" Hôm nay Vương gia lại qua đêm ở Thu Thủy uyển." "Vậy sao." Cố Thanh Trản như trước ngưng thần vẽ phong lan, dường như thờ ơ không nghe thấy. Ánh Thu pha bình trà nóng cho nàng, "Tướng quân phủ vừa xảy ra chuyện, hắn sợ là kiềm chế không được." "Gió chiều nào che chiều ấy, y kế hành sự*." Cố Thanh Trản nhẹ nhành nói ra tám chữ này, nhấp ngụm trà xanh, chán ngán vô vị. * Y kế hành sự: Làm việc đúng theo kế hoạch. Ánh Thu dường như biết rõ còn cố hỏi, "Ngươi không phải nên vui vẻ sao? Nhổ xong cái gai này, ngươi liền giải thoát rồi." Vẽ xong, Cố Thanh Trản gác bút, nửa nheo mắt, "Ta mệt mỏi." "Ngươi vẫn là tâm không đủ tàn nhẫn... Cho dù ngươi không giết nàng, nàng cũng sẽ chết." "Đủ!" Cố Thanh Trản phất tay áo đứng dậy, trong con ngươi lóe lên hung quang khiến người ta không rét mà run, "Quản cho tốt chuyện của ngươi, còn không tới phiên ngươi dạy ta nên làm người thế nào." Ánh Thu cười lạnh không nói gì thêm. * Trong thư phòng Thu Thủy uyển, trên bàn đặt một bản đồ da dê, Lục Oanh chỉ vào bản đồ hỏi, "Xin hỏi Vương gia, ngài cảm thấy ai mới là địch nhân lớn nhất?" Trịnh Triệu tại chỉ vào Tề Vương phủ trên địa đồ, "Dĩ nhiên là nơi này." Lục Oanh lắc đầu, ngón tay thon dài lại vẽ vòng trên Vĩnh An điện trong Trịnh cung, "Không, địch nhân lớn nhất ở trong này." Nàng từng nghĩ rất nhiều lần, Tam tấn hội vì sao lại minh mục trương đảm liệp sát chính khách triều đình như vậy? Ngang ngược như thế, nhưng triều đình lại lặp đi lặp lại nhiều lần dễ dàng với bọn họ... Nàng vẫn tập trung khoanh vùng kẻ sai khiến sau màn là người muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nhưng hình như đã xem nhẹ một điểm rất trọng yếu... Ngoại trừ Trịnh Triệu và Trịnh Vũ, còn có một người quan trọng "mơ ước" ngôi vị hoàng đế. Đó chính là thiên tử đã ngồi trên ngôi vị hoàng đế. Nay triều đình rung chuyển, hắn nếu muốn ngồi vững giang sơn, tất yếu phải từng bước từng bước nhổ đi đại họa trong lòng. Trịnh Diệc có đầy đủ động cơ xuống tay với Chiêu Vương phủ. "Ngươi hoài nghi Tam Tấn hội là người của Trịnh Diệc? Không thể nào..." Trịnh Triệu trước tiên phản bác suy đoán của Lục Oanh. Theo hắn thấy, Trịnh Diệc chẳng qua là nhất giới thư sinh, làm sao có thể điều khiển tổ chức khổng lồ như vậy, "Ta ngược lại cảm thấy, Tam Tấn hội là người của Tề vương." "Tề vương hữu dũng vô mưu, không đủ khả năng. Nếu Vương gia muốn thành đại sự, nhất định không thể khinh địch." Lục Oanh vẫn chỉ vào Vĩnh An điện. Trịnh Triệu chẳng coi ra gì, cười nói, "Nếu địch nhân lớn nhất là ở đây, vậy ngay tối nay bổn vương có thể khởi binh giết vào Vĩnh An điện rồi." Hắn cuồng vọng tự đại, quả như trong dự kiến của mình, Lục Oanh không để ý tới hắn, tự mình chấp bút viết gì đó lên tờ giấy trắng, sau đó chuyển giấy vào tay Trịnh Triệu, nói, "Vương gia nếu không tin lời khuyên của ta, về sau hối hận." Trịnh Triệu xem chữ viết trên giấy. Ngày ba tháng bảy năm An Nguyên, kinh đô địa chấn; ngày chín tháng bảy năm An Nguyên, Thái Hoàng Thái Hậu qua đời; đêm trước Trung thu năm An Nguyên, năm sao xếp thành một hàng; đêm Trung thu năm An Nguyên, Tề vương nghịch phản. "Đây là cái gì?" Trịnh Triệu trong lòng mặc niệm từng câu từng từ. "Lời ta nói, Vương gia không nghe sẽ hối hận." Lục Oanh như trước chỉ đáp một câu này. Ba tháng bảy, tức là ngày sau. Trên giấy này viết là... là tiên đoán? Trịnh Triệu một mặt cảm thấy vớ vẩn, nhưng một mặt lại cảm thấy Lục Oanh dường như biết được điều gì. Nàng cũng không phải một nữ tử đơn giản. Chỉ cần tiên đoán trên giấy kia nhất nhất ứng nghiệm, Trịnh Triệu nhất định sẽ tin nàng. Nàng liền có thể nương theo thế lực Trịnh Triệu, cứu ca ca ra khỏi thiên lao. Thời gian đã không còn nhiều, mặc kệ có bao nhiêu phần nắm chắc, nàng đều muốn toàn lực hợp lại ứng phó một phen. Năm An Nguyên kinh đô địa chấn, Lục Oanh nhớ thật rõ ràng. Đó là lần đầu tiên nàng trải qua cảm giác trời rung đất chuyển, tựa như bầu trời sẽ sụp xuống dưới vậy. Một lần động đất này dọa cho toàn kinh đô lòng người hoảng sợ. Lục Oanh cũng từng đọc thấy ghi chép về địa chấn trong sách sử, tục xưng "rồng xoay thân", nghe đồn là dấu hiệu triều đại đổi thay, mà sau đó không lâu Thái Hoàng Thái Hậu qua đời càng giống như xác minh lời đồn đãi này. Vậy nên Tề vương Trịnh Vũ cho rằng thiên mệnh đã đến, rốt cuộc kiềm chế không nổi, đêm Trung thu mưu nghịch bức vua thoái vị. Ngày ba tháng bảy năm An Nguyên, Lục Oanh đứng trong đình viện, nhìn thái dương trên trời càng lên càng cao. Buổi trưa cũng sắp tới, cách động đất càng ngày càng gần, Lục Oanh gọi nha hoàn Cẩm Đào, "Cẩm Đào, ngươi triệu tập đến mọi người hậu hoa viên. Kim trâm của ta bị trộm, phải kiểm tra từng người." Lục Oanh lại gọi Bích Lạc, "Bích Lạc, ngươi đi Thanh Nguyệt các một chuyến, thỉnh Vương phi đến hậu viện... Báo là... báo là ta có lời muốn nói với nàng." Buổi trưa, nội điện Vĩnh An, đất rung núi chuyển. "Hộ giá! Hộ giá!" Trịnh cung một hồi huyên náo hỗn loạn. Trịnh Triệu cuống quít chạy ra ngoài điện, thấy mấy cung điện to lớn do đất rung núi chuyển mà bắt đầu sụp xuống. Kinh hồn chưa định, chợt nhớ đến tờ giấy mấy ngày trước Lục Oanh đưa cho hắn, càng nghĩ càng sợ. "Vương phi đâu?!" Lục Oanh chỉ thấy Bích Lạc một người trở về hậu viện, vẫn chưa thấy bóng dáng Cố Thanh Trản. "Ánh Thu tỷ tỷ nói, hôm nay Vương phi nương nương thân thể không được khỏe, ngày khác hẵng nói." "Bích Lạc, ngươi đứng ở đây trăm ngàn đừng đi đâu hết, chờ ta trở lại..." Lục Oanh xoay người chạy về phía Thanh Nguyệt các, canh giờ đã sắp đến rồi. Trong Thanh Nguyệt các, một bình sứ men xanh từ bàn rơi xuống, nát tan tành. Mới đầu Cố Thanh Trản cũng không để ý, tận đến lúc thấy nước trà trong chung đều bị hắt ra. "Oanh phi nương nương xin trở về đi! Vương phi hôm nay không được khỏe..." Ánh Thu chặn đường Lục Oanh, nhưng không lường được Lục Oanh lại dùng lực đẩy nàng ra."Yếu địa đã động, ngươi mau đến hậu viện..." "Vương phi đâu?!" Lục Oanh ngăn lại một tiểu nha hoàn. "Nương nương ở trên lầu..." Lục Oanh chạy nhanh về hướng lầu các, gặp phải Cố Thanh Trản đang định xuống lầu. Trong hành lang hẹp hòi, Lục Oanh chần chờ một lát, giữ chặt tay nàng, "Theo ta đi..." Cố Thanh Trản kinh ngạc nhìn nàng, không biết nàng có ý gì, tận đến khi lung lay đôi chút trở thành trời rung đất chuyển, mới ý thức được đất đã động. Lầu các bắt đầu từng chút từng chút sụp xuống, Lục Oanh nắm tay Cố Thanh Trản đi phía trước. Tuy rằng giữa đất rung núi chuyển hai người gót chân đứng không vững, nhưng Cố Thanh Trản theo sau nàng tấm lòng lại tràn đầy cảm giác an toàn. "A Oanh, cẩn thận!" Cố Thanh Trản dùng chút lực, kéo Lục Oanh vào lòng mình, che chở nàng. Một khối xà ngang sụp xuống trước mắt, thời khắc chỉ mành treo chuông, thiếu chút nữa đã nện lên người Lục Oanh, "Chúng ta lao ra đi." Đây là ảo giác sao? Rõ ràng là muốn bảo hộ nàng, kết quả lại như được nàng bảo hộ . Khi hai người đồng loạt lao ra, Thanh Nguyệt các đã sụp gần một nửa. Các nàng thở hồng hộc mà nhìn gương mặt đối phương, trong mắt đều mang theo tham luyến. Thật hiểm, nếu muộn hơn mấy khắc, không biết hậu quả thế nào. "Có bị thương hay không?" Lục Oanh đỡ cánh tay Cố Thanh Trản, xem xét thân thể nàng, thấy nàng bình yên vô sự liền buông tâm. Đợi Thanh Nguyệt các hoàn toàn sụp đổ, chấn cảm đã dần dần ngừng lại, chẳng qua thường thường lại lay động vài lần. Cố Thanh Trản nương theo đung đưa này, thuận thế ôm lấy Lục Oanh, ôm đến thật gần, gác cằm lên vai nàng, than nhẹ, "Ngươi cho ta như vậy... Đáng giá sao?" "Đáng giá." Lục Oanh nhắm mắt lại, chậm rãi ôm lấy nàng. Kết quả là cuối cùng vẫn không thể quên nàng, hai chữ này đã bày tỏ hết thảy. "Đồ ngốc." *Dany: Bài "Oản Thanh Ti" do Hoa Thế hát mà mình gắn vào chương này nghe cứ như tâm sự Lục Oanh đối với Trản vậy. Rất rất khuyến khích các bạn nghe và đọc lời bài này nếu bạn muốn phiêu theo nhân vật.