng, mặc cho Vương tôn đánh.

Trong điện, nháy mắt cực kỳ yên tĩnh.

Vương tôn Minh Đảo nhìn Âu Dương Vu Phi đang quỳ gối trước mặt.

Tận sâu trong ánh mắt có sự dao động, nhưng trên mặt không chút thay đổi nói: “Nếu phản bội bổn tôn rồi, giờ còn làm bộ dạng như vậy cho ai xem nữa.”

Dứt lời lật tay ra một chưởng hung hăng đánh vào mặt Âu Dương Vu Phi.

Âu Dương Vu Phi bị một chưởng này đánh cho thân thể nghiêng sang một bên.

Tia máu nhàn nhạt từ khóe miệng bị rách chảy xuống.

Không có bất kỳ phản kháng nào, Âu Dương Vu Phi giơ tay lau vết máu ở khóe miệng, quỳ thẳng lại, vẫn như cũ quỳ trước mặt Vương tôn Minh Đảo.

Vương tôn Minh Đảo thấy như vậy.

Thì sắc mặt dường như khó coi đến vặn vẹo.

Nghiến răng nghiến lợi nói: “ Vẫn không đánh lại, được, được lắm, xem thử bổn tôn hôm nay có phải là không nỡ giết ngươi hay không.”

Thấy Âu Dương Vu Phi không đánh lại, càng làm cho Vương tôn Minh Đảo tức giận vô cùng.

Lời vừa nói ra, một chân giơ lên, hung hăng đá vào Âu Dương Vu Phi ở trước mặt.

Vương tôn Minh Đảo là dạng người gì chứ.

Một thân võ công của Âu Dương Vu Phi đều do hắn truyền dạy, võ công của hắn chỉ có trên Âu Dương Vu Phi mà thôi.

Một cước như lôi đình này đá ra.

Chỉ nghe một tiếng xương gãy giòn vang lên trong đại điện tĩnh mịch.

Âu Dương Vu Phi giống như một quả bóng da, bị đá bay tới giữa không trung, té trúng vào đại trụ bạch ngọc.

Phát ra một tiếng ầm vang dội.

“Vu Phi.”

Lưu Nguyệt bị Âu Dương Vu Phi quát không cho động thủ trước.

Lúc này vẫn còn nhẫn nhịn, phóng người chạy qua, giơ tay đón lấy Âu Dương Vu Phi đang ngã xuống.

Đồng dạng, Hiên Viên Triệt bên cạnh nàng sắc mặt cũng trầm xuống.

Phi thân một cái, tiếp được Âu Dương Vu Phi đang rơi xuống.

Suy nghĩ của Âu Dương Vu Phi không cho bọn họ động thủ, bọn họ hiểu.

Không phải là câu nệ hình thức.

Mà là không thể bất hiếu.

Không thể quá mức vô tình.

Con người từ xưa đến nay, người làm nên đại sự rất nhiều, có thể quá tàn bạo, xảo trá, hay vô tình.

Nhưng người bất hiếu thì có bao nhiêu người? Không có được mấy người.

Mặc dù người bất hiếu có thể đạt được vị trí cao, nhưng lưu truyền tới nay đều đa số là tiếng xấu, bị mắng chửi.

Đây là một vết thương trí mạng đối với bậc vương giả.

Vương tôn Minh Đảo được xem như là bậc trưởng bối của Lưu Nguyệt.

Hôm nay Lưu Nguyệt và hắn động thủ với Vương tôn Minh Đảo, hoặc giết Vương tôn Minh Đảo.

Sau này Lưu Nguyệt làm sao đối mặt với gia tộc Nạp Lan đây?

Mặc dù Lưu Nguyệt không để ý, không quan tâm.

Nhưng thiên hạ này quá nhiều người, chuyện để bàn tán vĩnh viễn không hết.

Trên đời này không có bức tường nào chắn được gió mãi mãi.

Hoàng hậu Thiên Thần tự tay giết chết hoặc sát thương trưởng bối ruột của mình, tiếng xấu như vậy, mang trên lưng thật quá nặng.

Âu Dương Vu Phi không muốn bọn họ chịu tiếng xấu như vậy.

Cho nên, không cho bọn họ động thủ.

Những chuyện này, hai người bọn họ đều hiểu.

Không phải là không muốn động thủ, nhưng bọn họ muốn nhận lấy ân tình này của Âu Dương Vu Phi.

Đây là tình cảm giữa bọn họ với nhau.

Nhưng, Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt nhìn thoáng qua máu tươi mới phun ra trước mắt, Âu Dương Vu Phi sắc mặt trắng bệch, trong lòng khó chịu đến mức không thể nhẫn nhịn được.

Đây là tiếng xấu mà Âu Dương Vu Phi tự mình mang lên người.

Mặc dù có nguyên do, đây là việc mà tự hắn cần phải đối mặt, nhưng một nửa cũng là muốn che chắn cho bọn họ.

Người này, tại sao có thể nghĩ cho bọn họ đến mức này.

Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt nhanh chóng liếc nhau một cái.

Bất hiếu thì bất hiếu, cần động thủ với trưởng bối thì động thủ với trưởng bối vậy.

Cho dù là mang tiếng xấu, lưu truyền sử xanh, vậy thì thế nào.

Bọn họ không có cách nào trơ mắt đứng nhìn Âu Dương Vu Phi cứ bị Vương tôn Minh Đảo đánh cho đến chết trước mặt bọn họ như vậy được, bọn họ không thể làm được.

Hiên Viên Triệt đón được Âu Dương Vu Phi đang rơi xuống, để trên mặt đất.

Cùng Lưu Nguyệt đồng thời xoay người một cái, rút binh khí ra, liền chống lại Vương tôn Minh Đảo.

“Không cho phép các ngươi…xuất thủ…, có phải hay không…khụ khụ…có phải hay không,

Không xem ta… là huynh đệ…”

Hai người xoay lại nhìn.

Âu Dương Vu Phi được Hiên Viên Triệt đặt trên mặt đất, lúc này dựa vào đại trụ bạch ngọc, giọng đứt quãng, dường như thở không ra hơi mở miệng nói.

Không nhận người huynh đệ như hắn đây, lời nói này quá nặng rồi.

“Vu Phi.” Lưu Nguyệt nghe vậy nhíu chặt mày, tức giận kêu lên.

Hắn lại nói như vậy, hắn cư nhiên lại nói như vậy.

Âu Dương Vu Phi dựa vào đại trụ bạch ngọc đè ép huyết khí đang cuồn cuộn trong lòng.

Nhìn thấy Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt đang đưa lưng về phía hắn bởi vì một câu nói kia mà tức giận, bèn hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Bỏ đi, các ngươi không nên nhúng tay vào.

Chuyện này để ta giải quyết, không thì đừng trách ta vĩnh viễn không nhìn nhận các ngươi nữa.”

Mạnh mẽ nói hết một hơi, sau đó Âu Dương Vu Phi ho khan liên tiếp.

Từng tia máu đỏ tươi rơi xuống trên thềm bạch ngọc, đỏ đến mức khiến người ta không dám nhìn.

Vừa nói như vậy xong, đại điện vốn tĩnh mịch, dường như càng thêm tĩnh mịch.

Vân Triệu và Ma Yết từ lúc tiến vào đại điện vẫn giữ im lặng, nhìn thấy cảnh này, không tiếng động liếc nhìn nhau.

Không khỏi nhè nhẹ lắc đầu.

Mà hai tên nhóc Linh Ngọc và Ly Lạc, từ khi tiến vào đại điện tới giờ đều cố gắng giảm bớt sự chú ý của người khác đối với sự tồn tại của mình.

Nhìn thấy tình cảnh này, không thể nói là căng thẳng, nhưng lại làm cho người ta cả đời khó quên.

Hai tiểu tử không khỏi hồng hồng đôi mắt, cắn chặt hàm răng.

Mà nhìn lại trên đài cao, trưởng tộc Ngân gia và Tả, Hữu hộ pháp, cũng cau mày thật chặt.

Đặc biệt là Tả, Hữu hộ pháp, ánh mắt nhìn về phía Âu Dương Vu Phi, dường như muốn nhìn thấu hắn.

Muốn nhìn thấu Âu Dương Vu Phi này rốt cuộc là vì sao, vì cái gì?

Âu Dương Vu Phi đã nói nặng lời như vậy rồi.

Lưu Nguyệt trong nháy mắt dường như muốn cắn nát đôi môi đỏ.

“Âu Dương Vu Phi, ngươi…”

Lời tức giận còn chưa nói hết, Vân Triệu bên cạnh đột nhiên đi lên, túm tay Lưu Nguyệt, nhẹ giọng nói: “Để cho hắn giải quyết đi.

Cảm tình cùng sự quyến luyến của hắn đối với nơi này, tuyệt đối sẽ không ít hơn tình cảm giữa hai người các ngươi đâu.”

Dứt lời, quyết lôi bằng được Lưu Nguyệt sang một bên.

Bên kia, Hiên Viên Triệt quay đầu nhìn thật sâu Âu Dương Vu Phi một cái.

Âu Dương Vu Phi ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Triệt một cái.

Hiên Viên Triệt thấy vậy trầm ngâm trong nháy mắt, rồi từ từ lui lại.

Chỉ là nhìn nhàn nhạt một cái, không có quá nhiều biểu cảm.

Nhưng, hắn dường như thấy rõ rõ đáy mắt Âu Dương Vu Phi ẩn chứa hổ thẹn, và một vài thứ mà hắn quyết tâm phải gánh vác.

Âu Dương Vu Phi đã nhẫn nhịn quá lâu rồi.

Mà lúc này đây, hắn đang đối mặt.

Đúng, hắn đang đối mặt, hắn là muốn bọn họ không nên quấy rầy hắn, không nên khiến hắn thất bại trong gang tấc.

Thấy rõ ràng tình cảm lộ ra trong ánh mắt Âu Dương Vu Phi.

Hiên Viên Triệt lui xuống, hắn mặc dù hận Vương tôn Minh Đảo.

Nhưng hắn không muốn phá Âu Dương Vu Phi, nếu như mạng đổi mạng, Âu Dương Vu Phi so với Vương tôn Minh Đảo, đáng.

Nhìn thấy Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt đang cản trước mặt tránh ra.

Âu Dương Vu Phi giương mắt nhìn thẳng Vương tôn Minh Đảo đang đứng sừng sững trong đại điện, khuôn mặt lạnh băng, nhưng đôi mắt đen nhánh đó, cũng ẩn chứa phong ba bão táp.

Dùng hết sức bò dậy.

Run rẩy nghiêng ngả đi tới phía Vương tôn Minh Đảo.

Xương vai hắn đã gãy vụn một phần, bây giờ cánh tay nâng lên một chút cũng không nổi.

Nhưng không sao cả, hắn vốn không hề có ý định ra tay với ân sư của mình.

Nhìn thấy đám người Lưu Nguyệt đã tránh ra, Âu Dương Vu Phi đã bị thương như vậy rồi mà vẫn đang cố gắng đi tới phía mình (Vương tôn).

Cơn tức trong ngực Vương tôn Minh Đảo, muốn tuôn trào ra nhưng không có chỗ nào để giải tỏa.

Không đợi Âu Dương Vu Phi tới gần, mày chau lên, thân hình chợt lóe, trong nháy mắt tiến gần tới Âu Dương Vu Phi.

Còn không đợi mọi người trong đại điện thấy rõ.

Vương tôn Minh Đảo ra tay nhanh như chớp, một phát bắt được cổ áo Âu Dương Vu Phi, đánh một quyền thật mạnh vào bụng Âu Dương Vu Phi.

Cả người Âu Dương Vu Phi gập lại.

Một ngụm máu tươi vọt tới cổ họng, nhưng Âu Dương Vu Phi kiên định cắn chặt răng, nuốt xuống.

Những người khác không nhìn thấy.

Nhưng Vương tôn Minh Đảo cách Âu Dương Vu Phi trong gang tấc sao lại không thấy được.

Nhất thời bàn tay nắm Âu Dương Vu Phi càng dùng lực, gầm lên giận dữ: “Đánh lại đi.”

Dứt lời, lực đạo trong tay giơ lên, ném Âu Dương Vu Phi bay lên, một tay đánh tới ngực Âu Dương Vu Phi.

Cùng lúc này chân trái nhấc lên, hung hăng đánh vào hai chân Âu Dương Vu Phi.

“Rắc…”

Tiếng xương gãy giòn vang lên trong đại điện tĩnh mịch.

Kèm theo gió thu lạnh lẽo, càng làm cho người ta thấy lạnh đến thấu xương.

“Ầm.”  Từ trên cao rơi mạnh xuống mặt đất.

Cả người Âu Dương Vu Phi cong lại, không cách nào không chế sự run rẩy không ngừng, trên người khắp nơi đều là vết máu.

Nhìn trong mắt, giống như một người máu.

Lưu Nguyệt nhìn thấy lúc này, hai mắt đỏ lừ, tức giận liền muốn xông ra.

Nàng lạnh lùng.

Con người của nàng không có nhiều tình cảm để quan tâm người khác, thấy chết không cứu, vốn cũng không tính là gì.

Nhưng chỉ cần là người nàng quan tâm, thì tuyệt đối sẽ trao cho họ cả tấm lòng.

Âu Dương Vu Phi là huynh đệ nàng, là bằng hữu nàng, là tri kỷ của nàng.

Là người nàng chấp nhận.

Nàng không có cách nào nhìn thấy hắn ở trước mặt nàng, bị đánh như thế.

Nàng làm không được, nàng làm không được.

Mà Vân Triệu và Ma Yết phía sau nàng, hai người liên thủ, một người che miệng nàng lại, một người quyết kéo nàng lại, không để nàng xông ra.

Ba người dính với nhau thành một cụm.

“Đánh lại, đứng lên đánh lại đi, có nghe thấy không, ngươi đứng lên cho ta.”

Nhìn Âu Dương Vu Phi co người lại nằm trên mặt đất, mặt Vương tôn Minh Đảo lúc trắng lúc đỏ, dường như tức điên rồi.

Những tiếng gầm gừ, quanh quẩn trong đại điện, muốn điếc cả tai.

“Phụt.” Máu trong miệng không kìm được nữa, Âu Dương Vu Phi phun mạnh ra một ngụm máu tươi đỏ lòm.

Nhưng lại né vạt áo màu bạch lan của Vương tôn Minh Đảo đang gần bên cạnh, phun ra trên mặt đất.

Vương tôn Minh Đảo nhìn thấy hành động như vậy, răng dường như muốn cắn nát.

“Khụ…khụ… Đồ nhi…sao có thể…động thủ với… sư tôn…”

Lời nói đứt quãng từ trong miệng Âu Dương Vu Phi nói ra.

Nghe không chút gì là nói cho có lệ, không có vẻ gì là không cam lòng.

Đó hoàn toàn là cam tâm tình nguyện, đó là cho dù có chết, cũng không phản kháng.

Nghe lời nói như vậy, cơn tức của Vương tôn Minh Đảo, cũng không nhịn được nữa.

Vung tay lên, một chưởng hung hăng đánh lên đại trụ bạch ngọc phía sau Âu Dương Vu Phi.

“Ầm.” Chỉ nghe một tiếng ầm thật lớn vang lên.

Đại trụ bạch ngọc bằng một người trưởng thành dùng hai tay ôm lại mới hết.

Đã bị một chưởng của Vương tôn Minh Đảo trực tiếp đánh cho gãy, vỡ thành vô số miếng vụn.

Tiếng nổ ầm ầm từ đại điện truyền ra, dần dần lan truyền ra xa.

Văn võ đại thần Minh Đảo đứng chờ ở ngoài điện, nhất tề đều ngẩng đầu nhìn bích tinh cung nơi phát ra tiếng nổ, trên mặt là sự lo lắng thấp thỏm.

Gió thu xào xạc, mang theo sự thanh lãnh vô biên.

Một chưởng phá gãy đại trụ bạch ngọc, Vương tôn Minh Đảo sắc mặt xanh mét, một phát ngồi xổm xuống.

Đưa tay lên, bắt lấy y phục của Âu Dương Vu Phi, liền kéo hắn lên.

Cùng hắn mặt đối mặt, tức giận nói: “ Hay cho tên đồ nhi ngoan này, tình nguyện để mình chết cũng không động thủ với sư tôn.

Tốt lắm, ta chưa từng nghĩ rằng, ta lại dạy ra được một đồ nhi ngoan như vậy.”

Đối diện với sự tức giận và đáy mắt sâu thẳm của Vương tôn Minh Đảo.

Âu Dương Vu Phi nghe vậy, chống người vững, chậm rãi lắc đầu.

Nhìn Vương tôn Minh Đảo nói: “Là đồ nhi…không tốt, để cho sư tôn đau khổ nhiều năm như vậy… đánh chết, cũng không oan.”

Lời nói đứt quãng nói ra, tay Vương tôn Minh Đảo run lên.

Cánh tay nắm vạt áo Âu Dương Vu Phi hơi buông lỏng.

Âu Dương Vu Phi ầm một tiếng lại ngã trên mặt đất lần nữa.

“Ngươi…” Vương tôn Minh Đảo cắn răng.

“Đáng chết, ngươi đừng ỷ được Vương tôn yêu thương, mà tùy ý làm càn.

Trong lòng ngươi cũng rõ ràng, Vương tôn vẫn chưa ra tay nặng với ngươi, nếu Vương tôn thật sự hạ thủ.

Đừng nói là một Âu Dương Vu Phi ngươi, cho dù mười tên, giờ cũng sớm chết rồi.”

Lúc này, Tả hộ pháp đứng trên đài cao, đột nhiên nói chen vào, hai hàng lông mày nhíu thật chặt, nhìn thật sâu vào Âu Dương Vu Phi và Vương tôn.

Vương tôn Minh Đảo không có hạ thủ.

Mặc dù thoạt nhìn Âu Dương Vu Phi bị đánh thương tích đầy mình.

Nhìn như một lúc sau sẽ chết mất.

Nhưng, nếu thật sự muốn giết, thì phải đánh vào những chỗ yếu hại của Âu Dương Vu Phi mới đúng.

Vương tôn bọn họ căn bản không có hạ thủ.

Tả hộ pháp nhíu nhíu mày, Vương tôn bọn họ không phải là diễn trò trước mặt bọn hắn.

Không phải là định đánh Âu Dương Vu Phi một trận rồi xem như mọi chuyện giải quyết xong.

Điểm này, hắn còn nhìn ra.

Chẳng lẽ Người định là … là muốn ép Âu Dương Vu Phi xuất thủ, hoặc là ép những người khác xuất thủ.

Mà Âu Dương Vu Phi chính mình không chịu ra tay.

Đồng thời cũng ngăn không cho những người khác động thủ.

Cho nên, Vương tôn bọn họ mới có chút tức giận, mới từng bước cố ý ép buộc như thế.

Đây…đây rốt cục là có ý gì?

Tả hộ pháp có chút khó hiểu.

Nếu hắn nghĩ không ra, vậy hắn liền nói điểm này ra.

Rốt cục, Minh Đảo này có chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc Vương tôn bọn họ có chuyện gì giấu diếm bọn họ, Âu Dương Vu Phi lại giấu diếm bọn họ cái gì.

Hôm nay nhất định phải ra manh mối.

Bò trên mặt đất, Âu Dương Vu Phi nghe Tả hộ pháp nói, khóe miệng miễn cưỡng cười lên một cái: “Ta…biết…”

Chưởng lực kia đánh lên người hắn mạnh yếu ra sao, hắn làm sao không biết được.

Sư tôn thật muốn giết hắn, thì một chưởng là đủ rồi, đâu cần dùng thêm quyền cước.

Sư phụ hắn có bao nhiêu lợi hại, bản thân hắn biết rõ hơn ai hết.

Sự yêu thương bảo hộ của sư tôn đối với hắn, chưa có một ai khác được nếm trải qua.

Hắn không thể đánh lại, hắn tuyệt đối sẽ không đánh lại.

Trong điện, lần nữa lại rơi vào yên tĩnh.

“Àii, Âu Dương Vu Phi ngươi không thể lĩnh ngộ nỗi khổ tâm của sư tôn ngươi sao?”

Ở nơi hoàn toàn yên tĩnh này, trưởng tộc Ngân gia, chậm rãi thở dài một hơi, lắc lắc đầu.

“Ngân Ngự.” Lời trưởng tộc Ngân gia vừa mới nói xong, Vương tôn Minh Đảo đứng trước mặt Âu Dương Vu Phi, quay đầu quát lạnh với trưởng tộc Ngân gia một tiếng.

Trưởng tộc Ngân gia Ngân Ngự kia, cùng Vương tôn Minh Đảo liếc nhìn nhau một cái.

Quay đầu nhìn về phía Âu Dương Vu Phi bị đánh té xuống đất không ngừng hộc máu.

Cắn răng, không để ý uy hiếp của Vương tôn Minh Đảo nói: “Đứa nhỏ này quá bướng bỉnh, Vương tôn lại không thể nói rõ đầu đuôi.

Sợ rằng hắn thật sự tình nguyện để Người đánh chết, cũng sẽ không động thủ.”

“Cho dù bị đánh chết, ta cũng tuyệt đối sẽ không động thủ.”

Lời nói của trưởng tộc Ngân gia vừa nói xong, Âu Dương Vu Phi hít sâu một hơi liền tiếp lời.

Vương tôn Minh Đảo nghe vậy không khỏi cúi đầu nhìn Âu Dương Vu Phi bên chân.

“Âu Dương Vu Phi, ngươi không hiểu…”

“Không, chính bởi vì biết, bởi vì hiểu…”

Lời than thở của trưởng tộc Ngân gia còn chưa dứt, Âu Dương Vu Phi liền trực tiếp xen vào, đồng thời ngước mắt nhìn Vương tôn Minh Đảo đang cúi đầu nhìn hắn.

Hồi lâu cười khổ lắc đầu nói: “Cho nên, càng không thể động thủ.”

Lời vừa nói ra, thần sắc trên mặt Vương tôn Minh Đảo biến đổi.

Tâm tình trong nháy mắt dao động dữ dội, dường như mỗi người trong đại điện đều cảm nhận được.

Giống như là nhắm đến nhược điểm của hắn, đánh tan.

Cuối cùng, vẻ mặt tức giận đó cũng sụp đổ, chỉ còn lại đôi mắt gầy gầy ửng đỏ.

“Àiii.” Một tiếng than nhẹ, Vương tôn Minh Đảo chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt càng đỏ hơn.

Trưởng tộc Ngân gia đứng trên đài cao, bị lời nói này của Âu Dương Vu Phi làm cho thẫn thờ cả hồi lâu.

Sau sự trầm mặc trong giây lát.

Trên mắt hiện lên một chút vui mừng, một chút bất đắc dĩ, một chút đau buồn, đủ loại tâm tình phức tạp, đan xen vào nhau.

Sau khi chậm rãi nhìn về phía Vương tôn Minh Đảo đứng ở giữa cung điện.

“Chúng ta đều quên rằng, đứa nhỏ này thông minh biết mấy.

Hắn có thể phát hiện sự khác thường, có thể tạo được sự kiện chấn động như vậy, há lại không suy đoán được ý nghĩ Vương tôn.

Trên đời này, hiểu rõ Vương tôn nhất, vẫn là đứa nhỏ này a.”

Lời nói xen lẫn nhiều tâm tình phức tạp nói ra, trưởng tộc Ngân gia thở dài thật sâu.

Mà đại điện yên tĩnh, bởi vì lời nói quỷ dị, nhưng tràn đầy tình cảm này, làm cho không khí bắt đầu xao động.

Lưu Nguyệt ánh mắt đang đỏ hoe, dừng giãy dụa.

Hiên Viên Triệt, Vân Triệu, Ma yết, cũng nhất tề nhìn sang.

Thậm chí ngay cả hai tiểu tử Linh Ngọc và Ly Lạc cũng lẳng lặng liếc mắt nhìn qua.

Mà Tả, Hữu hộ pháp đang đứng trên cao, liếc mắt nhìn nhau, trong mắt càng hiện lên sự chấn động và kinh ngạc.

Đây là ý gì?

Hiểu rõ Vương tôn nhất, tất cả những gì Âu Dương Vu Phi làm, đây…

Bọn họ có chút hồ đồ, lại có chút hơi hiểu.

Chậm rãi lắc đầu, Vương tôn Minh Đảo cúi đầu xuống.

Nhìn thấy Âu Dương Vu Phi nở nụ cười miễn cưỡng, lẳng lặng nhìn hắn.

Sự hổ thẹn trong mắt, sự kiên trì trong ánh mắt, sự kính ngưỡng trong mắt…

Vương tôn Minh Đảo lần nữa thở dài một hơi thật sâu, chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng vuốt đầu Âu Dương Vu Phi.

“Con à, vì sao không thể ngốc một chút?”

Nhẹ nhàng thở dài, xen lẫn vào đó không phải là sự lãnh khốc và tức giận vừa nãy.

Mà là sự ấm áp và yêu thương.

Đó là sự bộc lộ chân tình.

Đó là sự yêu thương và bất đắc dĩ, cùng với sự vui mừng đối với đứa con mà mình yêu nhất.

Tộc trưởng Ngân gia vẫn đứng trên đài cao.

Lúc này cũng chậm rãi bước xuống, đứng bên cạnh Âu Dương Vu Phi.

Giơ tay điểm nhẹ vào mấy huyệt vị gân mạch của Âu Dương Vu Phi, ngăn cho chân khí không truyền đi hỗn loạn.

Đồng thời đỡ Âu Dương Vu Phi đứng dậy, để cho hắn tựa vào cánh tay Vương tôn Minh Đảo.

Mười ngón tay ở chỗ gãy xương của Âu Dương Vu Phi, dùng sức chỉnh lại.

Nhất thời chỉ nghe tiếng răng rắc vang lên, các đốt ngón tay không thể nhúc nhích của Âu Dương Vu Phi lập tức trở lại như trước.

Vương tôn Minh Đảo hạ thủ có chừng mực.

Nhìn như đả thương gân cốt, kì thực chỉ là trật khớp mà thôi, còn lâu mới nứt xương nghiêm trọng.

Âu Dương Vu Phi tựa vào cánh tay Vương tôn Minh Đảo, cảm nhận được nội lực đang được truyền đi toàn thân hắn, những chỗ đau đến tận xương trên người đã khá hơn nhiều.

Không khỏi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt chua xót của Vương tôn Minh Đảo, giơ tay nắm lấy tay ngài, lắc đầu nói: “Không thể không thông minh.

Nếu không, sẽ phải thấy sư tôn chết trước mặt con mất.”

Lời Âu Dương Vu Phi nói ra, Tả, Hữu hộ pháp cũng trầm tĩnh không nổi nữa.

Hữu hộ pháp nghe vậy lập tức quát khẽ một tiếng nói: “Có ý gì? Vương tôn, Người…”

Tiếp theo còn chưa nói ra, nhưng ý tứ mọi người đều hiểu.

Vương tôn Minh Đảo nghe vậy, chưa trả lời ngay câu hỏi khiếp sợ của Hữu hộ pháp.

Chẳng qua là nhìn Âu Dương Vu Phi một cái thật sâu.

Trong mắt hiện lên một chút vui mừng, một chút vui sướng.

Nhưng nhiều hơn còn là sự bi thống và hổ thẹn vì mang gánh nặng quá lâu.

“Nói cho ta biết, Âu Dương Vu Phi tại sao? Đây là vì cái gì? Tại sao ngươi lại nói như vậy? Ngươi mau nói cho ta biết.”

Thấy Vương tôn không nói không rằng, Tả hộ pháp một cái bay vọt xuống.

Một bước đứng bên cạnh Âu Dương Vu Phi, trầm giọng quát to.

Nhìn thấy sự trầm thống trong mắt Vương tôn Minh Đảo, Âu Dương Vu Phi không quay đầu nhìn Tả hộ pháp, trầm thống mà bi thương nói: “Các ngươi đi theo sư tôn nhiều năm như vậy.

Vẫn chưa rõ sao?

Ngàn năm truyền thừa, một huyết mạch kéo dài, tương lai Minh Đảo, sinh tử của nhiều người như vậy, thêm Thánh điện gây họa…

Tất cả đều quá nặng nề, đè ép Người đến không thở nổi.

Trên đỉnh cao uy vọng, công tích nhiều bao nhiêu, Minh Đảo mạnh bao nhiêu.

Thì áp lực chúng mang đến lại càng nhiều bấy nhiêu.

Sinh ra là một Vương tôn, không có chuyện đầu hàng, cũng không thể đầu hàng.

Như vậy…”

Âu Dương Vu Phi không nói tiếp.

Nhưng Tả, Hữu hộ pháp nghe đã hiểu.

Không thể đầu hàng, thất bại như vậy cũng chỉ có chết, cũng chỉ có chết.

Mà ý tứ này của Âu Dương Vu Phi, là Vương tôn đã hạ quyết tâm, một lòng muốn chết.

Hắn một lòng muốn chết, hắn muốn thành toàn Âu Dương Vu Phi, muốn thành toàn cho Âu Dương Vu Phi.

Bị Âu Dương Vu Phi chỉ rõ ra như vậy, Tả, Hữu hộ pháp dường như giật nảy lên, thần sắc trên mặt không ngừng biến đổi, mang theo sự kinh ngạc và hoảng sợ vô cùng.

Theo như Âu Dương Vu Phi nói như vậy, hôm nay chỉ cần Âu Dương Vu Phi đánh lại.

Chỉ cần đám người Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt tấn công.

Cái chờ đợi bọn họ lại không phải là thắng lợi của Minh Đảo, mà là tử vong, là cái chết của Vương tôn.

Đây…đây…

Trong lúc Tả, Hữu hộ pháp hoảng sợ, Âu Dương Vu Phi nắm chặt tay Vương tôn Minh Đảo, nhìn thẳng vào hai mắt Người.

Hắn biết, hắn hiểu rõ.

Hắn là người hiểu rõ sư tôn nhất.

Sư tôn dù có dùng máu của hắn trải bằng con đường Người đi, hắn cũng thành toàn hết.

Sư tôn là người yêu thương hắn nhất.

Lưu Nguyệt sẽ không thừa kế Minh Đảo, huyết mạch cuối cùng của Nạp Lan cũng sẽ mai một.

Cho nên, sư tôn đem tất cả cho hắn, đem tất cả hi vọng đặt trên người hắn.

Nên vừa rồi, Người muốn dùng tánh mạng của mình tới thành toàn cho ý tưởng đảo điên của hắn, thành toàn kế hoạch thay đổi toàn bộ Minh Đảo của hắn.

Cho nên, hắn làm sao có thể xuất thủ, hắn làm sao có thể xuất thủ.

Trong đại điện bị vây quanh bởi sự vắng lặng.

Đám người Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt không lên tiếng nhìn Âu Dương Vu Phi và Vương tôn Minh Đảo trong đại điện.

Không khí đột nhiên thay đổi như vậy, nhưng thế nào mà so với lúc tức giận đánh nhau khi nãy, còn khiến cho người khác hít thở không thông hơn.

“Vương tôn không phải là người hay trốn tránh.”

Một lát sau, Hữu hộ pháp không có cách nào tin được mở miệng.

Lấy cái chết để trốn tránh trách nhiệm và áp lực, đây không phải là tác phong của Vương tôn bọn họ.

“Không phải là trốn tránh.” Trưởng tộc Ngân gia lắc đầu.

Trốn tránh, làm sao có thể? Vương tôn bọn họ sẽ không làm chuyện như vậy.

“Vậy là vì sao?”

“Đó là bởi vì, phải trả giá cho sai lầm lớn ta gây ra từ quá khứ.”

Giọng nói ôn đạm (ôn hòa đạm mạc) vang lên, nhưng chứa sự đau khổ không cách nào nói rõ được.