Trong Tuyên Đức điện.
Hoàng đế mĩm cười nói một câu đơn giản, nhưng lại khiến cho Vệ Tú giật mình sợ hãi. Sự khiếp sợ đó đến quá đột ngột khiến cho nàng không kịp che giấu, nàng chỉ có thể nhìn chằm chằm Hoàng đế, giọng nói vừa kinh ngạc lại vừa thăm dò.
"Bệ hạ... nói như vậy ... lời đó là có ý gì?"
Thời điểm Hoàng đế không mưu toán lợi ích, không cố ý gài bẫy người khác thì cũng coi là ôn hòa. Nhìn thấy nàng thất thố cũng rộng rãi bỏ qua, cười nói.
"Trong lòng tiên sinh hiểu rõ mà, cần gì hỏi lại trẫm?"
Chỉ trong phút chốc, Vệ Tú cũng lập tức bình tĩnh, thu lại biểu hiện quá mức của mình. Nhưng trong lòng nàng thì lại đang nổi bão lớn, hai tai ong ong khiến nàng rơi vào trạng thái không biết làm thế nào. Nàng vội vàng muốn tìm đối sách. Nàng không có cách nào phủ nhận việc này, điện hạ còn đang ở trong cung, nếu Hoàng đế đã khẳng định như vậy thì chắc chắn đã hỏi qua và nhận được câu trả lời của điện hạ. Nhưng bảo nàng thừa nhận thì chuyện tứ hôn chắc chắn không còn bao lâu nữa.
Đầu óc nàng rất loạn, không thể suy nghĩ rõ ràng như bình thường được. Trong lúc đang sắp xếp lại suy nghĩ của mình thì một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện rồi cắm rễ trong đầu nàng. Sao Hoàng đế có thể biết được chuyện này? Điện hạ chưa thương lượng với nàng chắc chắn không tự ý nói với Hoàng đế, vậy thì chắc chắn là có người khác tiết lộ. Chẳng lẽ trong phủ công chúa còn có tai mắt của Hoàng đế?
Trong lòng Vệ Tú cực kì lo lắng, nếu như vậy thì phủ công cháu sẽ trở thành nơi cực kì nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể để lộ ra bí mật, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến cho công chúa rơi vào hiểm cảnh. Nàng trầm ngâm một lát, cuối cùng thì sự an toàn của công chúa quan trọng hơn. Nàng không vội vàng phủ nhận việc này mà lại hỏi thẳng Hoàng đế.
"Là điện hạ nói chuyện này cho bệ hạ sao?"
Hoàng đế xua tay, thuận miệng trả lời.
"Không phải Hoành nhi nói, là Dự Chương Vương."
Dự Chương vương... Vệ Tú lập tức cảm giác buông lỏng hơn nhiều, không phải người trong phủ thì tốt. Tuy nhiên thì nàng vẫn rất tức giận, vốn nàng chỉ muốn lợi dụng hắn cho làm loạn nước Tề,
(tác giả để nước Tống nhưng nhớ là thằng này là vương nước Tề chứ không phải Tống nên đổi lại), không nghĩ hắn lại nhiệt tình như vậy, còn rất quan tâm tới công chúa. Nhớ đến hắn còn từng mơ ước có được công chúa, Vệ Tú càng tức giận hơn.
Hoàng đế còn đang nhìn tới hai chân của Vệ Tú, âm thầm nhíu mày. Nếu không bị như vậy thì quả thật Vệ Tú rất xứng đáng vị trí phò mã của Hoành nhi. Đáng tiếc là mọi sự trên đời đều không thể thập toàn thập mỹ. May mắn là với địa vị của Phò mã, những việc tự thân mình làm cũng không nhiều, những việc lặt vặt tầm thường đều có hạ nhân hầu hạ. Hơn nữa, làm nam nhi thì không quan trọng việc thân thể có lành lặn hay không mà phải biết kiến công lập nghiệp, có thể đứng vào hàng ngũ vương hầu, gánh trên vai đại sự, nếu không thì cho dù là thân thể đầy đủ cũng chỉ là một phế nhân.
Còn có một lý do nữa mà Hoàng đế cũng không nói với ai. Gần một năm qua, trên triều, chư vương đều náo động, tranh giành càng dữ dội hơn. Nhưng nếu có thể tranh giành, công kích ra được kết quả thì tốt, sẽ có thể tìm được một người có quyết đoán, có thủ đoạn, có thể thể hiện được hết tài năng của mình thì Hoàng đế cũng vui mừng, không luận nhân phẩm thì cũng coi như là có năng lực. Ngày trước, Hoàng đế tự mình đoạt ngôi xưng đế, một đường đi thẳng lên, cũng đạt được không ít. Muốn làm Hoàng đế thì không nhất thiết phải quá nổi bật, hơn người nhưng cũng phải có năng lực, có thể mở mang bờ cõi thì tốt, không thì cũng phải giữ được giang sơn, chỉ cần như vậy là có thể giữ vững được cơ nghiệp của họ Tiêu.
Đáng tiếc là trong chư vương không người nào có được bản lĩnh đó. Mỗi ngày, bọn hắn đều làm ẫm ĩ không ngớt nhưng cũng chỉ là những thủ đoạn không dùng được. Lần trước, Vệ Tú yết kiến có nói đến Thái tử nước Tề, trong lúc vô ý làm Hoàng đế nhớ tới, ngài không chỉ có con trai, mà còn có cháu trai. Ai nói chỉ có hoàng tử mới có thể kế vị? Vì vậy hơn tháng nay, ngài đã chú ý đến những hoàng tôn của mình. Trong số đó thì Hoàng Trưởng tôn là có khả năng nhất. Hơn nữa, Hoàng Trưởng tôn còn nhỏ, có thể dạy dỗ một thời gian.
Nếu lập hoàng tôn kế vị, chư vương còn đang cường thịnh, căn cơ thâm hậu, thế lực tân quân không cao mà bối phận lại thấp, cần có người bảo hộ một đoạn đường.
Thừa tướng không được, so với Hoàng đế thì Thừa tướng còn lớn tuổi hơn, cũng bị ngài chèn ép quá nhiều, cũng không có được người nào có sự quyết đoán này. Trong triều đình, các đại thần dù ít hay nhiều thì cũng có mưu tính cho riêng mình, khó chắc không có chuyện ngoài ý muốn.
Suy tính đến từng hướng đi như vậy rồi nhìn tới Vệ Tú trước mắt khiến cho ánh mắt Hoàng đế sáng lên. Tuy nói là gả công chúa nhưng Vệ Tú và gia tộc họ Vệ không thân, cũng không có thế lực nào trong triều, không khác gì ở rể là mấy. Đến lúc đó thì Vệ Tú chính là hoàng thân, mà người này lại không muốn làm quan nhưng nếu là người nhà cần giúp đỡ thì cũng không thể cự tuyệt. Hơn nữa còn có Hoành nhi đứng giữa, mà Hoành nhi cũng là người có tài có thể dùng được.
Suy nghĩ như vậy thì ngài lại thấy không tệ. Chỉ là bảo vệ và phò tá tân quân là chuyện lớn, nếu chỉ có một người, một nhà thì không đủ, ngài cần tìm thêm chi viện. Mà chi viện này, ngài còn cần quan sát thêm một chút.
Hoàng đế suy nghĩ rất nhiều nhưng trên thực tế, đối với chuyện lập hoàng tôn kế vị chỉ mới động tâm một chút, cũng chỉ là suy tính bước đầu mà thôi. Thế cục trong triều trước nay đều hay thay đổi, cho dù Hoàng đế không muốn nghĩ tới thì ngài cũng biết mỗi người đều không thể sống tới vạn tuế. Ngài có thể sống thêm mười năm nữa thì đã coi là trường thọ rồi. Hoàng Trưởng tôn chưa chắc có thể đứng vững trước khi ngài rời thế gian.
Nhưng suy nghĩ này đã xuất hiện thì đôi khi Hoàng đế cũng nghĩ đến việc này, lỡ như ngày ấy tới quá nhanh thì sao? Đây cũng là do chư vương đã khiến Hoàng đế quá thất vọng.
Con không giống cha, quả thật là hối tiếc lớn nhất đời!
Vệ Tú suy nghĩ xong chuyện của Dự Chương Vương, vừa nhìn lên thì đã thấy Hoàng đế hơi nhíu mày, dường như đang tự suy nghĩ cái gì đó. Trong lòng nàng có một suy nghĩ lóe lên nhưng cũng không vội lên tiếng, cầm chung trà lên thì trà cũng đã sớm nguội lạnh rồi. Vệ Tú chỉ cầm trên tay một chút thì đặt lại chỗ cũ. Hàm Quang điện cách nơi này không xa, có lẽ điện hạ cũng sắp đến rồi.
Một ngày không gặp, lại xảy ra rất nhiều chuyện. Vệ Tú chợt cảm thấy rất nhớ Bộc Dương.
Hoàng đế tự mình suy tính một chút, lại nhìn tới Vệ Tú. Thiên tử trước nay đều dễ dàng thay đổi, hận một người thì chỉ muốn hắn chết đi, còn mà nhìn một người thuận mắt thì luôn cảm thấy người ngày rất tốt. Lúc này, Hoàng đế nhìn Vệ Tú, cảm giác rất hợp nhãn, ngài cũng muốn nghe lời nói của người đứng ngoài thế cục triều đình nhìn Hoàng Trưởng tôn như thế nào nên làm ra vẻ như lơ đãng nói.
"Đức Văn là đứa giỏi nhất trong đám cháu của trẫm, Yến Vương cũng đã không còn tại thế, trẫm vẫn luôn có chút thương tiếc, chiếu cố nó. Trẫm có ý muốn tìm cho nó một người thầy tốt, dạy hắn đạo lý đối nhân xử thế. Vừa rồi ngươi nói là vì lo lắng cho công chúa nên không thể làm khác, chỉ có thể cự tuyệt trẫm. Hiện tại công chúa cũng không nguy hiểm nữa, ngươi có cần cân nhắc lại đề nghị của trẫm không?"
Lại nói đến chuyện Tiêu Đức Văn, Vệ Tú cũng lập tức nhìn ra thái độ và giọng nói của Hoàng đế bây giờ và lúc nãy là hoàn toàn khác nhau. Nếu vừa rồi nhắc tới Tiêu Đức Văn là vì muốn thử nàng thì hiện tại là thật lòng dò hỏi cái nhìn của nàng với Tiêu Đức Văn.
Hoàng đế có thể muốn ngầm hỏi cái nhìn của nàng, một người ở nơi sơn dã, không quan tước, thì chính là đã xem trọng Tiêu Đức Văn. Đây chính là điều mà Vệ Tú muốn. Nàng cũng không lộ vẻ vui mừng, mà chỉ thản nhiên trả lời.
"Quận vương còn nhỏ tuổi, cũng ít xuất hiện trước mặt người khác, từ khi tại hạ vào kinh tới nay cũng chỉ gặp được trưởng tôn một lần trong một buổi tiệc mà thôi. Tại hạ chưa tiếp xúc nhiều, cũng không nghe được sự tình gì quan trọng nên không dám nghị luận về chuyện của Quận vương. Vị trí Tây tịch, không phải tại hạ không muốn mà thực sự không thể đảm nhiệm, mong bệ hạ thứ lỗi."
Hoàng đế chăm chú lắng nghe, biết là nàng không biết Tiêu Đức Văn thì mới nhớ đến, Tiêu Đức Văn cũng chỉ là một hoàng tôn mới có mười tuổi, hơn nữa còn không có phụ thân bảo vệ nên đương nhiên là không có tiếng tăm gì. Vệ Tú không biết cũng là chuyện bình thường, nếu mà biết rõ ràng hết thảy thì mới là chuyện lạ không thể hiểu nổi.
Hai người nhìn nhau cảm giác tùy ý bình thản nhưng thật ra nói chuyện đều có thâm ý sâu xa. Lúc này ngoài cửa điện vang lên tiếng gõ.
Công chúa tới. Vệ Tú theo bản năng lập tức quay lại nhìn.
Cửa điện mở ra, ánh sáng bên ngoài chiếu vào trong, Bộc Dương nhanh chóng xuất hiện giữa ánh sáng. Hơi thở nàng có chút dồn dập là do nàng chạy thẳng tới đây. Cho tới khi bước vào trong điện, nàng mới thả chậm cước bộ. Từ khi Bộc Dương xuất hiện, Vệ Tú đã chăm chăm nhìn mặt nàng rồi quan sát hết một lượt từ trên xuống dưới, thấy nàng thần thái vẫn rất tốt, nụ cười vẫn đọng lại trên môi, trên người cũng không có gì không ổn, chân mày của Vệ Tú mới có thể giãn ra.
Bộc Dương vừa vào điện cũng nhìn Vệ Tú đầu tiên. Thấy nàng vẫn như trước, trên người là một thân áo đen, phiêu dặt mà nhã nhặn thì cũng biết nàng đã bình an vượt qua thử thách của Hoàng đế. Khúc mắc trong lòng xem như cũng được tháo bỏ triệt để.
Hai người cũng không tính là lộ liễu trắng trợn nhưng tình cảnh này lọt vào mắt Hoàng đế cũng khiến nàng cực kì chướng mắt. Ngài một tay bóp trán, một tay đưa lên, vẩy liên tục như xua đuổi.
"Cút cút cút, chỉ có một đêm không trở về đã dám tới nơi này của trẫm để tìm người. Sao trẫm còn dám giữ người chứ? Nhanh đi đi."
Tình huống xem như đã định, Bộc Dương cũng không cần vội vàng. Nàng ở lại lấy lòng Hoàng đế một chút rồi mới cùng Vệ Tú cáo lui.
Hoàng đế làm như tức giận mà liếc nàng một cái, âm thầm gật đầu tỏ ý chuyện tứ hôn ngài vẫn nhớ kĩ, trận cá cược này, ngài thua.
Bộc Dương khẽ cong môi cười cười, cũng không để lộ quá nhiều sự thỏa mãn.
Hai người từ trong cung đi ra thì lập tức hồi phủ.
Trên đường về, hai người đều không nói gì. Về tới trong phủ thì Bộc Dương mới đưa Vệ Tú tới phòng nhỏ ngoài tẩm điện của nàng. Khác hoàn toàn với Tuyên Đức điện khiến người ta căng thẳng, lo sợ, nơi này hơi nhỏ, bốn phía đều là có cửa sổ để lấy ánh sáng nhiều nhất, lại có thêm một chậu than tỏa hơi ấm khắp phòng.
Từ hoàng hôn chiều qua cho tới bây giờ, cùng lắm chỉ mới một ngày một đêm nhưng lại là thời gian sóng gió bốn bề, khiến người ta lo sợ.
Trước tiên Bộc Dương kể lại chuyện hôm qua cho Vệ Tú rồi mới hỏi nàng hôm nay Hoàng đế đã thử nàng như thế nào. Vệ Tú cũng không có giấu diếm, kể rõ sự tình, tóm lại là hữu kinh vô hiểm(1).
(1) Hữu kinh vô hiểm: thành ngữ, có kinh sợ nhưng không nguy hiểm. "Ta ở Hàm Quang điện, trải qua một ngày này lại giống như đã sống một năm, sợ phụ hoàng gây bất lợi cho tiên sinh." Bộc Dương nhẹ nhàng thở ra "Ta cũng đã nghĩ qua, nếu ngươi không thông qua được thử thách này của phụ hoàng thì dù có ra sao, ta cũng sẽ tới cứu ngươi."
Công chúa dựa vào trí nhớ của kiếp trước, biết được Tuyên Đức điện có điều động cung nhân, cũng đã nhân cơ hội xếp người ở bên cạnh Hoàng đế. Đây là hậu chiêu cực kì bí mật, trừ phi xảy ra chuyện lớn gì, nếu không nàng sẽ không bao giờ sử dụng tới những người này. Chính vì có một chiêu này nên nàng mới bằng lòng nghe lời Hoàng đế, cũng để cho bản thân bị giam lỏng trong Hàm Quang điện.
Lời nói chắc chắn lại quyết tuyệt sẽ cứu nàng của công chúa khiến cho Vệ Tú nghĩ tới việc trước đó bản thân đã có ý định buông tay, chặt đứt tình cảm của hai người. Trong lòng nàng có chút chua xót.
"Sao điện hạ lại chắc chắn ta không hai lòng?"
"Tiên sinh có sao?" Bộc Dương hỏi lại.
Vệ Tú hơi rũ mắt nhìn xuống, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt công chúa, chạm chạp nói ra hai chữ.
"Không có." Vừa nói xong thì hai chữ này lại giống như một cây roi đánh thẳng vào lòng nàng.
Bộc Dương mím môi nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt trong suốt của nàng lúc này lại hiện lên một chút giận dỗi mềm mại giống như trách Vệ Tú lại hỏi ra vấn đề vô nghĩa như thế này, cũng không che giấu đắc ý như đã sớm biết Vệ Tú sẽ trả lời như vậy.
Công chúa hoàn toàn tín nhiệm nàng như vậy khiến cho Vệ Tú bị nàng cuốn hút, lại càng nhiều áy náy nhiều hơn.
Nàng cũng không xác định rõ là áy náy với thân nhân đã khuất của mình khi nàng động tình với con gái kẻ thù hay là vì nàng đã lừa gạt, lợi dụng tình cảm của Bộc Dương mà áy náy. Vì không thể xác định rõ chuyện này, lòng của nàng lại càng đau đớn hơn, nàng dần dần đã biến thành một người có lỗi với tất cả mọi người.
Vệ Tú cố gắng che lấp cảm xúc đang dao động của mình, ánh mắt nàng vẫn ôn hòa như vậy, trong mắt là sự trân trọng nhưng lại có một chút ngoan cố, nhẹ giọng truy hỏi.
"Chỉ là nếu như, ta hai lòng thì sao?"
Bộc Dương không biết vì sao tiên sinh lại cố chấp như vậy nhưng nếu nàng ấy đã hỏi thì nàng cũng cẩn thận suy nghĩ mà trả lời. Chỉ trong một lát, nàng suy nghĩ kĩ càng, thành thật trả lời.
"Lỡ như thật sự ngươi có mưu đồ khác thì chính là lợi dụng ta, chỉ lừa gạt ta, ..." Dù cho biết rõ chuyện này chỉ là giả thiết nhưng trong lòng Bộc Dương vẫn cảm thấy rất khó chịu, giọng nói của nàng dần chuyển sang quyết đoán mà chân thật. "Ta cũng sẽ không để người khác làm nhục tiên sinh. Đã từng có thời gian hạnh phúc như vậy với tiên sinh, vậy thì muốn chém muốn giết thế nào cũng nên do chính ta động thủ."
Từng câu từng chữ của nàng đều nói ra một cách quả quyết, yêu là yêu, hận là hận, không hề lẫn lộn. Vệ Tú chăm chú nghe, nàng nghĩ như vậy cũng tốt, ít nhất có thể làm cho điện hạ hả giận.
Nói là vậy nhưng vừa dứt lời thì Bộc Dương lại nở nụ cười, nhìn Vệ Tú, lại có chút ngượng ngùng lên tiếng.
"Ta vốn nghĩ là như vậy mới hợp với tính cách của ta. Nhưng suy xét sâu hơn thì nếu là tiên sinh, có lẽ ta thật sự không thể hạ thủ được. Ta thích ngươi như vậy, nếu vì yêu sinh hận thì có phải là hận rất sâu không? Nhưng vì ta thích người nên dù có hận thì có lẽ cũng không hận được bao nhiêu đi? Làm sao ta có thể nhẫn tâm động thủ với ngươi chứ?"
----------------
Công chúa nha, dại gái quá mà. Lúc đầu nói hùng hồn lắm sau đó thì lộ bản chất liền. Mà zậy mới lay động được lòng sắt đã của tiên sinh.
Qua ải nha. Đợi thành thân. Tung bông.
----------------