"Đáng giá." Lục Oanh nhè nhẹ vỗ về lưng Cố Thanh Trản, một cái ôm đối với nàng là sự xa xỉ và thỏa mãn lớn biết bao nhiêu.
"Đồ ngốc." Đôi cánh tay Cố Thanh Trản ôm nàng thật chặt, cứ ôm như vậy, chậm chạp không chịu buông tay, "Không đáng..." Không đáng, Lục Oanh thật không đáng vì nàng mà làm như vậy. Chẳng sợ chết mười lần, nàng cũng chưa hết tội, ngay cả địa ngục A Tỳ cũng không cách nào tẩy trừ tội lỗi của nàng. Cố Thanh Trản vốn tưởng rằng một đời này mình sẽ không bao giờ quyến luyến gì hết. Nàng xem tất cả đều là mệnh trung chú định, nàng từ nhỏ chính là sát thủ, từ nhỏ hai tay đã nhiễm đầy máu tươi, nàng chú định vạn kiếp bất phục... Dối trá, tàn nhẫn, chết lặng, vô tình. "Không sao." Lục Oanh tưởng nàng sợ hãi, nhẹ giọng an ủi. Có tinh phong huyết vũ gì mà nàng chưa thấy qua, thế mà nàng lại tham luyến ôm ấp của một nữ tử. "Tỷ tỷ?" Lục Oanh dường như phát hiện nàng có chút khác thường. "A Oanh, ta sợ hãi..." Giả vờ vẫn còn thiên y vô phùng* như thế, vậy nên Lục Oanh luôn luôn chưa từng hoài nghi nàng, "Cho ta ôm một cái..." * Thiên y vô phùng: Là một câu thành ngữ Trung Quốc, nguyên chỉ những tấm xiêm y thiên giới của các tiên nữ, không dùng đến kim chỉ may vá, không một vết chắp nối. Câu này nhằm ám chỉ những sự việc vô cùng hoàn mỹ, không để lộ nửa điểm vết tích. "Ừ." Cố Thanh Trản ôm thân hình đơn bạc của Lục Oanh, nàng tự biết đời này từng tổn hại rất nhiều người, nhưng Lục Oanh lại là người duy nhất nàng muốn đền bù. Lục Oanh, ta sẽ không để ngươi chết, không tiếc phải trả bất cứ giá nào. * Năm An Nguyên kinh đô địa chấn, khắp nơi dân chúng lầm than, nhưng Chiêu Vương phủ to như vậy lại không một người thương vong. "Ngươi đã sớm biết?" Trịnh Triệu nắm cổ tay Lục Oanh, chất vấn nàng, "Ngươi làm sao biết được?" Lục Oanh cũng không ngay mặt trả lời hắn, mà chỉ cường điệu, "Năm ngày sau, Thái Hoàng Thái Hậu sẽ hoăng thệ trong Trịnh cung. Hoàng Thượng một khi không có Thái Hoàng Thái Hậu chống đỡ, thế cục trong triều sẽ đại loạn. Vương gia, đây chính là cơ hội." Trịnh Triệu bán tín bán nghi, Thái Hoàng Thái Hậu bệnh nặng là chuyện mọi người đều biết, nhưng Lục Oanh lại có thể nói ra thời gian cụ thể, thật quá khả nghi. Trịnh Triệu một tay bóp cổ Lục Oanh, đẩy nàng sát vào tường, lạnh lùng nói, "Ngươi rốt cuộc là người phương nào? Sao lại biết Thái Hoàng Thái Hậu... Hay là, ngươi rắp tâm hại người với Thái Hoàng Thái Hậu!" Hắn đã sớm hoài nghi Chiêu Vương phủ có mật thám, nhưng tìm mãi vẫn không có kết quả. Lục Oanh bắt đầu không thở được, nhưng vẻ mặt lại không chút sợ hãi, "Ta vì sao biết, cho dù ta nói cho Vương gia nghe, Vương gia cũng sẽ không tin. Ngày đó cố ý... muốn kết hôn với ta là Vương gia... Liên thủ với phủ Tướng quân... cũng là Vương gia. Năm đó khi ta gả vào Vương phủ, Vương gia đáp ứng ta sẽ bảo hộ Lục gia chu toàn, hiện giờ chúng ta... Lục gia chúng ta gặp phải tội danh tru diệt cả nhà... Vương gia... Vương gia bảo hộ thế này sao?!" "Vậy ngươi vì sao biết việc này?" Trịnh Triệu như trước không khuất phục thuận theo, nhưng cường độ trên tay đã giảm đi vài phần. "Ta thuở nhỏ nằm mơ có thể đoán được một ít chuyện sẽ xảy ra trong tương lai." Lục Oanh cười lạnh, "Vương gia tin sao?" Trịnh Triệu buông tay. Vẻ mặt hắn hiển nhiên là không tin, nhưng lợi ích của Lục gia đã cột chung với Vương phủ, Lục Oanh đích xác không lý do lừa gạt hắn. Lục Oanh ho mạnh một trận, mới thuận khí mà nói, "Vương gia hãy xem tình thế phát triển thế nào. Nếu thật không sai biệt với lời ta nói, ngày Tề vương cung biến, chính là lúc chúng ta xuất binh." "Cho nên ngươi mới nói... trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi?" Trịnh Triệu lại lần nữa nhớ đến lời Lục Oanh lúc trước. Thì ra từ khi đó, nàng đã biết trước hết thảy. "Đúng." Lục Oanh gật đầu, "Tề vương xuất binh tiến Trịnh cung, chúng ta tọa sơn quan hổ đấu*. Đợi hai quân tướng tàn, Vương gia có thể lấy danh nghĩa trấn áp binh biến của Tề vương, lĩnh quân vây quanh Trịnh cung, xuất kỳ bất ý đánh úp." * Tọa sơn quan hổ đấu: Nghĩa đen là ngồi trên núi xem hổ đánh nhau; nghĩa bóng như ngư ông đắc lợi, để mặc hai phe đánh nhau đến mệt mỏi rồi mới ra tay chiến thắng một cách dễ dàng. Trịnh Triệu suy nghĩ sâu xa, đây quả thật là cơ hội, nhưng vấn đề hắn càng lo lắng là Chiêu Vương phủ đã xuất hiện mật thám, hết thảy hành động đều có thể bại lộ, "Năm đó thư lui tới của ta với Tả Tư mã và Trấn quốc Tướng quân bị người động đến, chẳng bao lâu hai người này liền lần lượt chết bất đắc kỳ tử. Việc này đủ để chứng minh Vương phủ có nội gian. Trước khi chưa bắt được mật thám, tùy tiện xuất binh bức vua thoái vị, phiêu lưu quá lớn, còn phải chờ suy nghĩ." Huống hồ hai năm nay thế lực Chiêu Vương phủ bị mài gọt lớn, lần này nếu xuất binh, Trịnh Triệu không biết có thể nắm được mấy phần thắng. "Nếu trong Vương phủ có mật thám, vậy càng phải nắm chặt thời gian hành động. Nếu Vương gia tiếp tục chần chờ không ra tay, binh quyền bị gọt càng ngày càng thêm yếu, đến lúc muốn phản kháng, đã là lòng có dư mà lực không đủ. Địch trong tối ta ngoài sáng, cứ tiêu hao dần như vậy, mãi mãi không có cơ hội lật bàn, Vương gia chẳng lẽ không hiểu?" Lục Oanh chữ chữ châu ngọc, hoàn toàn nói toạc ra tâm kết của Trịnh Triệu, "Ta dĩ nhiên hiểu đạo lý làm việc phải có đường lui. Ta có một kế, có thể giúp Vương gia thoát khỏi địch thủ trong chỗ tối này." "Ngươi nói." Lục Oanh nhìn bốn phía, bắt đầu thì thầm với Trịnh Triệu, "..." "Nếu bức vua thoái vị thành công, vậy thì giai đại hoan hỉ. Nếu hành tung chiếm cung thất bại, Vương gia hoàn toàn có thể dời thế lực đến Bắc Cương, tự lập thành vương." Bắc Cương cách xa kinh đô, không bị triều đình kiềm chế, hắn lại có quân đội thường niên đóng quân nơi đó. Trịnh Triệu suy tư thật lâu, nghiêm nghị nói bốn chữ, "Kế này khả dụng." Ngày chín tháng bảy năm An Nguyên, nội triều quả nhiên truyền ra tin Thái Hoàng Thái Hậu chết bệnh; đêm trước Trung thu, xuất hiện thiên tượng ngũ tinh liên châu*, lời Lục Oanh đều lần lượt ứng nghiệm. * Ngũ tinh liên châu: Năm sao xếp thành hàng thẳng như xâu chuỗi. Lúc này, quân đội Chiêu Vương phủ đã vận sức chờ động từ lâu. Đêm Trung Thu ngày mai, tất là một hồi khổ chiến. Đêm trước Trung Thu, Chiêu Vương phủ mở một cuộc họp cuối cùng. "Tề vương xuất binh, tướng sĩ trong triều tất sẽ tiến đến bình loạn. Lúc này Lục Tướng quân liền lãnh binh tiến vào thiên lao ở Tây Bắc Trịnh cung, cứu Lục tiểu tướng quân, sau đó binh chia làm hai đường phân biệt khống chế cửa Tây và cửa Bắc. Đợi bổn vương dùng thế lực bắt được tướng sĩ Tề vương xong, đánh trống làm hiệu, quân mã ba đường đồng loạt tiến công Vĩnh An điện. Trong điện có Thừa tướng làm nội ứng, bảo đảm vạn vô thất nhất*." * Vạn vô thất nhất: Tuyệt đối không sai lầm. "Nếu bức vua thoái vị thất bại..." Trịnh Triệu chỉ vào hướng Tây Bắc trên bản đồ, "Ba đội quân mã lui hướng Tây Bắc, đến vách núi Đoạn Trường." Vách núi Đoạn Trường địa thế hiểm yếu, tiến có thể công lui có thể thủ. Phái hai đội tinh binh mai phục trước ở đó, nếu thật sự xảy ra biến cố, cũng còn đường lui. "Cha, đừng lo lắng, chúng ta nhất định có thể cứu ca." Lần hành động này, Lục Oanh không biết Trịnh Triệu có thể bức vua thoái vị thành công hay không. Nhưng có thể cứu được Lục Khang, vậy mục đích của nàng cũng đã đạt thành. "Ngày mai là lúc hành động, thật đúng là một tấn tuồng lớn." Chờ đợi trong Vương phủ mỗi không thấy ánh mặt trời này đã mấy năm, Ánh Thu một khi nghĩ đến có thể rời khỏi nơi này, ánh mắt đầy hưng phấn. Nhưng Cố Thanh Trản lại đứng ngồi không yên. Nàng đẩy cửa ra, nhìn đại điện Trịnh cung đằng xa. Đèn đuốc yên bình, có ai biết ngày mai sẽ là một phen chém giết như thế nào. Nàng không sợ chém giết, nàng sợ... Cuối cùng vẫn là ngồi không yên. "Ngươi đi đâu?" Ánh Thu gọi lại Cố Thanh Trản, "Không lẽ muốn đi gặp nàng một lần cuối cùng?" "Can hệ gì đến ngươi." Đêm dài tĩnh lặng, Bích Lạc ngồi ở đại đường, nỗi buồn ngủ càng ngày càng tăng, bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân, còn tưởng là Lục Oanh, "Nương nương, ngài cuối cùng cũng trở lại... Vương phi? Vương phi nương nương... Tham kiến Vương phi nương nương..." Cố Thanh Trản nhìn bốn phía, hỏi, "Oanh phi ở nơi nào?" "Hồi bẩm Vương phi, tướng quân đến, nương nương đang cùng tướng quân bàn chuyện gia thường, còn chưa trở về." Bích Lạc thấy thật kỳ quái, sao Vương phi lại một người đến Thu Thủy uyển, không thấy nha hoàn khác đi cùng. "Ta đây vào phòng chờ nàng." Cố Thanh Trản lập tức đi về phía phòng ngủ Lục Oanh, Bích Lạc cản không được mà không cản cũng không xong. Nhưng nàng là Vương phi, muốn ngăn cũng ngăn không được đâu! Đành trơ trơ nhìn Cố Thanh Trản đi vào. Trà xanh đã lạnh ba ly, Cố Thanh Trản cũng không thấy Lục Oanh trở về. Lục Oanh vừa về Thu Thủy uyển, liền thấy Bích Lạc vội vàng bận rộn đi lên, "Nương nương, Vương phi hình như vội vã tìm ngài. Thật là kỳ quái." "Vương phi? Vương phi hiện giờ ở đâu?" Bích Lạc chỉ chỉ trên lầu, " Phòng ngài." "Tỷ tỷ?" Lục Oanh vào phòng, quả nhiên thấy Cố Thanh Trản. Cố Thanh Trản muốn nói lại thôi, nhìn nhìn Bích Lạc, lại nhìn Lục Oanh. Lục Oanh từ ánh mắt của nàng nhìn ra chút băn khoăn, "Bích Lạc, ngươi đi lầu dưới đợi. Không có lệnh của ta, không cho bất cứ kẻ nào tiến lên." Đêm lạnh như nước. "Tỷ tỷ, muộn như vậy ngươi... ngươi..." Giọng Lục Oanh nói càng ngày càng nhỏ, rồi hoàn toàn chôn vùi trong cổ họng, bởi Cố Thanh Trản cứ từng bước một tới gần nàng, sau đó... lại vươn tay ôm lấy nàng, như ngày đó ở trước phế tích Thanh Nguyệt các vậy. Nếu ngày đó là vì sợ hãi, vậy hôm nay là vì sao? Lục Oanh cứng người đứng tại chỗ, nhắc nhở bản thân mình đừng miên man suy nghĩ nữa. Nhưng nàng ôm mình chặt như vậy, sao có thể không tâm viên ý mãn*? * Tâm viên ý mãn: Hạnh phúc, vừa lòng thỏa ý. Lục Oanh không dám ôm lại. Nàng đã dung túng bản thân thật nhiều lần, thêm nữa sẽ càng lún càng sâu. Trận chiến ngày mai, mặc kệ thành bại, nàng đều sẽ rời khỏi Chiêu Vương phủ. Đây là hứa hẹn Trịnh Triệu cho nàng. Từ đó, nàng và Cố Thanh Trản sẽ không còn liên quan. "Nhất định phải đi sao?" "Cái gì?" Cố Thanh Trản nâng mắt nhìn nàng, "Ngày mai xuất binh, ngươi đừng đi... Được không?" "Sẽ không... Không có việc gì..." "Ta sợ..." Vẫn là một câu này. Tâm của mình rõ ràng căng thẳng chưa định, cố tình còn muốn tỏ vẻ thoải mái đi an ủi nàng, "Tin tưởng Vương gia, hắn sẽ bảo vệ ngươi thật tốt..." "Ta lo lắng ngươi..." Tay Cố Thanh Trản theo cánh tay Lục Oanh vuốt xuống, sau đó cầm lấy tay nàng, hư hư thực thực xen lẫn cùng một chỗ. Lời Cố Thanh Trản nói lần này chính là suy nghĩ trong lòng, "A Oanh, ta lo lắng ngươi..." Lại là ảo giác sao? Nhưng ánh mắt nàng nhìn mình, chuyên chú mà nóng cháy... "Tỷ tỷ..." Lục Oanh càng nghĩ, tim đập càng thêm gấp, nàng chỉ đành quay đầu qua một bên, không dám nhìn nàng. Cố Thanh Trản hít sâu một hơi, đưa tay xoay khuôn mặt Lục Oanh qua, bắt nàng phải đối diện với mình, "Đừng gọi ta là tỷ tỷ, ta luôn luôn không phải."