Vương phi tinh ranh

Chương 19 : Sửa chương 18

Vương phủ của Văn Du.

"Trưởng công chúa, chúng ta tới nơi rồi!" A Tú cung kính nói.

"Ta biết rồi" Nàng cười tươi đáp.

Nói xong nàng bước ra khỏi xe ngựa A Tú liền đưa tay ra đỡ nàng xuống rồi chỉnh lại y phục cho nàng. Mọi thứ ổn thỏa xong nàng liền bước vào vương phủ thì thấy mọi người trong phủ đều xếp thành hai hàng hướng nàng thỉnh an.

"Thỉnh an Trưởng công chúa!" Mọi người trong phủ cung kính hành lễ với nàng nói.

Dù đã nhiều năm nhìn thấy cảnh này nhưng mà nhiều người hành lễ như vậy nàng vẫn ngại, hehe (*≧▽≦)ツ ~

"Mọi người mau bình thân đi, cứ bình thường như mọi khi là được không cần câu nệ" Nàng cười tươi nhìn mọi người nói.

"Tạ ơn Trưởng công chúa" Mọi người trong phủ thấy vậy cũng tươi cười theo.

"Không giống như những vị Trưởng công chúa khác vị trưởng công chúa này rất đáng yêu, thật làm cho người khác yêu thích nha!" mọi người trong phủ nghĩ (๑>◡<๑).

Đang vui vẻ với mọi người trong phủ thì một giọng nói vang lên chính là Văn Du chứ ai.

Nghe thấy vậy nàng liền quay đầu sang chỗ phát ra âm thanh thì thấy Văn Du, hôm nay hắn mặc y phục màu trắng hoa văn được thêu trên y phục cũng rất đơn giản nhưng vẫn toán ra sự cao quý của một vương gia, thật sự rất đẹp nha! Đám người trong phủ thấy vậy cũng nhìn theo nàng.

"Văn Du ca ca" Nàng cười tươi nhìn về phía hắn gọi.

"Tham kiến vương gia" Mọi người trong phủ cung kính lành lễ nói.

Hắn phất tay ý bảo mọi người đứng lên rồi đi đến trước mặt nàng.

"Hoàng huynh của muội nói hôm nay huynh sẽ dẫn muội đi chơi!" Nàng thích thú nói.

Thấy vậy, ánh mắt hắn cưng chiều xoa đầu của nàng làm cho đám người trong vương phủ rất bất nhờ (⊙∀⊙!!!).

Người đang đứng đây với ánh mắt đầy cưng chiều là vương gia của chúng ta thật sao? Không lẽ vương gia của chúng ta bị đánh tráo mất rồia?

"Họ có nói cho ta rồi, từ hoàng cung đến đây chắc muội cũng mệt vào trong nghỉ ngơi một lát rồi ta sẽ dẫn muội đi chơi, có được không?" Hắn cười nhạt nhìn nàng dịu dàng nói.

Nàng liền vui vẻ gật đầu, nghỉ ngơi một chút rồi đi cũng không sao.

Đám người trong phủ:

Người này là ai vậy?

Vương gia của chúng ta đâu rồi?

Vương gia của chúng ta bị đánh tráo mất rồi!

Bọn ta không biết người này là ai cả!

Nàng quay sang nhìn đám người trong vương phủ ai cũng với bộ dạng bất ngờ không tin vào ánh mắt của mình. Không lẽ mặt nàng dính gì sao nhưng mà hình như đâu có, mọi người thật kì lạ.

"Còn không mau đi chuẩn bị điểm tâm cho Trưởng công chúa" Văn Du lạnh lùng nhìn đám người trong vương phủ nói.

Người này mới là vương gia của chúng ta nè, người lúc nãy chắc chắn là giả mạo vương gia rồi ( ̄- ̄).

"Vâng, nô tài đi chuẩn bị liền" Quản gia của vương phủ cung kính nói.

Xong quản gia phân phó mọi người đi chuẩn bị điểm tâm và trà cho vương gia và trưởng công chúa.

"Ta dẫn muội ra đình viện ngồi!" Văn Du nhìn nàng nói.

Nàng liền gật đầu rồi đi theo Văn Du ra đình viện, nàng vừa đi vừa quan sát vương phủ. Thật đẹp nha, không quá xa hoa nhưng mọi thứ xung quanh vẫn rất tinh tế, có rất nhiều cây và hoa làm nàng rất thích.

"Vương phủ của huynh thật sự rất đẹp nha, muội rất thích" Nàng cười tươi nhìn xung quanh nói.

"Muội thích là tốt rồi" Hắn cười nhẹ nói.

Nói xong hắn liền dừng lại, quay lại nhìn nàng nhưng nàng vẫn nhìn xung quanh không để ý thế là trán nàng va vào ngực hắn rất đau nha.

"Muội có sao không?" Thấy nàng nhíu mày xoa trán liền lo lắng nhìn nàng hỏi.

"Không sao, không sao" Xoa xoa trán vài cái cho đỡ đau xong nàng nhìn hắn nói.

Thấy nàng không sao liền quay lưng tiếp tục đi tiếp còn nàng thì lẽo đẽo theo sau nhìn rất đáng yêu như chú gà con vậy.

Đi thêm một đoạn liền thấy đình viện nàng liền nhấc chân chạy vào.

"Cẩn thận, muội đừng chạy!" Văn Du lo lắng nhìn nàng nói.

"Muội sẽ cẩn thận mà" Nàng vừa nói vừa quay đầu nhìn hắn cười.

Lời vừa dứt chân nàng liền giẫm lên váy của chính mình đang chuẩn tinh thần hôn đất mẹ thì một cánh tay vững chắc ôm lấy eo nàng kéo nàng vào lòng.

"Ta nói muội đừng chạy muội lại không nghe lời, muội ngã rồi bị thương thì làm sao?" Văn Du lớn tiếng quát nàng.

Tiếng quát của hắn làm nàng giật mình liền bĩu môi nói "muội biết lỗi rồi" thấy nàng đã nhận lỗi thì liền hối hận lúc nảy lớn tiếng quát nàng ôm lấy nàng nói "xin lỗi vì lớn tiếng với muội". Ôm một lúc rồi buông nàng ra nắm lấy tay nàng kéo vào đình viện ngồi.

Bên cạnh đình viện là một cái hồ có rất nhiều cá nên nàng rất thích cứ nhìn mãi thấy nàng vui vẻ lại hắn cũng mỉm cười nhạt nhìn nàng, một lúc sau liền có người mang điểm tâm và trà đến. Nàng cầm điểm tâm lên ăn ngon lành vừa nhìn phong cảnh còn hắn vừa uống trà vừa nhìn nàng tạo nên một bức tranh hoàn mĩ.