Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước vừa chạm vào đã tách ra ngay.Bạch Trà buông lỏng cổ áo của anh, cô vuốt cổ áo cho phẳng lại, sau đó li3m môi một cái để nhớ lại dư vị, rồi ngẩng mặt lên nhìn người trước mặt vẫn chưa hồi thần.Cô gật đầu: “Ừm, em thử rồi, đúng là không thấy ghét, hơn nữa em còn có hảo cảm với anh.”Cuối cùng Tống Tuyên cũng phản ứng lại, anh chớp đôi mắt, ánh mắt sâu thẳm dừng trên gương mặt cô. Ánh mắt anh quá bình tĩnh, bình tĩnh đến kỳ lạ, như thể là gió êm sóng lặng dưới mạch nước ngầm mãnh liệt, nơi đó như đang cất giấu một con dã thú bất cứ lúc nào cũng có thể xông tới tạo ra một trận sóng to gió lớn.Bạch Trà cảm nhận được ánh mắt xâm lược đang hướng thẳng vào mình.Anh khẽ gọi: “Trà Trà.”“Ừm?”“Trước đây em đều dùng cách này để xác định xem mình có hảo cảm với một người đàn ông hay không à?”Bạch Trà thử nhớ lại hồi ức, nhưng thật đáng tiếc, mỗi lần rời khỏi một thế giới, cô đều sẽ quên hết ký ức ở thế giới đó, nên cô thật sự không thể nhớ ra mình có làm chuyện này với người đàn ông khác hay không.Vì thế, cô rất thành thật trả lời: “Không nhớ rõ lắm.”Ngay giây tiếp theo, Bạch Trà bị chàng trai ấn lên cửa, cô còn chưa kịp kêu đau vì bị va mạnh, anh đã cong lưng, mạnh mẽ chặn môi cô, tất cả đều là khát vọng nguyên thủy nhất, không hề có thứ gọi là kỹ thuật.Bạch Trà cảm giác đau đớn, mấy lần cô thử đẩy anh ra, nhưng lại không thể đẩy nổi, lúc này cô cũng bắt đầu nổi giận, xoay đầu né tránh cái hôn của anh: “Tống Tuyên! Anh phát điên cái gì thế?”Cô muốn đẩy mặt anh ra, nhưng mới chạm vào đã thấy tay mình sờ phải thứ ấm áp ướt át.Bạch Trà ngoái đầu lại nhìn, lại bị anh dùng đôi tay nâng mặt, không để cô quay đi nữa.Những chiếc hôn vụn vặt rơi trên môi rồi trên mặt cô: “Em có anh là đủ rồi, anh sẽ cố gắng để em sống thật vui vẻ, không được...!không được dùng biện pháp như vừa rồi với người đàn ông khác nữa.”Anh nói những lời này bằng giọng mũi rất nặng.Bạch Trà ngắm nhìn hai mắt đỏ ửng của anh, yên lặng buông đôi tay định đẩy anh ra, còn nhàn rỗi cảm khái một câu trong lòng:Đúng là tuổi trẻ, haiz.***“Vậy nên, hai người cứ thế mà ở bên nhau thôi!”Nghe tiếng hét chói tai lộ vẻ không dám tin trong điện thoại, Bạch Trà để điện thoại ra xa tai một chút, chờ người ở đầu kia kêu xong rồi cô mới một lần nữa đặt điện thoại về bên tai, nhàn nhạt “ừ” một tiếng.Mai Du Tâm cười như phát rồ: “Ha ha, gã Tống Trình đó mà biết chuyện kiểu gì cũng phải tức chết!”“Tôi thấy tâm trạng của cậu không phải khá tốt à? Nếu chương trình này có lợi với cậu thì tôi không cần thay thế cậu nữa.”“Không được! Tôi vẫn chưa tỉnh rượu đâu, ôi...!đầu choáng quá…… Không được, tôi phải đi ngủ.” Giọng nói của Mai Du Tâm lại khôi phục vẻ yếu ớt trước đó, chẳng bao lâu đã tắt máy.Gần đây Mai Du Tâm bị đả kích, cô ấy thích chơi, nhưng trước nay chỉ chơi với loại người cũng chơi bời như mình, kiểu đàn ông đàng hoàng đứng đắn cô ấy chắc chắn sẽ không chạm vào.Nghe nói có một lần cô ấy say rượu, sau đó phá thân một người đàn ông trong sạch, nên hiện giờ bị lương tâm lên án, trốn tránh một thời gian dài không dám ra khỏi cửa, hận không thể ngày nào cũng say rượu tiêu sầu.Vì thế, một gameshow trước đó cô ấy đồng ý làm giám khảo chỉ đành đẩy cho Bạch Trà.Dù sao hai người các cô đều là tiểu thư nhà giàu, tự bản thân đã hot trong giới giải trí rồi, hắc hồng(*) nửa nọ nửa kia.Hơn nữa, dạo này Bạch Trà đang đứng tại trung tâm của các loại tin đồn giải trí, tổ chương trình đương nhiên niềm nở nhận tin tức thay người rồi.(*) Ý là nổi tiếng bằng scandal..