[Xuyên Không] Vương Phi Ngoan Độc Của Tuyệt Thế Vương Gia!

Chương 2: Ta Xuyên, Xuyên Vào Nàng Công Chúa Tội Nghiệp?! (2)

"Linh Nhi, dù có hơi kì cục nhưng em có thể nói cho ta biết, ta thực ra là ai không?" "Ách, công chúa, người làm sao vậy, người đừng làm Linh Nhi sợ nha. Người là đương kim công chúa của Huyền Long quốc, Thiên Nhã Chi công chúa."Linh Nhi hốt hoảng nhìn nàng, vừa giải thích vừa toát ra mồ hôi lạnh, không phải công chúa thực sự quên rồi chứ, cũng chẳng để nàng mệt nhọc cánh tay viết tiếp, Linh Nhi lên tiếng"Công chúa, người được hoàng thượng hạ chỉ đến Kim Nguyệt quốc hòa thân, trên đường đi bị một đạo áo đen ám sát, người bị chúng cho uống kịch độc, may mắn nhờ vị Vi Phong vương gia, Vi Trọng Thiên vừa rồi trên đường gặp mặt lại có thuốc giải bách độc thường mang bên người, lúc đó cũng lấy ra mà cứu công chúa một mạng. Sau này khi về kinh, trong thời gian công chúa hôn mê, hắn lấy ra một đạo thánh chỉ, nói rằng của tiên hoàng, ý muốn hắn thú người về, không những thế, còn có một tên Diệp Phi đại nhân nào đó nói công chúa nợ vương gia một mạng, phải lấy thân báo đáp, còn nói, mục đích hòa thân của Huyền Long quốc chúng ta cũng coi như hoàn thành. Nhưng mà công chúa, người cũng thật tội nghiệp, như thế nào lại lấy phải một tên ngốc, a, ta thật muốn tức thay cho người mà."

Nàng không nói gì, chỉ khẽ cười khổ, Linh Nhi nói đúng a, vị công chúa này thực quá tội nghiệp, đến giờ nàng lại xuyên qua, xuyên trúng vị công chúa này , thôi thì đành cố chấp nhận đi, thở dài một hơi, nàng lại chợt nghĩ tới một vấn đề, bàn tay xinh xắn đưa qua đứa lại trên tờ giấy:

"Em có biết vì sao ta lại không nói được không, cảm giác thật khó chịu nha."

"Oa...oa...ô...ô... công chúa, đến cả việc này người cũng không nhớ sao? Người từ khi sinh ra đã bị câm, từ nhỏ tới giờ đều không có cách nào cùng người khác trò chuyện mà không có giấy bút. A, công chúa, em vừa mới phát hiện ra nha, vì sao hôm nay biểu cảm của người đa dạng như vậy, trước đây người luôn hiền dịu như nước, một ngày cũng chỉ cười mỉm có một, hai lần nha, có phải độc trong người công chúa còn chưa tiêu hết nên ảnh hưởng đến đầu rồi không, để em gọi đại phu, ô...ô... công chúa, người thật đáng thương a."Linh Nhi vừa mếu máo vừa thực sự chạy ra ngoài, một lúc sau lại trở về cũng một nam nhân, a, vì sao ở cổ đại này lại nhiều mỹ nam như vậy? Đến cả vị đại phu này cũng không ngoại lệ a, dựa theo dáng vóc cũng chỉ khoảng 25 tuổi, một thân bạch y xinh đẹp bay bay trong gió, trong tay là một hòm thuốc lớn nhưng cái nàng để ý không phải thứ đó mà là khuôn mặt động lòng người kia a, đôi mắt có thần màu nâu đen như tỏa ra ánh sáng, mũi thon dài đẹp đẽ, môi mỏng ươn ướt, cả khuôn mặt bị bao phủ bởi một loại khí chất lạ lùng, trên người ám chút mùi thuốc càng khiến hắn trở nên mê người.

"Công chúa, thái y đến rồi."Linh Nhi cười khì khì chạy lại bên cạnh nàng, vị thái y kia cũng theo sát phía sau.

"Thần Mạnh Khải Uy, thái y Vi Phong vương phủ tham kiến công chúa." Khải Uy quỳ một chân trước mặt Nhã Chi, giọng nói ấm áp thực khiến người ta thoải mái.

Nhã Chi đứng dậy, tiến lại đỡ hắn đứng lên, trong khoảnh khắc, đôi mắt linh động của nàng cùng đôi mắt ấm nóng của hắn giao nhau, nàng vẫn là tươi cười không để ý, chỉ có Linh Nhi cùng hắn thoáng giật mình

"Công chúa, ách, người, người, trước giờ ngoài phụ hoàng của người ra, người chưa từng động qua nam nhân nào a, dù cho chỉ là chạm nhẹ vào y phục của người, người cũng trở về thay đồ rất nhanh a, như thế nào bây giờ người có thể tùy tiện chạm vào nam nhân như vậy."

Nàng chỉ nhún vai rồi trở lại ghế mà ngồi xuống, cả người toát ra khí thế như kiểu "ngươi hãy tập làm quen với ta của hiện tại đi" làm Linh Nhi có chút choáng váng, công chúa dịu dịu dàng dàng của nàng biến đi đâu mất rồi, ông trời, ông đã làm gì với người a.

Nàng đặt cánh tay nhỏ bé trắng trẻo đến trong suốt khiến người ta có cảm giác như có thể thông qua cánh tay nàng mà nhìn thấy mặt bàn bên dưới, Khải Uy thấy nàng cũng không câu nệ tiểu tiết thì lập tức tiến đến, ngồi lên chiếc ghế bên cạnh, trực tiếp đưa tay, đặt ngón trỏ lên cánh tay nàng mà bắt mạch, hai mắt hắn bỗng trừng lớn làm nàng cùng Linh Nhi có phần chấn động

"Thái y, người nói đi, công chúa của ta làm sao, biểu hiện của người là như thế nào vậy, oa...oa..."

"Đừng khóc, công chúa không có chuyện gì cả, chỉ là, chỉ là người có thể sẽ nói chuyện trở lại được, có thể giao tiếp như người bình thường được rồi."Khải Uy bị dọa cho hoảng sợ, lí gì lại khóc rồi, hắn còn chưa kịp nói công chúa của nàng là bị sao nha.

Linh Nhi lập tức câm miệng, nhìn hắn một lần nữa như muốn xác định chắc chắn, lại nhận được ánh mắt kiên định của hắn, tiếng khóc oa oa, ô ô của Linh Nhi lại lần nữa vang lên, ôm chầm lấy nàng, Linh Nhi khuôn mặt giàn giụa nước mắt trong khi miệng vẫn không ngừng cười thỏa mãn, Nhã Chi cũng chỉ bất đắc dĩ ôm lấy nàng rồi lắc đầu nhè nhẹ, nữ tử này, so với nàng, biểu cảm còn đa dạng hơn nhiều a.

"Nếu tĩnh dưỡng tốt, trong ngày mai, ngày kia, công chúa sẽ có thể nói lại được. Nhưng trong mấy ngày đầu, mong người đừng quá kích động mà làm tổn hại tới thanh quản, bệnh tình của công chúa, thần cũng đã được nghe, là tật từ nhỏ mà có thể khỏi xem ra tầm hiểu biết của thần còn quá hạn hẹp rồi."Khải Uy vừa nhẹ nhếch môi vừa theo dõi từng cử chỉ của nàng, vị công chúa này, xem ra với việc có thể nói lại cũng không mấy ngạc nhiên a."Việc trúng độc lần này có thể giúp công chúa khỏi bệnh, có lẽ ông trời thực sự rất thương công chúa."

"Uy ca, ngươi không cần gọi công chúa xưng thần với ta, ta thực không quen, cứ gọi ta là Nhã Chi được rồi. Có một việc ta muốn nhờ ngươi giúp, đừng nói chuyện ta có thể nói lại ra ngoài, có được hay không?"

"Công chúa, hạ nhân gọi người là công chúa thì có gì sai chứ, việc này 14 năm qua cũng không phải người chưa từng trải qua nha." Linh Nhi luyến tiếc rời khỏi vòng ôm thơm mát của nàng, nhanh chóng lau đi nước mắt trên mặt.

"Đúng vậy, công chúa, việc giữ bí mật chuyện kia, thần có thể giúp người, dù được công chúa xem trọng là phước phần của Khải Uy nhưng thần không thể bỏ qua tôn ti trật tự đó được, mong công chúa tha tội."

"Hai người, không xem lời ta ra gì phải không, xem như hai người là những người tốt nhất với ta khi ta vừa mới xuyên tới nơi này, ta coi các người như bằng hữu của ta, chẳng lẽ với bằng hữu cũng không thể thoải mái một chút, gần gũi một chút hay sao khụ...khụ..."Thật tức chết nàng, lí nào lại như vậy, nàng xuyên tới đây là công chúa thì cũng coi như số phận không quá ngược đãi nàng đi nhưng như thế nào lời nói của công chúa với bọn họ lại trở nên vô dụng như vậy, ách, cổ họng thật khó chịu, tâm can thật khó chịu nha.

"Linh Nhi, lấy nước cho công chúa, vì sao lại nhanh như vậy, a, công chúa, giọng người tuy còn chưa rõ nhưng nghe rất êm tai nha."

"Công chúa, nước của người, người mau uống đi."Linh Nhi nhảy nhót vui vẻ không khác gì một tiểu hài tử mới vài tuổi nhưng là so với vị vương gia khi nãy thì vẫn còn kém xa nha. Nhắc đến hắn mới nhớ...

"Được rồi, ta uống đủ rồi. Linh Nhi, người nói ta nghe, vị vương gia đáng yêu vừa rồi..."

" Nhã Chi, nàng có thể nói rồi sao, thật là có thể nói chuyện sao, thật tốt, thật tốt. A, Nhã Chi, nàng ngủ lâu như vậy, có phải rất đói không, như vậy liền cùng ta dùng bữa đi, trong vương phủ có rất nhiều đồ ăn ngon, ta đã kêu người mang lên đây một chút đồ ngọt, nàng có thích hay không, còn có chè sen nữa, rất ngon, rất mát nha. Hay nàng thích ăn canh tuyết liên, nàng chỉ cần nói một tiếng, nếu thích món gì khác ta đều có thể kêu người làm cho nàng, Nhã Chi?"Hắn từ ngoài cửa tươi cười chạy vào, một thân y phục màu vàng bắt mắt lại thêm dáng vẻ có chút đáng yêu, có chút ngớ ngẩn thực là nàng thích nha, nàng cũng nên làm quen với thế giới này rồi, nhất là với tiểu hài tử này, không hiểu sao nhưng nàng rất thích hắn nha.

"Ách, cảm ơn ngươi. Ngươi tên Vi Trọng Thiên đúng không? Ngươi là đứa trẻ ngoan, ngươi muốn ăn gì liền kêu người làm món đó, tất cả đồ ngươi chọn, ta đều sẽ thích a." Nàng híp mắt cười mà không để ý đến khóe mắt người nào đó vẫn không ngừng giật qua, giật lại.

"Được, vậy ta bảo người nấu canh tuyết liên cho nàng nhé! A, Mạnh Khải Uy, ngươi là người xấu, ta không thích người, mau ra ngoài, mau ra ngoài cho ta." Quay qua nhìn thấy Khải Uy vẫn đứng đó lại không giây nào rời mắt khỏi nàng, hắn bỗng dưng hét lên, giọng nói run run như thể thực sự rất không thích vị thái y Khải Uy này. Nhã Chi cũng chỉ biết cười khổ với hắn coi như mong hắn không chấp tiểu hài tử ngốc nghếch này.

Mạnh Khải Uy cũng chỉ bất đắc dĩ cười lại, nói một tiếng cáo từ rồi rời đi. Hắn vốn là thái ý của nước Huyền Long quốc theo Nhã Chi công chúa đi hòa thân, dọc đường chăm sóc sức khỏe cho nàng nhưng lần này, đến cả việc giúp nàng tránh khỏi trúng độc còn không thể, đến cả việc giải độc cũng phải nhờ vương gia của Kim Nguyệt quốc, bản thân cũng cảm thấy có chút mất mặt nha. Chỉ có điều, vị Nhã Chi công chúa này tuy bình thường hiền dịu nhưng đối với hạ nhân cùng nam nhân vẫn có ít nhiều cố kị, khác hẳn với Nhã Chi công chúa vừa tỉnh lại, nhưng là mọi chuyện dù sao cũng không đến lượt hắn quản, hắn vẫn là nên suy tính về nhiệm vụ của mình, chăm sóc sức khỏe cho vị quốc sắc thiên hương kia?!