Đã đi qua mấy chặng đường rồi người cũng gặp kha khá nhưng lại chẳng có ai chào hỏi ai cả cứ như vậy mà đi qua nhau thôi.
Diệp Ương Ương cuối cùng không nhịn được mà mở mồm hỏi:"Này! Thu Kỳ sao mọi người ở đây không nói chuyện?"
Thu Kỳ chẳng lấy một cái quan tâm; sau đó Ương Ương lại tự trả lời.
"A! Ta đã biết rồi. Đất rộng người đông nếu như mỗi người nói một câu thì cái phủ này sẽ như cái chợ mất. Quả nhiên là vậy."
Biết rồi còn nói.
Ương Ương nếu đi từ viện đến cổng Hạ Khố chân đã mỏi nhừ bây giờ cô sắp không chống nổi, trên gót chân đã bắt đầu dướm máu đầu ngón chân cũng sắp không cảm giác được gì. Nàng đành ngó sang chân của Thu Kỳ... chân nàng đằng sau vô số vết sẹo nhỏ nhìn kĩ mới ra còn đâu chỗ vách giày đã có tấm lót đương nhiên sẽ không chảy máu.
Ây, thật khổ quá mà.
"Còn bao lâu mới đến?"
Thu Kỳ thở một hơi
"Đi được sáu phẩn đường."
... 6 phần!!! Mới đi được hơn một nửa. Kia hành chết người ta mà.
Một lúc sau mới đi qua một cái hồ, bên có bóng râm của cây xanh. Diệp Ương Ương chẳng nghĩ ngợi gì đến bên đó ngồi xuống, đặt chậu quần áo xuống đất.
Thu Kỳ đi tới quát.
"Đứng dậy đi tiếp."
Diệp Ương Ương thở phì phào.
"Không, không nổi nữa. Ta không thể đi tiếp, cứ thế này đột quỵ mà chết quá."
"Ngươi nói kỳ quái, mau đứng lên, để người khác nhìn thấy ngươi chỉ có chết."
Ương Ương xua tay.
"Chết thì chết. Mạng ta cô quản cái gì?"
"Được. Ngươi quay về, tiền lương hôm nay coi như ngươi không có, tối nay cũng đừng hòng ăn cơm."
Quá đáng, thật quá đáng.
Diệp Ương Ương đành giương đôi mắt long lanh lên nhìn cô ta, giọng mè nheo hẳn.
"Thu Kỳ à, cô nhìn xem chân ta đã dướm máu rồi này, ta đau.."
Thu Kỳ cũng nhìn ra hít một ngụm, cô bê cả hai chậu rồi đi tiếp bỏ Ương Ương ở lại.
"Đừng trừ lương ta mà, ta chờ cô ở đâyy."
Không ngờ có ngày mình rơi vào tình thế này. Chỉ huy quân sự mà với vết thương nhỏ xíu này cũng dươm dướm nước mắt. Nhưng đau thật mà hic.
"Không biết bao giờ mới quay lại nữa đây." Ương Ương đành ngửa mặt lên trời thu nước mắt về. Sao mình lại khóc chứ, cái thân thể này, phiền chết mất.
"Aaaaaaa, cứu ta, cứu ta với, người đâu, cứu ta."
Diệp Ương Ương đột nhiên nghe thấy đợt âm thanh nhiễu loạn từ xa. Xảy ra chuyện gì vậy?
Sau đó tiếng kêu cứu ngày càng gần, cô còn nghe thấy cả tiếng chó xủa.
Hí, lại tiểu tử nào trêu đùa chó đây mà. Quả nhiên, thanh niên chạy xoẹt qua Ương Ương.
"Tỷ tỷ, cứu với, a cứu ta..."
Diệp Ương Ương đặt tay vào mồm, huýt một cái, con chó đổi hướng chạy về phía cô.
Ương Ương rảnh rồi, ngồi nựng chó. Tên nhóc kia hai tay chống gối cúi người thở phì phào.
"Zo, cưng mang thai, vậy mà còn chạy hăng như vậy thật khâm phục."
"Gâu!" Ấy, nó nghe ra cô đang chế giễu nó sao?
"Ngươi sủa cái gì? Ta nói đúng đó, ngươi không nên chạy như vậy."
Tên tiểu tử kia hồi sức cũng đi đến bên Ương Ương, chắc hắn cũng biết cô đã thu phục được cẩu không đến nỗi như ban nãy.
Không tồi, mặt mày sáng sủa, chiều cao không được khiêm tốn cho lắm, ờm tính tình... quá cục súc!
"Ngươi tiếc nó làm gì? Bằng mọi giá ta sẽ giết chết nó."
Mấy lời đó cẩu cũng chẳng để lọt tai, nó vẫn hưởng thụ Diệp Ương Ương gãi lông.
"Tiểu tử thối, ngươi thử xem ta sẽ gọi một đàn sói hoang đến cắn nát ngươi."
"Ngươi lại dám."
Tuy là chững chạc nhưng Ương Ương khẳng định tên này nhỏ tuổi hơn mình, quả thật hỗn láo.
"Ngươi cái gì? Gọi tỷ tỷ cho ta."
Hắn chỉ thẳng vào mặt cô, mắt trợn to.
"Nha đầu nô tài to gan."
"Cái đồ láo toét, ngươi chỉ gì đấy, ngươi không có mẹ dạy sao?"
"Ngươi tên gì, hầu ở đâu?"
"Gọi tỷ tỷ! Đồ không giáo dưỡng này."
"Gì? Ngươi dám chửi ta sao?"