Xuyên không cấp hệ thống

Chương 7: Học Sinh Thiên Tài (7)

Sau khi ăn sáng xong Tư Yết ngồi ngay ngắn, nói chuyện về mấy tên vệ sĩ.

-" Bố mẹ à, con nghĩ vì chúng ta đã chuyển tới nơi này học thì lên nhập gia tùy tục. Không lên mang vệ sĩ quá nhiều trong trường học, có thể thì cho bọn họ nghỉ việc đi thôi. Trong trường cũng không có việc gì nguy hiểm cả."

Trong ánh mắt của Hoa Trường ánh lên vẻ con gái đã hiểu chuyện, cười mỉm nói:

-" Nếu con nói vậy thì bố động ý, sau này không có vệ sĩ thì việc gì cũng lên cẩn thận ."

-" Không được, để lại một hai người đi. Chứ mẹ không yên tâm lắm, chuyện trước kia xảy ra đã khiếm mẹ sợ hết hồn không thể được.."

Hoa phu nhân chưa nói chuyện xong đã bị Hoa Trường ngắt lời, trong mắt lóe lên tia trấn an.

-" Bà à, con đã nói vậy thì hãy để nó thoải mãi. Vệ sinh xung quanh quá nhiều cũng không thể có nhiều bạn bè đâu."

Hoa phu nhân như biết mình lỡ lời trong mắt lóe lên sự bi thương rồi quay sang nhìn thử Tư Yết, sau đó đưa tay sáng nắm lấy tay Tư Yết.

-" Thôi được rồi, con hãy kết nhiều bạn bè vào nhé. Đừng suốt ngày ở trong phòng nữa, hay rủ Nguyên Kì đi ra ngoài chơi đi."

Tư Yết nhìn sự việc trước mắt, suy nghĩ trong đầu chắc có việc gì ẩn dấu đây. Nhưng thôi, việc này là của nguyên chủ. Cô chỉ cố gắng hoàn thành mong muốn của Hoa Thư thôi.

-" Vâng, nhưng sau này bố mẹ đừng qua thân thiết với Nguyên Kì."

Sự việc này nguyên chủ không nói cho ông bà Hoa biết, nhưng cô thì phải nói thẳng ra luôn. Chứ cứ để lâu thì mọi chuyện sẽ càng đi quá xa, cô thì chẳng quan tâm nhưng sức chịu đựng của cha mẹ nguyên chủ thì có hạn.

-" Bố mẹ nhìn nhận cô ta qua cách cô ta đối xử ở bề ngoài với con, nhưng bên trong cô ta không có thật lòng như vậy. Còn chỉ bảo vậy thôi, con lên phòng thay đồ rồi đi học đây."

Hai người quay đầu nhìn nhau rồi nhìn theo bóng lưng khuất dần của Hoa Thư, trong lòng đều có chuyện suy nghĩ.

Theo như ngày thường Tư Yết thay đồ rồi xuống đi học nhưng không thấy ông bà Hoa, chắc hai người lại đi làm rồi. Quản Gia thấy Tư Yết xuống thì mỉm cười nhẹ nhàng nói:

-" Lão gia và phu nhân sau khi ăn sáng xong đã bắt đầu đi làm rồi, phu nhân có dặn người nhớ chăm sóc sức khỏe."

Cha mẹ nguyên chủ vì quản lí một công ty khá lớn ở nước ngoài lên thường xuyên vắng nhà, hồi xưa nguyên chủ cùng quản gia ở cùng ông bà nội. Nhưng sau đó khi lên cấp hai thì bắt đầu chuyển về đây, không có sự chăm sóc của ông bà nội nên cha mẹ nguyên chủ về thăm nguyên chủ thường xuyên hơn. Ông bà nội nguyên chủ có một gia tộc vô cùng lớn ở nước ngoài, lên công ty của bố mẹ cô cũng ở đó. Còn ông bà thì là gia tộc nắm đầu tại trong nước, hai gia tộc ngang hàng thì rất dễ xảy ra việc hôn nhân chính trị. Nhưng may mắn bố mẹ nguyên chủ gặp nhau và yêu nhau trước đó, nên không có việc hôn nhân không tình yêu gì cả.

Tư Yết nói vài câu với quản gia rồi bắt đầu vác cặp lên vai đi học. Vì không muốn quá phô trương thân thế, nên nguyên chủ thường xuyên đi bộ tới trường, những đám người ở trường cũng không biết thân phận thực sự của nguyên chủ. Nhìn những vệ sĩ xung quang cô chỉ coi cô là nhà giàu mới nổi, may nguyên chủ học giỏi chứ không với đám vệ sĩ đó không bị ghét mới lạ.

Vừa đi vừa suy nghĩ Tư Yết bị một giọng nói gọi lại cho quay về hiện thực, quay ra đằng sau thì thấy một cô gái xinh xắn chạy lại phía cô.

-" Hoa Thư, sao nay đi học sớm vậy."

Khi cô bạn tới gần thì Tư Yết mới nhớ ra, đây là cô bạn lúc cô mới tỉnh dậy đã gõ trán cô một cái đây mà. Cô bạn này tên là Thọ Ngọc Lan, là bạn bè duy nhất đối xử thật lòng với Hoa Thư.

-" Sao không nói gì vậy, hôm qua tớ đã thấy lạ rồi. Cậu có sao không đó."

Thọ Ngọc Lan thân thiết khoác vai Tư Yết, nhìn Tư Yết một cách đầy kì lạ.

-" Cậu mới có sao đấy."

Tư Yết cốc đầu Ngọc Lan rồi  mỉm cười bước về phía trước, nghe tiếng ai oán từ đằng sau văng tới.

-" ai da, đau quá. Cậu trả thù tớ đấy à, mà câu nghe nói gì chưa. Nay có tận hai học sinh mới chuyển tới đây."

Hai học sinh mới chuyển tới!

Ủa không phải trong kí ức nguyên chủ chỉ có nam chính chuyển tới thôi mà, sao lại thêm một người nữa vậy.

-" Cậu có biết ai chuyển tới đây không Hoa Thư."

Thấy Hoa Thư không đáp lời Ngọc Lan lẩm bẩm tiếp:

-" Tớ nghe nói là nam hết đấy, mong đều đẹp trai hết. Như vậy tớ sẽ có động lực đi học mỗi ngày rồi, haha. À phải rồi, hôm qua tớ nghe nói trong nhà ăn cậu có tranh chấp với Nguyên Kì à. Mọi người đều bảo cậu ăn hiếp cậu ta nhưng tớ chắc chắn cậu không phải người như vậy, thế là cãi nhau một trận to với bọn người đấy luôn. Nhưng mọi chuyện là sao vậy Hoa Thư, tớ nghĩ mãi không ra sao tự dưng lại cãi nhau. Hai cậu thân nhau lắm cơ mà."

Tư Yết mỉm cười nhẹ như có toán tính trong đầu, quay đầu nói chuyện với Ngọc Lan.

-" Khi nào rảnh tớ kể cho, đi tới trường thôi. Không muộn đấy."

Sau khi bước chân vào lớp học, Hoa Thư ngồi xuống chỗ mình. Tiếng chuông vào lớp cũng đúng lúc văng lên, tiếp đến là  cô giáo bước vô lớp. Nghiêm túc gõ lên bàn vào cái, sau đó nhìn xuống lớp mỉm cười nhẹ nói:

-" Nay lớp chúng ta có hai bạn mới chuyển tới, chúng ta hoan nghênh hai bạn nào."

Cả lớp đều quay đầu ngóng chờ ra cửa, bước vào đầu tiên là nam chính. Sau đó có một người bước theo sau, ánh mặt trời hất lên khuôn mặt như tượng điêu khắc.

Tiếp sau đó là những tiếng ồ ngạc nhiên, ồn ào theo đó mà văng lên.

-" Nam thân của tao đây rồi."

-" Oa, sao lại có người đẹp vậy chứ."

....

-" Cả lớp, trật tự. Hai em tự giới thiệu về mình đi."

Cô giáo đã đến tuổi nên không cảm thấy gì, chỉ cảm thấy hai đứa bé này thật dễ nhìn. Nhưng không phải trong lớp cũng có người dễ nhìn như vậy sao, sau đó liếc nhìn Tư Yết một cái. Lại còn học giỏi nữa, thế này mới đúng là đứa bé ngoài.

-" Dạ cô, Chào các bạn mình tên là Úc Khanh. Mình mới chuyển tới đây, lên có gì xin các bạn giúp đỡ."

Úc Khanh cúi đầu mỉm cười nhìn về phía dưới trong tiếng òa lên từ mọi người, liếc mắt thì thấy trong đó có cô gái hôm qua trong trung tâm. Thì ra cô ấy cũng học ở đây.

Nguyên Kì ở bên dưới cũng nhìn chằm chằm Úc Khanh, nhưng lại thấy Úc Khanh nhìn Hoa Thư mày nhíu lại thật chặt.

-" Xin chào, tớ tên Phong Nhật. Mong giúp đỡ"

Một giọng nói dễ nghe ánh lên sự lạnh lùng theo đó vang lên, bên dưới lại một lần nữa ồn ào.

Phong Nhật mới bước vô lớp đã nhìn thấy Tư Yết, trong lòng không biết phải làm sao.

-" Được rồi, lớp trưởng xếp chỗ cho hai bạn mới rồi chuyển bị học tiếp tiếp theo."

Cô giáo quay người đi ra ngoài, tiếp theo đó là bạn nam đứng dậy.

-" Dạ, cô"

-" Hai một người ngồi một mình chỗ ở đằng sau Hoa Thư, một người ngồi với Nguyên Kì. Chỉ còn hai chỗ đấy thôi."

Phong Nhật không chần chờ bước tới chỗ ngồi một mình, lạnh lùng lướt qua chỗ Tư Yết. Úc Khanh thấy vậy nhún vai, bước về chỗ Nguyên Kì.

-" Chào cậu, tớ là Nguyên Kì. Sau này chúng ta là bạn cùng bàn rồi."

Thấy Úc Kháng đi về phía mình Nguyên Kì cười ngại ngùng, đỏ mặt nói.

-" Chào cậu."

Hai người nói chuyện nhiệt tình dưới con mắt chăm chú của cả lớp, cùng tiếng bàn tán xôn xao.