Vương Đông như không tin vào tai mình , cô bỏ tay Diệp Tử ra , ôm đầu. Ánh mắt cô sợ hãi nhìn màu đen mịt mù không một chút ánh sáng. Anh Vũ và Vân Nguyệt không nói được gì. Diệp Tử chỉ im lặng mà nhìn.
- Vương Đông
Diệp Tử nhẹ cất tiếng gọi. Vương Đông bỗng nhiên chạy ra ngoài. Anh thấy vậy cũng chạy theo sợ cô bị thương. Anh Vũ và Vân Nguyệt vẫn đứng đó nhìn bóng dáng hai người khuất sau bóng cây.
- Về thôi
Vân Nguyệt thở dài , nắm tay Anh Vũ kéo về phủ. Nhưng bên trong mỗi người là những câu hỏi chưa được giải đáp. Anh Vũ trở về phủ , ngồi xuống ghế nhìn Vân Nguyệt.
- Tại sao lại như vậy ?
- Tôi cũng không biết. Hay đã có sai xót gì sao?
- Không thể nào. Tôi nhớ vết thương đó đâu có ảnh hưởng đến mắt
- Vương Đông ... cô ấy ...
Bầu không khí lại chìm vào sự im lặng đến khó tả. Cả hai người với cùng một suy nghĩ , cùng một câu hỏi và cùng một tâm trạng. Không ai nói với ai điều gì chỉ im lặng mà thôi.
Diệp Tử chạy theo Vương Đông. Cô không nhìn thấy đường , chỉ biết chạy về phía trước mà không hề biết mình đi đâu.
- Vương Đông , cẩn thận
Diệp Tử hét to khi nhìn thấy hồ nước trước mặt cô. Vương Đông không kịp dừng lại mà mất đà. Diệp Tử đằng sau chạy lại ôm cô. Cả hai cùng rơi xuống nước.
Vương Đông vùng vẫy , muốn bỏ Diệp Tử ra. Nhưng anh càng xiết chặt vòng tay hơn , ôm cô vào lòng và đưa cô lên.
- Bỏ tôi ra
Vương Đông nước mắt ướt đẫm cố gắng đẩy anh ra. Diệp Tử vẫn cứ ôm chặt cô mặc cô đánh anh. Vương Đông càng khóc to hơn. Hai dòng nước mắt mặn chát lăn dài trên má. Cô dừng lại không đánh anh nữa. Đánh anh cô có thể nhìn thấy ánh sáng nữa không ?
Diệp Tử ôm cô vào lòng , xiết chặt hai vai cô. Anh nhìn cô , lấy tay lau đi nước mắt cô.
Mưa ... Mưa lại rơi như để in dấu tình yêu của chàng trai và nỗi đau của cô gái. Diệp Tử lấy tay ôm lấy gương mặt xinh đẹp của cô để cô nhìn thẳng vào mắt anh.
- Vương Đông nghe ta nói
- ...
- Nếu nàng không còn nhìn thấy nữa thì ta sẽ là đôi mắt của nàng. Ta sẽ dẫn nàng đi khắp đại lục , ta sẽ là ánh sáng của nàng , ta sẽ thay nàng nhìn vạn vật , sẽ cùng nàng đầu bạc răng long...
- Diệp Tử ta ... ta
- Nàng không cần nói , cũng không cần khóc nữa vì có ta ở đây rồi. Nàng hiểu không ?
- Có , ta rất hiểu
" Diệp Tử chàng phải mãi mãi ở bên cạnh ta nhé , được không "
Diệp Tử nhẹ nhàng hôn Vương Đông. Giây phút môi anh chạm vào môi cô , cô cảm nhận được một hơi ấm lan ra khắp cơ thể. Cô ... Thực sự đã yêu con người lạnh lùng này rồi !
Cô không còn khóc nữa. Vì có lẽ tình yêu của anh đã lấp hết nỗi đau của cô. Và cũng vì nước mắt cô đã cạn mất rồi.
- Sau này nàng sẽ ở bên ta chứ ?
- Đương nhiên rồi
- Sẽ cùng ta luyện kiếm , sẽ cùng ta trồng hoa đúng không ?
- Nhất định rồi
- Ta yêu nàng , yêu rất nhiều
- Ta ... Ta cũng vậy
Diệp Tử khẽ cười , chỉ cần như này thôi. Chỉ cần có cô là được rồi. Vì cô là cả thế giới trong anh , là cuộc sống của anh , là động lực của anh. Vậy nên anh chỉ cần có cô là đủ , chỉ cần cô thôi ...
Vương Đông bỗng nhiên ngất. Diệp Tử ngạc nhiên xen lẫn lo sợ
- VƯƠNG ĐÔNG
- ...
- Nàng sao vậy , tỉnh lại đi Vương Đông ...
Anh Vũ và Vân Nguyệt vẫn chìm trong bầu không khí im lặng. Không ai nói một lời nào. Bỗng từ ngoài cửa , một tỳ nữ lo lắng chạy nhanh vào. Đây chẳng phải là Như Yên - hầu cận của Vương Đông sao ?
Anh Vũ chưa kịp hiểu gì thì Như Yên đã quỳ xuống.
- Anh Vũ đại nhân , Vân Nguyệt tiểu thư xin hai người đến cung công chúa một chuyến ạ
- Có chuyện gì ?
Vân Nguyệt nhìn dáng vẻ hấp tấp của Như Yêu thì cũng đã đoán được phần nào.
- Vương Đông công chúa bỗng nhiên ngất xỉu ạ
- Thật sao ?
- Vâng thưa đại nhân
- Vậy nhanh đi thôi
Anh Vũ lập tức đứng dậy. Vân Nguyệt theo đó cũng đứng lên. Cả hai người lại đến cung công chúa.
Như Yên đi trước , mở cửa cho hai người rồi lui ra ngoài. Diệp Tử đang ngồi bên cạnh Vương Đông. Anh Vũ nhìn thấy hai người thì cũng đã biết có chuyện tốt. Vân Nguyệt nhanh chóng đi đến bên cạnh.
- Cậu cho tôi xem Vương Đông chút
Anh Vũ bỗng lại gần , cầm tay Vân Nguyệt đứng dậy.
- Để tôi
Vân Nguyệt nhíu mày một chút. Anh Vũ bắt mạch cho Vương Đông rồi đặt tay lên trán cô
- Chỉ là phong hàn nhẹ không cần lo lắng
- Vậy mắt của cô ấy ...
Anh Vũ bỗng dừng lại. Đôi mắt cô nhìn xuống Vương Đông.
- Hết cách rồi
Bầu không khí lại một lần nữa trầm xuống. Không lẽ Vương Đông sẽ mãi mãi mất đi đôi mắt.
- Không sao đâu , hai người đã rất cố gắng
- Nhưng ...
- Hai người ra ngoài trước đi
- Được
Anh Vũ và Vân Nguyệt đi ra ngoài để Diệp Tử một mình ở lại cùng Vương Đông. Anh không nói gì chỉ nhìn cô. Bàn tay đưa ra vuốt mái tóc cô rồi áp vào má. Anh xoa gò má cô , khẽ mỉm cười nhẹ.
- Vương Đông
- Đừng , đừng mà. Không mắt của ta đừng lấy nó đi mà ...
Vương Đông bỗng toát mồ hôi , sợ hãi ôm mắt mình. Cô đang mơ ác mộng ư ? Diệp Tử lo lắng nhìn cô , khẽ nắm lấy tay cô.
- Vương Đông
Vương Đông không còn toát mồ hôi , cô nắm chặt tay anh. Anh lắc nhẹ đầu , cười cười nhìn cô.
- Vậy thì đêm nay ... Đành ngủ cùng nàng rồi