Trong không gian hoàn toàn yên tĩnh, thậm chí có thể nghe rõ cả tiếng hít thở của nhau.Mãi không nghe thấy tiếng cô đáp lại, ánh mắt Tống Tuyên ngày càng tối, cuối cùng chỉ còn lại một vùng cô đơn hoang vu, anh thả lỏng cơ mặt, khóe môi động đậy, tiếng nói nhỏ bé khẽ vang lên: “Xin lỗi đã khiến em phải bối rối...”Anh duỗi tay nắm lấy tay nắm cửa, khi sắp đẩy cửa ra, bỗng một bàn tay đặt lên trên mu bàn tay anh.Tống Tuyên ngoái đầu nhìn lại.Bạch Trà nhìn anh: “Giả vờ đáng thương, cũng là thủ đoạn giỏi nhất của cậu à?”Thần sắc Tống Tuyên lập tức dao động.Bạch Trà không phải kẻ ngốc, cô biết chàng trai trẻ tuổi này mỗi lần tình cờ gặp cô đều là vì anh cố ý, anh tiếp cận cô, dùng dáng vẻ thuần khiết vô tội khiến những người khác cảm thấy giữa anh và cô không thể là quan hệ đó.Bao gồm cả hiện tại, anh nhu nhược đáng thương, anh muốn người ta yêu thương đau lòng cho mình, nhưng ai dám bảo đảm đây không phải là biểu hiện giả dối của anh chứ?Loại người trong ngoài bất nhất như vậy vốn nên làm người ta cảm thấy không thích, nhưng kỳ quái là Bạch Trà cũng không có cảm giác không thích, trái lại, nhìn chàng trai này đeo một chiếc mặt nạ đơn thuần vô tội, trong bụng lại có không biết bao nhiêu ý nghĩ xấu, cô còn cảm thấy rất thú vị.Bạch Trà hỏi anh: “Cậu không sợ nếu có mối quan hệ đó với tôi, Tống Trình sẽ chặt đứt nguồn kinh tế của cậu ư?”Tống Tuyên bình tĩnh lắc đầu: “Anh có thể tự kiếm tiền.”Anh chỉ cần viết đánh giá trò chơi, hoặc sáng tạo ra một trò chơi là có thể kiếm được kha khá. Ngoại trừ Vi Nhất, không có bất cứ ai biết thật ra anh đã làm được một số hạng mục, gom góp được không ít tiền.Tròng mắt của Tống Tuyên đen như mực, chuyên chú nhìn chằm chằm gương mặt cô: “Sau này anh cũng sẽ cố gắng kiếm tiền, anh có thể nuôi em.”Bạch Trà bỗng chốc thấy buồn cười, được một người đàn ông trẻ tuổi hơn mình nói sẽ nuôi mình, loại cảm giác mới lạ này là lần đầu tiên cô cảm nhận được đấy.Khóe miệng hơi cong, ý cười trong mắt sắp tràn cả ra ngoài: “Cậu cảm thấy sự hứng thú này của cậu có thể kéo dài bao lâu?”Tống Tuyên buông tay nắm cửa, động tác anh thong thả, từng chút từng chút một, vô cùng kiềm chế, thử dùng...!ngón út ngoắc lấy ngón út của cô.Cô không cự tuyệt, trên mặt cũng không hiện vẻ bất mãn.Trái tim anh loạn nhịp, đôi mắt chớp chớp, ngữ khí dụ dỗ: “Nếu em muốn biết đáp án, sao không tự mình thử xem?”Lúc này đây, anh đã nắm toàn bộ bàn tay cô trong tay mình.Bạch Trà cúi đầu nhìn, thậm chí có thể cảm nhận được sự run rẩy của bàn tay anh.Khi cô nâng mắt lên nhìn anh, bấy giờ anh không còn vẻ âm u trầm trầm như bình thường nữa, hiện tại toàn thân anh lộ ra dáng vẻ hồi hộp bối rối, anh như vậy mới càng phù hợp với sự trẻ trung, tinh thần phấn chấn của lứa tuổi này.Tuy Tống Tuyên vẫn duy trì một gương mặt không biểu cảm, nhưng đáy lòng không yên đã bị cô nhìn thấu, anh nhỏ giọng gọi tên cô: “Trà Trà?”Bạch Trà cẩn thận nghĩ, trước đây không mấy khi gặp mặt, cũng không thân với anh thì anh hệt như một người trong suốt, dù có chạm mặt cũng không giao tiếp, chưa nói với nhau được mấy câu.Từ sau khi cô hào phóng đầu tư cho anh một tỷ, dường như sự giao tiếp giữa hai người mới ngày càng nhiều hơn, nhưng mà hình như thằng nhóc này trước giờ chưa gọi cô một tiếng chị bao giờ.Không gọi chị, ra là đã sớm mơ ước cô.Bạch Trà nhìn chằm chằm vào anh thật lâu, cuối cùng mới nói một câu: “Giờ anh có đói không?”Anh lắc đầu.“Vây chúng ta đi ăn cơm trước đi, không có gì phải vội.”Tống Tuyên hơi nghiêng đầu.Lúc này, Bạch Trà đã nhón chân lên, nắm cổ áo anh kéo xuống, Tống Tuyên không kịp đề phòng bị kéo cúi đầu xuống, đôi môi anh bỗng được một đôi môi mềm mại phủ lên..