[ xuyên không ] đại hoàng tử ! buông ta ra !

Chap 19 : Vương Đông ... bây giờ đang là sáng sớm ...

Vương Đông nằm trong vòng tay ấm áp của Diệp Tử. Anh quay lại nhìn Anh vũ. Ánh mắt anh vô hồn nhìn vào khoảng không vô định.

- Làm ơn cứu cô ấy đi

Vân Nguyệt nhìn anh , thở dài nói

- Cậu bình tĩnh chút đi

- Tôi ...

Anh Vũ thấy bầu không khí căng thẳng thì lên tiếng

- Cậu ra ngoài đi , tôi sẽ xem vết thương rồi chữa cho cô ấy

- Nhưng ...

Vân Nguyệt nhìn Vương Đông rồi quay sang con người đang cứng đầu

- Cậu ở đây cũng không làm được gì đâu

- Thôi được đành nhờ vào hai người

Diệp Tử nuối tiếc nhìn Vương Đông mà bước ra ngoài. Anh khẽ thở dài đóng cửa phòng lại nhưng vẫn ở ngoài cửa chờ.

Bên trong , Anh Vũ và Vân Nguyệt đang nhìn nhau , bầu không khí yên tĩnh đến lạ. Bỗng , Vân Nguyệt lên tiếng

- Anh Vũ , cô thấy vết thương này ...

Vân Nguyệt ngập ngừng không nói tiếp. Anh Vũ nhìn vết thương của Vương Đông. Biết Vân Nguyệt định nói gì thì khẽ gật đầu.

- Ừm tôi biết

Ánh mắt Vân Nguyệt nhìn sang người con trai đang đứng ở trước cửa. " Rốt cuộc cậu đang đợi điều gì ". Anh Vũ và Vân Nguyệt nhìn nhau rồi sau đó đỡ Vương Đông dậy. Luồng khí màu xanh phát ra từ cơ thể Vân Nguyệt dần đi sâu vào trong thân thể Vương Đông.

- Cô ...

Anh Vũ mở to mắt nhìn Vân Nguyệt. Cô không nói gì chỉ tiếp tục làm. Anh Vũ nhăn mày , nhìn Vân Nguyệt

- Nguy hiểm lắm đó

- Không còn cách khác

- Nhưng ...

- Đừng có đứng đó nữa mau giúp đi

- Được

Anh Vũ nhanh chóng ngồi trước mặt Vương Đông. Xung quanh cô hình thành một luồng khí màu đỏ.

Luồng khí xanh của Vân Nguyệt và luồng khí màu đỏ của Anh Vũ chạm vào nhau tạo nên một nét cắt màu vàng. Nét cắt màu vàng đó tạo nên những đường màu vàng nhỏ hơn như dây tơ đi vào trong cơ thể Vương Đông.

Ở bên ngoài , Diệp Tử đang đi đi lại lại. " Vương Đông tôi không cho phép em có mệnh hệ gì ". Anh nhìn lên trời khẽ thở dài. Ánh mắt vô định lại chuyển sang căn phòng của Vương Đông. Anh ước gì anh có thể đạp cách cửa đó bật tung ra , chạy vào ôm Vương Đông và nói cho cô biết rằng anh yêu cô nhiều như nào.

Diệp Tử anh thật sự ngốc lắm ư ? Vật thì tại sao bao lâu nay anh không hề nhận ra tình cảm của mình chứ.

- Diệp Tử

Anh quay sang nhìn người con trai đứng bên cạnh rồi lại quay vào nhìn căn phòng của Vương Đông.

- Nha Phong

- Không để ý tôi luôn hả ?

- Tôi không có tâm trạng

- Sao vậy ?

- Vương Đông cô ấy bị thương rồi

Nha Phong khẽ cười , nhìn vào căn phòng trước mặt. " Mong là hai người thành công "

- Bên trong đó Anh Vũ và Vân Nguyệt đang điều trị cho cô ấy đúng không ?

Diệp Tử quay qua , khó hiểu nhìn Nha Phong.

- Sao cậu biết

- Vì luồng khí đang phát ra rõ ràng là của hai người đó

Diệp Tử không nói gì nữa , chỉ im lặng đứng nhìn. Dù cho có đứng đâu đợi cả đời anh cũng sẽ đợi. Nha Phong quay lưng , vụt biến mất.

Màn đêm nhẹ buông , sương cũng dần phủ lên cả tòa thành tráng lệ. Diệp Tử vẫn đứng đó , không ăn , không uống cũng không ngủ. Ánh mắt nhạt nhòa vẫn nhìn về phía cửa phòng.

Mưa ... mưa bắt đầu rơi. Bóng dáng người con trai đang chờ đợi người con gái anh yêu in trong mưa. Cả thân thể anh ướt đẫm. Không dù , anh vẫn đứng chôn chân ở đó , đợi người anh yêu.

Trong phòng , Vân Nguyệt và Anh Vũ đang đỡ Vương Đông nằm xuống. Hai người mồ hôi ướt đẫm. Nhưng may sao Vương Đông không sao nữa rồi.

- DIỆP TỬ

Vân Nguyệt ngạc nhiên nhìn anh. Anh Vũ cũng chạy ra xem. Diệp Tử vẫn đứng đó mặc trời mưa. Anh Vũ nhanh chóng lao ra mưa đưa Diệp Tử vào phòng. Anh lập tức chạy lại giường Vương Đông đang nằm.

- Diệp Tử

Anh Vũ khẽ gọi. Diệp Tử vẫn không động tĩnh chỉ hỏi

- Cô ấy ổn rồi đúng không ?

- Ừ ổn rồi không còn vấn đề gì nữa

- Đa tạ hai người

- Không cần như vậy bằng hữu cả

Vân Nguyệt đi đến cạnh Anh Vũ. Ánh mắt cô nhìn về phía Diệp Tử và Vương Đông. Rồi lại quay sang Anh Vũ nhìn ra ngoài. Anh Vũ hiểu ý , liền đi ra ngoài đóng cửa phòng lại. Hai người cùng nhau trở về phủ để Diệp Tử và Vương Đông một mình ở lại.

Cả đêm , Diệp Tử không ngủ chỉ để trông Vương Đông mong cô tỉnh dậy. Nhưng đợi cả đêm , mắt cô vẫn chẳng chịu mở. " Vương Đông , làm ơn mở mắt ra đi "

Sáng sớm , Diệp Tử phải trở về. Mang theo sự nuối tiếc , anh hồi cung. Vân Nguyệt và Anh Vũ lại đến chăm sóc Vương Đông. Hai người cứ thay phiên nhau chăm sóc cô. Vậy mà đôi mắt của Vương Đông vẫn chưa mở.

3 ngày đã trôi qua , Diệp Tử vẫn hàng ngày đến thăm Vương Đông. Anh Vũ và Vân Nguyệt vẫn ở bên Vương Đông. Sáng sớm , đôi mắt Vương Đông bỗng nhẹ mở. Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là một khoảng không vô định.

- Vương Đông cô tỉnh rồi hả ?

Anh Vũ chạy lại bên giường cô. Vân Nguyệt nghe vậy thì vui vẻ đi vào sau. Nhưng đáp lại đó chỉ là cái nhíu mày nhẹ của Vương Đông.

- Trời tối vậy sao hai người không thắp đèn lên vậy

- V ... ương ...

Vân Nguyệt mở to mắt nhìn cô. Anh Vũ nắm tay Vương Đông cười như không cười

- Cô đang trêu đùa chúng tôi phải không

- Tôi đùa hai người làm gì , mau thắp đèn lên đi tối quá

Từ bên ngoài Diệp Tử chạy vào. Anh đã nghe hết cuộc nói chuyện của ba người. Anh quỳ xuống cạnh giường cô. Nước mắt nhẹ lăn dài trên má.

- Vương Đông

Vương Đông nghe thấy tiếng anh thì quay lại , hai tay cô vô định tìm anh. Anh nhẹ cầm lấy tay Vương Đông áp lên má mình.

- Vương Đông ... bây giờ đang là sáng sớm ...