[Xuyên không] Ta làm con tin???

Chương 7: Oán hận

Không thấy Lăng đại phu trả lời Diệp Ương Ương lại vỗ tay:" Ra là vậy, Lăng đại phu quả có thân phận khác. Nếu ta đoán không nhầm thì ngài có phải là đồng bọn của cái cô Minh Nhi gì đó không? "

Lăng Sơn đứng dậy trừng mắt nhìn Diệp Ương Ương :" Tinh Nhi, giúp cuộc ngươi đã sảy ra chuyện gì! "

Diệp Ương Ương đứng dậy theo:" Tỳ nữ kia đã sắp trở về rồi còn nữa ta đã nắm được thóp của ngài, thật không hiểu cái tên Lộc Hàm kia lại không nhận ra ngươi nữa. Giờ ta cần nghỉ ngơi rồi ngươi cũng mau về đi."

" Lộc hàm đã ban lệnh để ngươi tới Hạ khố làm việc rồi, sau này hành sự cẩn thận có việc đến tìm ta."

??? " Hạ Khố là nơi quái quỷ nào. "

" Nơi của hạ nhân. "

Lăng Sơn nói xong trở về.

...

AAA!!! Sao ta tới cái thế giới này cũng khó sống như vậy nè. Ta muốn được yên ổn, vốn tưởng xuyên không sang sẽ tốt đẹp hơn sao lại biên thành một con cá bơi ngược dòng rồi.

Tối đến Diệp Ương Ương đuổi hết mấy người canh cửa đi. Ngày mai phải tới Hạ Khố mới nghĩ thôi đã thấy đau lòng, với cái tính này của cô sao lại đến đó được chứ coi chừng lại mang họa vào thân nhiều nhiều. Bởi vậy nhất định tối nay ngủ một giấc thật ngon để còn có sức chiến đấu.

Nhắm mắt lại tiềm thức là một màu đen tối bỗng mang lại cho cô một cảm giác đáng sợ lạ thường. Quá đáng sợ Diệp Ương Ương quyết định mở mắt ra cơ mà không được

Cô bắt đầu hốt hoảng đầu lẩm bẩm chuyện quỷ quái gì đây?

Không nhẽ đây lại là triệu chứng phụ của mắt cô sao?!

" Diệp Ương Ương... Diệp Ương Ương... Diệp Ương Ương... "

" Ai, là ai, mau ra đây! "

Tiếng gọi ban nãy đã ngắt, có lẽ là tiếng của nữ nhân nhưng lại quá ghê rợn như muốn dọa chết người ta vậy

Mắt cô vẫn chỉ có thể nhắm chặt không tài nào mở ra nổi, bất lực thật rồi.

Một đôi chân trần hiện trong tiềm thức cô, ngẩng đầu lên một vị ma nữ đứng sừng sững.

Tóc cô ta dài đến gần gót chân, mặt trắng bệch, y phục còn màu trắng. Sợ quá Diệp Ương Ương phải mất một hồi mới đối diện được.

Khuôn mặt người này so với cô thì giống như đúc.

" Diệp Ương Ương " Vẫn là giọng nói ghê rợn ấy

" ha... ha lô! " Diệp Ương Ương đưa cánh tay vẫy chào

" Diệp Ương Ương. "

" Cô chỉ biết gọi tên ta thôi sao? "

"..."

" Cô là Tinh Nhi hả? Khuôn mặt giống ta quá này. "

" Diệp Ương Ương "

"?" Sao người này cứ gọi tên cô thôi vậy " Trông mặt cô có vẻ u ám quá. "

" Mười chín tuổi "

Mười chín tuổi cái gì? Ý cô ta bảo là cô ta mười chín tuổi ư? " Sao nữa? "

" Bị Diệp Ương Ương cướp đoạt thể xác "

Câu nói này... suýt nữa dọa chết cô " Này, cô là Tinh Nhi? "

" Phải! "

" Có thể nói chuyện đàng hoàng được hay không? Cô đừng kiệm lời thế chứ dọa ta đấy."

" Chát " Âm thanh ngưng động không gian.

Na ni? Diệp Ương Ương hứng chọn cú tát bất ngờ, cô ngơ ngác ôm mặt " Sao tát tôi?" Nếu là người khác tát Diệp Ương Ương thì chắc chắn cô sẽ trả nguyên vẹn lại chẳng qua đây là thân chủ nên cô cũng chỉ biết dùng lời nói.

" Tôi hận cô, hận trời cao. Ông trời lại bất công để cô dùng cái thân xác của tôi." Cô ta nhắm mắt một hồi lại nói tiếp. " Vốn tôi định để mặc cô nhưng cô đã động đến người thân của tôi rồi. Minh Nhi, tỷ muội tốt của tôi vì cô mà chết thảm; như vậy đã quá đủ rồi. Tôi cảnh cáo cô không được đụng vào Lăng Sơn, huynh ấy là người bạn thanh mai trúc mã của tôi cũng là người tôi thương nếu cô không yêu nổi y thì cũng hãy coi y như một vị ca ca mà yêu thương hết mực." Cô ta nhỏ giọng lại " đã hiểu chưa? "

" Ò! Tôi hiểu rồi."

" Vậy tôi đi đây. " Cô ta nói xong câu này Diệp Ương Ương hơi đơ một chút phản ứng lại thì cô ta đã đi mất

Đã kịp hỏi thân thế như thế nào đâu, buồn đời.