Xem hết gà, Tây Viễn ra ngoài, vừa đi không xa, chợt nghe phía sau có người gọi mình. Tây Viễn quay đầu lại, thấy vợ Lý Oai Cổ đuổi tới, nhìn thấy Tây Viễn như thể muốn nói lại thôi.“Lý đại nương, bác có chuyện gì ạ? Không sao đâu, bác cứ nói đi.” Tây Viễn ôn hoà hỏi, trong lòng thấy rất lạ. vợ Lý Oai Cổ tuy giờ nhìn không khác người thường nhưng vẫn dễ hoảng hốt, nhất là với đàn ông con trai. mỗi lần thấy đều gật đầu, rất ít mở miệng.“Viễn này, à không, cậu chủ, thiếu đông gia.” vợ Lý Oai Cổ do dự cả buổi mới mở miệng gọi Tây Viễn, nhưng không biết xưng hô thế nào thích hợp.“Lý đại nương, bác gọi ta Tiểu Viễn là được.” Tây Viễn cười cười.“Ừ, Tiểu Viễn, ” nàng tuy tinh thần có chút không được tốt, nhưng cũng biết Tây Viễn ân nhân của nhà mình. Tây Viễn không chỉ tốt với cả nhà mà còn cho Lý Đông đi theo Tây Dũng học chữ, học làm việc. Oai Cổ nói đó là coi trọng Lý Đông, sau này sẽ trọng dụng.“Bác có mấy câu muốn nói với ngươi.” hôm qua bọn Lý Đông và Tiểu Dũng đã trở lại, nói là Vệ Thành đi nhập ngũ, đại thiếu gia và ngũ thiếu gia bởi vì chuyện này mà không vui? nàng là người thật thà, người khác tốt với nhà mình, nàng cảm thấy nên tốt lại với người ta, cho nên biết mình không nên giấu chuyện này.“Lý đại nương có việc gì cứ nói đi ạ. Bác yên tâm, ta sẽ không kể cho người khác.” Tây Viễn có chút hồ nghi.Có Tây Viễn cam đoan, vợ Lý Oai Cổ mới yên tâm, vợ cậu chủ khá chua ngoa, nàng và Lý Oai Cổ đều e ngại.