Anh Đào buồn chán vẽ nguệch ngoạc trên cái bàn đầy bụi, u sầu gục xuống bàn. Nghĩ tới tương lai lại bị bà chủ nhà chửi mắng rồi đòi tiền làm Anh Đào có chút u sầu:
-Hệ thống S2, tôi phải làm gì mới có thể có tiền để trả tiền thuê nhà đây? Nguyên chủ Tô Anh Đào vẫn còn là học sinh ai mà dám nhận tôi cơ chứ?
Hệ thống nhìn Anh Đào thì cũng chán theo, người gì đâu không có tí nghị lực nào. Đợi một lúc lâu hệ thống mới nghĩ ra sáng kiến:
-Không phải trong cốt truyện nguyên chủ vẫn kiếm được tiền bằng cách đi làm gia sư đấy sao?
Hệ thống đưa ra sáng kiến đã phần nào giúp cô gỡ rối vấn đề của nguyên chủ nhưng mà cô vẫn ủ rũ vì vẫn còn một vấn đề: Bây giờ cô biết đi đâu để kiếm học sinh?
Thế là cô không hề khen hệ thống mà lại im lặng nằm dài trên bàn khóc huhu.
Hệ thống càng nghe Anh Đào khóc, nó càng sốt ruột dỗ cô nhưng vì là người máy nó không biết bộc lộ tình cảm nên câu an ủi bỗng trở thành mắng:
-Thôi nào! Cô vui vẻ, lạc quan hơn xíu đi. Sao cô không tự mà suy nghĩ đi! Cô ngồi đây ủ rũ thì có người nhận à? Bây giờ sắp vào năm học mới chắc chắn có nhiều người cần gia sư cho con vì vậy cô chỉ cần đăng lên mạng là được. Ngu xuẩn!!!
Bị hệ thống nói cho một trận, Anh Đào đã được khai sáng, cô tủi thân làm theo lời hệ thống nói quả thật chỉ cần 5 phút đã có người nhảy vào bình luận, trùng hợp thay nhà người đó chỉ cần cô đi xe buýt khoảng 10 phút là tới. Anh Đào vui mừng liên hệ với người ta:
-Vâng vâng, mai cháu sẽ tới dạy cho bé. Cháu chào cô ạ!
Hệ thống nghe cô trả lời có vẻ suôn sẻ, nó thích thú hỏi cô mấy câu hỏi liên tiếp:
-Sao? Sao rồi? Người ta nói gì? Lương bao nhiêu? Được không?
Anh Đào bị hỏi liên tiếp không thể né khiến cô có chút nhức đầu bịt tai lại nhưng vì tiếng nói xuất hiện trong đầu dù cô bịt tai lại thì cũng là vô ích.
-Được rồi. Tôi đã được nhận, lương 3 triệu 1 tháng, con cô ấy sang năm học lớp 8.
Hệ thống nghe cô nói lương 3 triệu 1 tháng thì có chút hơi bất ngờ, lương gia sư mà 3 triệu 1 tháng bộ nhà giàu lắm sao?
Hình như giữa Anh Đào và hệ thống có thần giao cách cảm cho nên cô biết hệ thống đang nói gì thì lập tức lên tiếng giải thích:
-Lương 3 triệu thì mắc thật nhưng mà do con cô ấy nghịch lắm đã làm cho nhiều người bỏ chạy rồi với cả họ yêu cầu dạy kèm tại nhà 5 buổi một tuần cho nên họ bảo cái giá đó cũng có thể gọi là hợp lý.
Hệ thống ồ lên một tiếng xong rồi cũng không nói gì nữa chỉ ừ một tiếng cho qua. Anh Đào cười mỉm, nghịch có thể đến mức độ nào cơ chứ? Toàn trò trẻ ranh cô xử lý tốt.
Nhưng bây giờ cô đang gặp một rắc rối lớn. Vô số hạt bụi nhỏ li ti đã làm ảnh hưởng tới bạn nhỏ Anh Đào nặng nề. Anh Đào không sợ mấy trò của bọn trẻ nhưng mà cô sợ bị dị ứng a!!! Mấy tiếng hắt xì cứ vang lên trong căn phòng nhỏ. Bất lực, cô chỉ còn cách cầu xin sự giúp đỡ từ hệ thống:
-Hệ thống S2 có kỹ năng nào giúp tôi dọn dẹp đống bụi này không? Chứ cứ thế này tôi bị viêm xoang mất! Hắt xì...
Dù trông cô rất đáng thương nhưng S2 vẫn tàn nhẫn buông lời tổn thương:
-Có thì có nhưng mà do ký chủ là tân thủ không được phép dùng, phiền ký chủ tự vận động tay chân mà dọn dẹp. Hệ thống tôi đây sẽ ngồi đây mà xem kịch.
Hắc tuyến trải dài đầy trên khuôn mặt của cô. Anh Đào vò đầu bứt tóc, hai mắt cô thể hiện rõ sự thất vọng, cô lười biếng chạy khắp căn nhà cũ kĩ tìm cây chổi.
Cô chăm chỉ quét dọn từ nơi này đến nơi khác. Bụi bay tứ tung khắp nhà mà bạn nhỏ Anh Đào vẫn phải chịu đựng, Anh Đào nhanh chóng lấy khẩu trang đeo vào và tiếp tục công việc. Quét một hồi thì cô cũng đến công đoạn hót rác. Sau khi hót rác xong, cô nhìn chiến lợi phẩm mà mình thu hoạch được cô giật mình:
-Không biết nguyên chủ làm gì mà căn phòng bừa bộn thế này? Hệ thống, ngươi xem xem toàn bụi với rác không!
-Chuyện bình thường. Cô nên cảm ơn nguyên chủ đi nhờ có vậy có mới có thể rèn luyện sức khỏe và độ dẻo dai để đối đầu với nam, nữ chính đó! Im lặng và tiếp tục công việc dọn dẹp của cô đi. Cố lên!!!
Anh Đào giận dỗi bĩu môi bơ luôn hệ thống, cô lạnh lùng đổ rác vào thùng sau đó cô tiếp tục giặt khăn lau hết đồ vật trong nhà rồi lại giặt khăn để lau sàn nhà. Công việc dọn dẹp này đã làm tốn mất 2 tiếng của Anh Đào nhưng mà thành quả đã giúp cho cô hài lòng. Qua bàn tay của Anh Đào, căn nhà trở nên bóng loáng sạch đẹp có ai ngờ rằng trước đó nó là một ổ rác chứ?
Trước kia, Anh Đào cũng giống như nguyên chủ không có ai để nương tựa một mình cô phấn đấu, tự chăm sóc chính mình rồi đi làm các công việc khác nhau để kiếm sống cho nên việc dọn dẹp nhà chỉ là 1 việc nhỏ.
Hệ thống lúc điều tra tư liệu của Anh Đào đã gật đầu hài lòng. Ấn tượng của nó đối với ký chủ 132 khá tốt, rất thích hợp để làm nhiệm vụ vì vậy nó đã âm thầm theo dõi cô suốt 2 năm trời đến lúc Anh Đào bị tai nạn cũng là thời điểm thích hợp để nó trói buộc cô.
Sau khi dọn dẹp nhà, Anh Đào lên mạng học chương trình cấp ba để chuẩn bị cho năm học mới bên cạnh đó cô cũng ôn một số kiến thức lớp 8 nhằm đáp ứng yêu cầu dạy kèm.
Năm nay nguyên chủ sẽ vào lớp 12 năm học tràn ngập áp lực mặc dù Anh Đào đã học qua rồi nhưng cũng không thể tránh được một số thiếu sót vì vậy cô đã nỗ lực học tập và ôn tập. Học bổng chính là mục tiêu cô nhắm tới có phần học bổng danh giá kia cuộc sống của cô tại ngôi trường quý tộc này sẽ giảm bớt khó khăn hơn.
Hệ thống ngồi nhìn cô ôn tập mà lác hết cả mắt, tốc độ học bài của ký chủ nó quá nhanh. Hệ thống dõi theo từng thao tác làm bài tập của cô thì hết sức bất ngờ, các bước giải toán của cô đơn giản, ngắn gọn mà lại đúng khác hẳn các bước giải phức tạp trong sách. Hệ thống không hề keo kiệt mà buông lời khen ngợi cô:
-Ký chủ cô đúng là một học bá! Tại hạ bái phục. Nhìn cô học mà tôi tự dưng cảm thấy may mình vì mình không phải là con người. Cuộc sống con người quả thật khó khăn, họ chịu quá nhiều áp lực!
Anh Đào bật cười lắc đầu:
-Đúng là có khó khăn, áp lực nhưng mà chuyện gì cũng sẽ có thể giải quyết mà. Ví dụ như nhân vật phụ của bộ truyện này vậy! Họ chịu nhiều bất công, đau đớn nhưng cũng đã có chúng ta đến để giải thoát cho họ hay sao?
Hệ thống vui vẻ, nó cũng cười theo cô. Chả mấy chốc đã tới 12 giờ trưa bụng Anh Đào có chút đói, cô lục trong túi nguyên chủ lấy 2 000 đồng để mua một gói mì tôm ăn.
Cầm 2 000 Anh Đào vui vẻ, cô ngâm nga hát đi xuống tiệm tạp hóa gần đây để mua mì. Đang đi thì cô bất chợt nhìn thấy người đi đằng trước bị rơi tiền, cô tốt bụng nhặt lên đuổi theo người ta. Cô chạm vào vai người đó nhẹ giọng nói:
-Bạn gì đó ơi, bạn làm rơi 500 000 nè!
Nghe thấy cô nói, người đó bỏ tai nghe xuống quay người lại...