[Xuyên không] Ta làm con tin???

Chương 12:khó.

Có câu nói thế này "Có làm thì mới có ăn; không dưng ai dễ đem phần đến cho." Thiết nghĩ có vẻ sau khi giặt rũ Thu Kỳ cũng phải phơi mà thôi.

Ương Ương tạm để ở hè vừa đi được mấy bước cô lại tự tưởng tượng ra một câu truyện: Trong lúc cô đi tìm mấy cây xào để mà phơi thì có kẻ gian đến lấy mất y phục. Một là hủy hoại hai là cất giấu ba là...

Nghĩ đến cũng đã rùng mình thế là cô nàng phải vác theo để mà đi khắp nơi.

Thành quả của cô là gần chục cái xào cỡ mấy mét.

Ương Ương xây được hai cái dàn phơi quần áo nhưng thiệt tình nghĩ ra thời cổ đại làm gì có móc cheo? Cái đầu óc hạn hẹp này thật phí công uổng sức mà!

Thế là Ương Ương một lần nữa chịu một quãng đường dài trở về địa điểm cũ bên bờ sông. Thật còn may Thu Kỳ vẫn còn ngồi đó.

Cô vui vẻ chạy lại gần ngổi xổm bên cạnh cô ta nói mấy câu yêu thương, làm nũng một chút ^.^

"Thu Kỳ, cô có thương ta hông."

Cô ấy vẫn ngó lơ ta!

"Này, ta hỏi thật lòng đó" Kèm theo đó là một ánh mắt long lanh.

Thu Kỳ không trả lời chỉ lườm Diệp Ương Ương.

Còn cô thì hay rồi ngồi đó cười như một con dở.

"Hahaha, Thu Kỳ... ta chợt nhận ra nhiều lúc cô rất giống một người câm! Aaa, không phải ta có ý đó chỉ là những lúc ta nói mà cô không nói trông thật buồn cười ha... xin lỗi cô nha ta không có ý đó hì hì."

Thu Kỳ đập mạnh cán gỗ xuống đống y phục hầm hè:"Cô có thôi đi không?"

Y cha! Diệp Ương Ương thoáng giật mình sau đó nở nụ cười ngây ngô...

"Hì, ta muốn hỏi cô phơi y phục như thế nào."

"Có nói cô cũng không biết chỗ đi phơi đâu."

Thu Kỳ nén cơn giận lại thở một hơi mạnh tiếp tục công việc tiện nói với Ương Ương một câu. Thật nào ngờ vẫn không thể khống chế được cái mồm của nàng ta.

"A, vậy thì ta ngồi đây chờ cô, cô giặt xong ta đi cùng cô."

Nói xong không khí đột nhiên im lặng vậy nên Diệp Ương Ương lại luyên thuyên tiếp; có lẽ cô lôi hàng tỉ thứ trên trời dưới biển ra để bù lại một tâm hồn bơ vơ.

Công nhận sức nói của Diệp Ương Ương thật lớn từ lúc đó tới gần hai canh giờ sau mà vẫn có thể nói tiếp.

lúc này hai cô đang đi trên đường rộng thênh thang có điều chỉ có hai người vác theo hai cái chậu quần áo đi. Ương Ương không thể không cảm thấy con đường này thật quen thuộc.

"Thu Kỳ; cô nói xem chỗ đó có đủ để ta phơi đống này không?"

Cô ta mắt vẫn nhìn thẳng bước chân vững chắc đều đặn từng bước nhả ra một từ:"Thừa."

Diệp Ương Ương ngoảnh mặt qua nhìn cô ấy mồm há hốc:"Thật sao nếu vậy thì có thể là rộng bằng cái Viện của chúng ta không?"

Vẫn như ban nãy:"Hơn"

Diệp Ương Ương có vẻ đã cạn kiệt vấn đề để nói đành im lặng một lúc. Sau đó khi đến nơi nhìn lên cái cửa trước mặt mình Dịêp Ương Ương thốt một câu:"Ủa đây không phải là khu chính Hạ Khố sao?

Thu Kỳ chẳng thèm tiếp lời Diệp Ương Ương trực tiếp bước vào còn cô thì lon ton chạy theo.

Cô ta cuối cùng cũng mở miệng nhắc nhở Diệp Ương Ương một chút:"Ngươi vào đây rồi đi nhẹ nói khẽ chớ có bày trò phiền phức sẽ liên lụy đến cả viện; nếu không làm được thì cứ để mình ta bưng chỗ này đi phơi cũng được rồi!"

Diệp Ương Ương mắt mở to sáng bừng:"Không vẫn đề; ngươi cứ yên tâm về ta, tuyệt đối không gây rắc rối tới người khác."

Thu Kỳ không nói gì thêm cả lại quay mặt về phía trước bước đi tiếp cô cũng không mấy tin tưởng vào nàng ta lắm nhưng không thể không đưa theo nàng ta bởi đây là công việc nàng ta đã chọn một mình Thu Kỳ đi vào đây chẳng khác nào cướp công của nàng.

"Chân bước vững."

Ương Ương nghe thấy thu Kỳ nói vậy "Ồ" một tiếng; chậu quần áo này cũng không phải nhẹ cộng thêm đôi giày của cô quá cứng đi.