trong lòng Linh Tử thở phào, trừ đi kẻ chướng mắt Vệ Thành, tâm tình tốt hẳn lên. Có điều Tây Viễn đã đi hai mươi mấy ngày không về nhà, trong lòng nàng lại khó chịu, cho nên lấy cớ nói mình không thoải mái để Chú Triệu đưa tin gọi Tây Viễn về.Tây Viễn trở về, Linh Tử thấy hắn về thăm mình không có biểu hiện khác là gì mới hoàn toàn yên tâm. Tây Viễn tâm phiền ý loạn, tìm thầy thuốc Lý bắt mạch cho Linh Tử. thầy thuốc Lý chỉ nói là có chút lo âu quá độ, nhưng vấn đề không lớn, không cần uống thuốc, chú ý ăn uống là được.Người nhà muốn hỏi Tây Viễn Vệ Thành vì sao đột nhiên nhập ngũ? Nhưng khi nhìn Tây Viễn thất hồn lạc phách, đều nhịn không hỏi. Tây Viễn không muốn làm cho người nhà lo lắng theo, hết sức điều giải tâm tình của mình, cố gắng làm mình vui vẻ trở lại.Tây Vi lo lắng anh mình, hôm sau cũng về thôn ở nhà bồi hai ngày, thấy Tây Viễn tuy không hào hứng nhưng tổng thể vẫn tốt mới buông lòng trở về Ngạn Tuy.Hôm nay, cả nhà đều bận, Tây Viễn không có việc gì làm bèn muốn đến trại gà nhìn một chút. Nhà bọn họ bởi vì thiên tai năm kia, số lượng gà nuôi giảm bớt rất nhiều, năm ngoái chỉ có mấy trăm con, năm nay cũng mới hơn một ngàn. Lý Oai Cổ sợ ít gà quá, nhà họ Tây không thuê mình nữa, lo lắng đã lâu. Tây Viễn thấy mình nên tìm Lý Đông nói rõ, cho nhà họ yên tâm, Lý Đông trở về nói lại lời TV cho cha nghe, Lý Oai Cổ mới không suy nghĩ miên man.