Xuân Như Cựu

Chương 71

Vệ Tú theo Bộc Dương vào kinh là vì báo thù. Năm nay nàng hai mươi hai tuổi, từ sau năm tuổi tới giờ là mười bảy năm, những việc nàng làm đều là vì báo thù.

'Báo thù', hai chữ này đã phủ đầy những năm tháng trước đây của nàng.

Hoàng đế giết sạch cả nhà nàng, diệt họ tộc nàng. Nàng cũng muốn gia đình của Hoàng đế phải chết trong oan uổng, nàng còn muốn hủy đi vương triều mà Hoàng đế coi trọng nhất.

Lúc trước nàng chọn Bộc Dương là vì chư vương đều không có khả năng, chẳng những không thể làm nên việc lớn nào mà có khi còn liên lụy nàng. Nhưng công chúa thì khác, trong thời gian công chúa dưỡng thương, nàng đã quan sát kĩ người này, thật lòng khen ngợi nàng ấy, đây là người có thể hợp tác, cùng mưu đại sự.

Nhưng công chúa có thông minh cỡ nào, nhẫn nhịn tới mức nào, có thể nhìn thấu cục diện, là người làm đại sự thì cũng không thể bù được khuyết điểm duy nhất là nàng ấy là nữ tử. Vệ Tú tự tin có thể giúp đỡ công chúa lên ngôi cửu ngũ chí tôn, nhưng cũng sẽ tốn rất nhiều thời gian của nàng. Tới lúc đó thì thời thế thay đổi, cảnh còn người mất, chắc chắn có một ngày, công chúa có thể khống chế cục diện, Ngụy Quốc sẽ càng khó đánh bại hơn.

Hoàng trưởng tôn thì khác. Vệ Tú chắc chắn chỉ trong vòng năm, sáu năm, nó sẽ có thể tiến vào triều đình, dần dần mở rộng thế lực để cạnh tranh. Hoàng đế có sự bất mãn với mấy vị hoàng tử, chắc chắn sẽ nhìn tới trưởng tôn. Hoàng trưởng tôn đã mất cha, không có người đứng sau, chỉ sợ một thời gian nữa thì Hoàng đế sẽ coi nó như một cây cỏ cứu mạng, truyền lại ngôi Hoàng đế cho nó. Quan trọng hơn là hoàng trưởng tôn càng dễ dàng khống chế hơn. Nếu nàng có thể trở thành môn khách trong phủ Quận vương thì chắc chắn có đủ thời gian để khiến hoàng trưởng tôn nghe lời nàng.

Giả sử công chúa bị giam lại trong cung, những chuyện mà năm qua nàng giúp đỡ cho công chúa cũng không có ai biết được, hiện tại, đầu nhập vào dưới trướng của hoàng trưởng tôn chính là cách sáng suốt nhất.

Huống chi trước khi gặp công chúa thì nàng cũng đã chú ý tới hoàng tôn, bây giờ cũng chỉ là quay lại đường cũ mà thôi.

Có rất nhiều lý do, nhưng thật sự khiến Vệ Tú dao động cũng chỉ có một chuyện duy nhất. Nàng không muốn cũng phải thừa nhận, công chúa khiến nàng mềm lòng, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, cảm xúc này không thể cản được. Tình yêu của công chúa khiến cho nàng động lòng, sẽ có một ngày, tình cảm này trở thành một lồng giam khóa chặt tim nàng, làm chùn chân nàng.

Chi bằng thừa dịp này, nàng nên chặt đứt nó!

Trong khoảnh khắc đó, trong đầu Vệ Tú có biết bao ý suy nghĩ hiện lên, đủ loại lý do khiến nàng dao động. Nhưng nàng lại không có cảm giác vui vẻ khi đạt thành nguyện vọng mà lòng nàng lại đau như bị dao cắt.

Hoàng đế cười nhìn nàng, có vẻ như vẫn kiên nhẫn đợi nàng suy xét mọi việc. Ánh mắt ôn hòa của ngài gắt gao nhìn chằm chằm Vệ Tú, không muốn bỏ qua một sự thay đổi nào trong mắt nàng. Nhưng cho dù ngài chăm chú tới mức nào thì Vệ Tú cũng không vội vàng chấp nhận lời mời đổi chủ, cũng không một lòng một dạ hướng về công chúa.

Như vậy lại rất phù hợp với tính cách cẩn trọng, mưu kế thâm sâu của nàng. Nếu nàng để hết những suy tư của mình hiện lên trên mặt thì Hoàng đế ngược lại sẽ hoài nghi nàng có mưu đồ khác.

"Tú có thể hỏi một câu được không? Không biết công chúa đã làm sai điều gì mà khiến bệ hạ tức giận đến vậy?" Vệ Tú chậm rãi lên tiếng.

"Việc này không có liên quan tới ngươi, ngươi không nên hỏi lại." Hoàng đế phất tay đáp lời.

Vệ Tú cũng chỉ cười rồi lại không tiếp tục hỏi nữa.

Không khí trong đại điện trầm lắng và ngột ngạt, hai nhân vật chính không lên tiếng thì không ai dám mở miệng. Đậu Hồi liên tục đưa mắt nhìn Vệ Tú. Trong lòng Vệ Tú đang đấu tranh dữ dội. Những năm qua, những việc nàng làm trước nay đều không mong là tốt nhất, cũng không mong được bình an, nhàn hạ, sống vui vẻ, hạnh phúc, nàng chỉ mong mọi việc đều chính xác, có thể giúp nàng đi tiếp trên đường báo được thù. Nàng không có gì là không thể bỏ qua, nàng cũng chưa từng có được điều gì.

Nhưng còn Bộc Dương, Bộc Dương thì hoàn toàn khác. Công chúa là ánh sáng duy nhất trong suốt mười bảy năm sống trong bóng tối của nàng. Hiện tại bắt nàng phải đưa ra lựa chọn, dù thế nào thì nàng cũng không thể tàn nhẫn lựa chọn như vậy được.

Qua một lúc lâu, Vệ Tú vẫn còn chưa ra được lựa chọn của mình mà tâm tư của nàng cũng không hề để lộ ra một chút. Không nóng nảy, không vội vàng, nông nỗi giống như là nàng đã nhìn thấu mọi chuyện, lại giống như là nàng đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Hoàng đế đột nhiên có chút phiền não. Bộc Dương vẫn còn đang ở Hàm Quang điện, nếu Vệ Tú này thật sự có mưu đồ riêng mà vẫn có thể đặt bản thân vào hiểm cảnh, có thể bỏ qua danh lợi, không màng phú quý thì những gì mà hắn mưu tính chỉ sợ không phải nhỏ, người này e là không thể giữ lại được. Tuy là Hoành nhi của ngài hiểu rõ đại cục nhưng suy cho cùng thì đó cũng là nàng đã bỏ ra chân tình của mình. Quan hệ cha con của ngài và công chúa, dù ít hay nhiều thì cũng sẽ có rạn nứt. Chuyện này là chuyện không thể nào tránh khỏi. nhưng thiên hạ quan trọng hơn, thế cục triều đình quan trọng hơn, những thứ còn lại đều có thể bỏ qua hết.

Nhưng nếu thật sự như vậy, phía sau Vệ Tú có còn một nhân vật chủ chốt nào hay không? Mục đích của hắn là cái gì?

Những chuyện sau này lại càng khó giải quyết hơn.

"Trưởng Tôn thông minh, hiếu học, chắc chắn sẽ không phụ thanh danh của tiên sinh." Hoàng đế lên tiếng lần nữa, thái độ rất thành khẩn nhưng lời này cũng đã tiết lộ ra hai phần xao động của Hoàng đế.

Vệ Tú đưa mắt nhìn ngài, nhận ra sự xao động lướt nhanh trong ánh mắt của ngài. Trong chớp mắt, tầng tầng sương mù dường như đều đã được xua đi. Trong lòng Vệ Tú lóe lên một suy nghĩ.

Nếu thật sự có lòng muốn mời nàng làm thầy thì cần gì phải đợi đến khi công chúa thất thế. Toàn bộ chuyện này đều là vì thử nàng!

Thật sự làm một miếng mồi rất tốt.

Nếu nàng đồng ý chuyện này, chỉ sợ hôm nay sẽ chết không có chỗ chôn.

Vệ Tú âm thầm cười lạnh hai tiếng, cảm thấy đã tìm được đối sách, thở dài lên tiếng đáp lời.

"Sợ là sẽ làm cho bệ hạ thất vọng."

"Sao vậy? Đức Văn không thể làm đệ tử của tiên sinh sao?" Hoàng đế nhướn mày.

"Chuyện này không có liên quan tới Quận vương. Chỉ là công chúa đối với ta không tệ, bây giờ còn chưa biết vì sao công chúa bị giam lỏng trong cung, làm sao ta lại có thể chỉ lo cho tương lai của mình."

"Ngươi không xuất sĩ, trẫm cũng không thể ép buộc ngươi. Hiện tại cũng chỉ muốn ngươi đổi một chỗ ở khác, ngươi lại từ chối. Lời này của ngươi, đến tột cùng là quan tâm công chúa hay chỉ là muốn lấy cớ thôi?" Hoàng đế không vui hỏi lại.

Vệ Tú lại chỉ bình đạm đáp lời.

"Sao gọi là từ chối? Theo như lời bệ hạ, ta không muốn ra làm quan, ta ở đâu thì cũng đâu có khác biệt gì?"

"Vậy trẫm cũng nói thẳng với tiên sinh, kiếp này, Bộc Dương đừng mong có thể bước ra khỏi hoàng cung một bước!" Hoàng đế nhíu mày, trong mắt hoàn toàn là sự giận dữ giống như là căm hận đến tận xương.

Cho dù là đã khẳng định việc giam lỏng công chúa trong cung cũng chỉ là vì muốn thử nàng thôi, nhưng trong lòng Vệ Tú vẫn nhói lên khi nghe lời này. Nàng hít một hơi thật sâu, trên mặt lộ ra sự phẫn nộ không kiềm nén được. Nhưng nàng dường như là rất nhanh nhận ra tình cảnh trước mắt không thích hợp nên lại tiếp tục nhịn xuống, giọng nói hòa hoãn.

"Điện hạ vốn cũng nên ở trong cung phụng dưỡng bệ hạ, làm tròn hiếu đạo. Chuyện này cũng không có gì là không đúng. Nhưng mà nếu đây là hình phạt thì lại không hợp tình hợp lý. Mà quan hệ cha con thì có chuyện gì mà không thể giải quyết được chứ? Sao bệ hạ sao không cùng điện hạ nói chuyện?"

Thấy Vệ Tú nói vài câu cũng không bỏ qua chuyện của công chúa, không có chút ý tứ muốn rời bỏ thì trong lòng Hoàng đế cũng dần dần an tâm hơn, nhưng vẫn còn chưa yên tâm lắm nên lại tiếp tục thử một lần nữa.

"Chuyện này không liên quan tới ngươi. Ngươi không còn chỗ ở, nếu ngươi không muốn tới Đông Hải quận vương phủ, trẫm còn có vài người hoàng tôn, tiên sinh có ý định chọn người nào không?"

Đưa hoàng tôn cho Vệ Tú chọn sao? Chuyện này quả thật là vinh sủng cực lớn, mà đứng sau hoàng tôn lại chính là phụ thân của họ, cũng chính là mấy vị hoàng tử.

"Hoàng tôn đều tự có sắp xếp sư phụ tốt cho họ, tại hạ vốn không thể lựa chọn được. Tại hạ ở phủ công chúa hơn một năm, giờ không thể ở lại nữa. Vậy thì xin bệ hạ cho ta được gặp công chúa một lần." Vệ Tú vẫn cự tuyệt.

Ba lần bốn lượt đều từ chối, nếu thật sự Hoàng đế muốn tìm thầy cho hoàng tôn thì thật sự đã thẹn quá thành giận rồi.

May là không phải.

Lúc này, Hoàng đế mới lộ ra nụ cười thật lòng.

"Nếu tiên sinh cố chấp như vậy, trẫm nên thành toàn cho ngươi một lần!"

Ngài nói xong thì quay đầu nhìn Đậu Hồi. Trên mặt Đậu Hồi cũng là sự vui vẻ kéo đến đuôi chân mày, khom người hành lễ rồi đi nhanh ra ngoài.

Một lát sau, bóng đen ngoài cửa điện lui đi nhanh như thủy triều. Những vệ binh này đến hay đi thì cũng đều vô thanh vô thức.

Thử cũng đã thử qua, vụ cá cược này là Hoàng đế thua nên ngài cũng sẽ thực hiện lời hứa với Bộc Dương. Hoàng đế rất vui vẻ mà nói với Vệ Tú.

"Mỗi câu của tiên sinh đều nhắc tới công chúa, không biết tại sao tiên sinh lại để ý Hoành nhi tới vậy?"

Thử xong thì không còn gọi Bộc Dương lạnh băng nữa mà là Hoành nhi, tiếng gọi hòa nhã, dễ gần.

Trong lòng Vệ Tú hiểu rõ nhưng cũng không vạch trần chuyện này. Nguy hiểm đã qua, nàng cũng nhẹ nhàng thở ra. Nàng may mắn mới có thể nhìn được chuyện này bày ra là vì nàng, cũng không kịp che giấu suy tư vì sao Hoàng đế lại dùng điện hạ để thử nàng.

"Người không phải cỏ cây, sao có thể không quan tâm chứ. Quen biết hơn một năm sống cùng nhau, cho dù là ai thì tại hạ cũng sẽ để ý như vậy thôi." Vệ Tú thuận miệng đáp, lòng lại nghĩ tới việc chờ gặp công chúa, đưa điện hạ về phủ rồi hỏi kĩ lại một lần những chuyện đã xảy ra trong hai ngày nay.

Lần thử này là do đâu mà ra, chẳng lẽ trong phủ có nội gián, tiết lộ những chuyện trong phủ ra ngoài? Nếu là vậy thì cần phải tra xét lại một lượt.

Đang suy nghĩ miên man thì tiếng cười và lời nói tiếp theo của Hoàng đế lại khiến Vệ Tú cảm giác như sét đánh ngang tai.

"Tiên sinh không cần che giấu nữa, chuyện của tiên sinh và Hoành nhi, trẫm đã biết hết rồi."

Người trong Hàm Quang Điện đều bị Hoàng đế thay đổi tất cả, đến cả một chỗ riêng tư mà Bộc Dương còn không có thì đừng nói là truyền lời ra ngoài hay là hỏi thăm tin tức. Đứng ngồi không yên trong suốt buổi sáng, cuối cùng có thể thấy được Đậu Hồi đột ngột đi tới.

Có thể làm cho ông ta đích thân tới thì chắc chắn là đã có kết quả.

Bộc Dương lập tức ngồi thẳng lên, ánh mắt chăm chú nhìn ông ta. Nhưng mà nàng còn chưa kịp nói lời nào thì ý cười vui vẻ trên mặt Đậu Hồi đã hiện ra trong mắt nàng.

"Điện hạ đã đợi lâu." Đậu Hồi lập tức tiến lên thi lễ rồi cười nói.

"Tiên sinh đến rồi?" Tâm tình vui vẻ bất giác dâng lên, sự cảm động tràn đầy trong lòng, Bộc Dương nở nụ cười, theo bản năng thốt lên một câu. Hành động của nàng còn nhanh hơn cả lời nói, nàng nhanh chóng đứng dậy, đi thẳng ra ngoài điện.

Đậu Hồi cũng chỉ cười cười, vội vã đi theo ra ngoài.

Từ nhỏ đến lớn, cả đời trước lẫn kiếp này, Bộc Dương cũng chưa từng sốt ruột như vậy, nàng đi như bay, chạy qua trùng trùng điệp điệp cung điện, những con đường nhỏ trong cung đều bị nàng bỏ lại phía sau.

Lúc đến Tuyên Đức điện, nàng đã thở hổn hển nhưng sự vui vẻ trên mặt lại càng khiến người khác chói mắt.

-------------

Tác giả có lời muốn nói: ha ha ha ha, mấy người còn muốn cảm giác nghe kêu công công?

Thật ra thì suy nghĩ của Hoàng đế cũng rất là bình thường, ngài coi trọng những thứ mà một Hoàng đế coi trọng, cũng không phải là một ông vua biến thái. Không bạo ngược hoang dâm, không mê tín dị đoan, không phải kiểu sủng ai thì chỉ nghe lời người đó, cũng không phải dạng biết sai không sửa. Trong phạm vi có thể làm thì Hoàng đế đều luôn rộng lượng mà thỏa mãn mọi ý muốn của con gái mình. Có thể coi là minh quân.

---------------

Coi như qua ải. Tiên sinh qua ải dễ quá mà :v. Cảm giác tiên sinh không gì không làm được. Đợi tin vui vẻ công chúa và tiên sinh thôi.