[Xuyên Không] Vương Phi Ngoan Độc Của Tuyệt Thế Vương Gia!

Chương 1: Ta Xuyên, Xuyên Vào Nàng Công Chúa Tội Nghiệp?! (1)

"Nhiệm vụ?!". Một giọng nói thâm thúy, ngọt ngào vang lên lại bị bóng tối xung quanh bao trọn lấy. Một thân ảnh mảnh mai từ ngõ vắng bước ra, trên môi vẫn là nụ cười sáng lạn như mọi khi, một màu đỏ phủ lên gương mặt trắng nõn non nớt của Hà Trân, cô nhìn dòng người qua lại trên phố, lại nghe tiếng nói trong điện thoại thỉnh thoảng lại ngắt quãng cũng có chút nhíu mày. "Đúng... đúng vậy, mau...mau tập... tập trung ở nhà cái...".Giọng người con gái hớt ha hớt hải, có vẻ như đã phải chạy bộ rất lâu rồi

"Tôi mệt rồi, các cậu tự làm đi."

"Không được, không được... tút, tút, tút... Hà Trân, Hà Trân, con nhỏ này, không có cậu thì làm sao mà hoàn thành nhiệm vụ trong ngày hôm nay đây, Hà Trân đáng chết, có tài năng thì phải biết cống hiến cho tổ chức chứ, cứ khư khư giữ lấy một mình như thế, quả thực là quá đáng chết, hại tôi vừa làm xong bài tập đã phải lao đến đây mà còn phải mất thêm vài ngày nữa để "gặm" hết cái lũ kia, cậu thực sự chán sống rồi, Hà Trân, cậu nhớ đấy, tôi sẽ không". "Kít..."Tiếng phanh xe như xé rách cả bầu không khí, Phạm Hiên nhìn cảnh tượng trước mặt mà im bặt, dùng toàn bộ sức lực của mình, cô chạy đến, nhìn người con gái trong bộ đồ đen trước mặt, cái nước da trắng không tì vết làm cô ghen tỵ bấy lâu, gương mặt xinh đẹp dọa người bị máu của chính mình phủ lên, Phạm Hiên đứng hình, một giọt nước mắt bất giác rơi xuống, cô gào khóc nức nở gọi vài tiếng "Hà Trân" rồi cũng chẳng biết bằng cách nào mà cả hai người được đưa tới bệnh viện.

Thất thần nhìn chiếc giường phủ khăn trắng được kéo ra từ phòng cấp cứu, như không tin vào mắt mình, cô một lần nữa òa khóc lên, để rồi chính mình ngất lịm đi. Trong cơn mơ, cô nhìn thấy hai Hà Trân, cô cố gắng vươn tay để kéo một trong hai người lại nhưng không thể, càng tiến về phía trước thì họ lại càng đi xa, Phạm Hiên dừng lại, hai Hà Trân cũng không di chuyển nữa, một trong hai Hà Trân đột nhiên quay lại nhìn cô khẽ mỉm cười "Phạm Phạm, ông trời cũng không phải là không thương tôi, ông ấy vẫn cho tôi tiếp tục sống nhưng ở một nơi khác, cậu phải tự chăm sóc bản thân, đừng vì chuyện của tôi mà đau lòng, đến nơi đó, tôi sẽ sống thật tốt nên cậu cũng phải vậy nhé, cái nghiệp sát thủ này cũng chỉ còn có cậu thay tôi mà tiếp tục đi, cậu phải cố gắng lên, nếu cố gắng rồi sẽ có ngày cậu vượt qua tôi thôi". Tiếng nói nhỏ dần rồi biến mất, Phạm Hiên hốt hoảng liên tục gọi tên Hà Trân trong vô thức, khi giật mình tỉnh lại thì đã là ngày tổ chức tang lễ cho Hà Trân, cô bần thần đứng bên cạnh quan tài Hà Trân, nhìn khuôn mặt xinh đẹp lần cuối để rồi nước mắt vẫn không ngừng rơi "Hà Trân, cậu phải sống cho thật tốt, nếu không, tôi sẽ không tha cho cậu đâu."

Bên ngoài, ông trời như thể cảm nhận được cái không khí ảm đạm xung quanh người con gái đang yên lặng mỉm cười nằm trong cỗ quan tài lạnh giá, từng hạt mưa rơi xuống rồi một trận mưa bất ngờ kéo đến như thể muốn gột rửa một sinh mạng vừa rời đi.

Nếu cái kết thúc đó chẳng thể khiến ai vui, thì ở một nơi khác, một hồi chuông báo hiệu cho sự khởi đầu mới của một kết thúc có hậu đã vang lên, mang theo một linh hồn đến với nó.

Trong cơn mê, Hà Trân được xem lại toàn bộ cuộc đời mình, một cuộc đời chẳng mấy vui vẻ mà cô vẫn ngày ngày trải qua. Song song, cô cũng được xem về một đoạn kí ức ngắn, trong đó có cô nhưng lại không phải cô, một người con gái mà nói đúng hơn là một cô bé khoảng chừng mười bốn, mười lăm tuổi giống hệt cô chỉ có điều trên người cô bé là bộ đồ cổ đại mà thỉnh thoảng cô có nhìn thấy qua trên phim ảnh Trung Quốc khi Phạm Hiên ngồi trên sô pha cày phim.

Đôi mắt linh động khẽ chớp, thoáng qua một tia lạnh nhạt và mệt mỏi, đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng, như thể đã dự đoán được trước điều này, nàng cũng chẳng mấy ngạc nhiên, nhìn y phục trên người một cách kĩ càng, rất tinh xảo a, không tồi.

"Công chúa, công chúa tỉnh rồi sao?! Tạ ơn trời phật, công chúa không chết, công chúa không chết, ô...ô...". Linh Nhi vừa ô ô khóc vừa ôm chầm lấy nàng tạ trên tạ dưới.

Cả người bị lắc qua lắc lại, có chút khó chịu, nàng định lên tiếng ngăn lại hành động của Linh Nhi nhưng là, sao lại nói không ra, như vậy là sao, cả người như bừng tỉnh một lần nữa, đôi mắt hiện lên một vẻ kinh hoàng, cả người bất động.

"Ô...ô... công chúa, người làm sao vậy, người muốn nói gì phải không, chờ em một chút, em đi lấy giấy bút cho người, ô...ô...". Linh Nhi đặt nó nằm xuống, nhanh nhẹn lao ra khỏi căn phòng, tiếng khóc cũng theo đó mà càng ngày càng nhỏ.

Lấy lại bình tĩnh, một lần nữa ngồi dậy quan sát lại trọn vẹn từng ngóc ngách của căn phòng lớn, đúng là rất đẹp. Đôi mắt bỗng dừng lại trên người nam nhân cao lớn đang dựa ở cửa, khẽ chớp chớp, nàng vẫn không thể lên tiếng chỉ cười tươi sáng lạn, cũng chịu thôi, là do người trước mặt thực sự rất đẹp trai nha, khuôn mặt góc cạnh nghiêm nghị, hai mắt màu đen thâm thúy nhưng không ngừng dao động, chiếc mũi cao ngạo thon dài, môi mỏng màu bạc hơi bóng, từ người hắn tỏa ra một loại khí chất bức người trong thoáng chốc rồi nhanh chóng biến mất, cả dung nhan ngạo nghễ xinh đẹp kia bỗng dưng trở nên có chút ngớ ngẩn khi đôi mắt thon dài cứ không ngừng chớp chớp, cả người như sụ xuống, hắn nhìn nàng, ôi, đây chắc chắn là yêu quái a, vì sao lại đáng yêu như vậy, nàng đưa tay vẫy vẫy gọi hắn lại bên cạnh như một phản xạ bất thình lình mà chính nàng cũng không biết lí do. Vậy mà hắn quả thực chạy lại, không những thế, đôi chân thon dài lại không ngừng bước từng bước bé xíu, lon ton không khác gì một đứa trẻ 5 tuổi, hơi giật mình nhưng cũng chỉ trong vài giây nàng lại cười đến làm tê tâm liệt phế kẻ trước mặt nhưng chính là, khả năng thoát khỏi mị lực từ nàng của hắn cũng không nhỏ, môi mỏng cũng bị nàng dụ cho mở ra, đôi mắt híp lại, cong cong như trăng non, a, quả nhiên là yêu quái, hắn chính là yêu quái a.

"Công chúa, giấy bút của ngư..ờ..i. Tham kiến vương gia, Linh Nhi lớn tiếng làm phiền vương gia, mong người thứ tội.". Linh Nhi hốt hoảng nhìn bóng lưng tuyệt mĩ của nam nhân phía trước, trong lòng chột dạ, vị vương gia quái dị này, hình như ghét nhất là ồn ào a. Đầu nhỏ cúi mãi cũng không nghe tiếng trách phạt, Linh Nhi lấy hết can đảm chầm chậm ngẩng đầu lên, ngẩn người nhìn vẻ đáng yêu của người trước mặt, đôi mắt chớp chớp vô tội của hắn làm nàng ớn lạnh, đảo mắt qua nhìn công chúa vẫn thản nhiên tươi cười làm Linh Nhi thực khủng hoảng, đặt lại giấy bút trên bàn, Linh Nhi biết điều cũng lập tức rời đi. Đây không phải lần đầu tiên Linh Nhi nhìn thấy hắn nhưng là nàng mãi mãi không thể thích ứng được, hắn như thế nào lại... Công chúa của nàng thật tội nghiệp a, lại bị một ngốc tử thú về.

Nàng nhìn hắn, khuôn mặt trắng nõn đáng yêu vẫn cười tươi, nàng không nói gì, trong vài giây ngắn ngủi đã ngồi trước giấy bút, chầm chậm viết chữ. Hắn thoáng qua có chút ngạc nhiên, ý cười trên môi càng đậm, nàng cư nhiên rất nhanh, đến hắn cũng không kịp thấy rõ bước chân của nàng, đây là một người vừa mới trúng độc, chút nữa là mất mạng có phải hay không, nếu không phải tự mình chứng kiến, dù cho tiên hoàng sống lại nói cho hắn nghe hắn cũng sẽ nhất quyết không tin.

"Vương gia đáng yêu, ngươi nói ta biết chút chuyện có được hay không?"

Nhìn dòng chữ xinh đẹp trên giấy, hắn cũng dùng bộ dạng đáng yêu mà gật gật đầu với nàng.

"Thật ngoan a. Tiểu vương gia, ngươi có biết ta là ai không?"

Khóe mắt giật giật, hắn vẫn thực nghe lời mà đáp: "Nàng là vương phi của ta, là vương phi của A Ngốc vương gia ta."

"Tiểu hài tử ngoan, nói cho ta nghe sự thật, ta sẽ mua đồ ngọt cho ngươi ăn, nếu ngươi còn đùa, ta sẽ không tha cho ngươi đâu." Nàng kiên nhẫn tiếp tục viết.

Khóe mắt càng giật kịch liệt, nàng gọi hắn là "tiểu hài tử" a:" Ta không nói dối, ngươi phải tin ta, đây là thánh chỉ tứ hôn của phụ hoàng ta, là người trước khi chết cho ta một đạo thánh chỉ, nói ta phải thú công chúa được đưa sang hòa thân, là di chỉ của phụ hoàng, không thể làm trái."

"Ách, ngươi nói thật sao, giúp ta gọi Linh Nhi vào đây có được không, ta cần nàng giúp ta chút việc."

"Ta có thể giúp nàng, ta rất giỏi, nàng có việc gì cứ nói với ta..."Hắn vui vẻ, từng bước, từng bước chạy lại bên nàng

"Vương gia, ngươi giỏi tới đâu ta không quan tâm, ta chỉ cần ngươi giúp ta gọi Linh Nhi vào đây, nếu không thể thì ngươi cũng ra ngoài cho ta, đừng khiến ta bực mình hơn nữa." Nàng gắt gỏng nhìn hắn, cả người toát ra vẻ khó chịu.

Hắn dù không nghe nàng mắng nhưng thấy ánh mắt của nàng bỗng như chú chó nhỏ sợ hãi, cụp đuôi lon ton lao ra cửa như thể sắp khóc. Một hồi sau, nàng thấy gương mặt nhỏ nhắn bàng hoàng của Linh Nhi từ cửa ló vào...