Xuyên Qua Chi Bá Ái Pháo Hôi

Chương 4: Liễu Thiên Kỳ Giảo Hoạt

Nghe được tin Tam thúc muốn xuất quan, trong lòng Liễu Ti nôn nóng một trận, Liễu San cũng cảm thấy chuyện này nếu để Tam thúc biết, tất nhiên sẽ làm hỏng hòa khí giữa huynh đệ tỷ muội bọn họ.

“Thất đệ nói lời ngốc gì đấy, chúng ta làm tỷ tỷ, chẳng lẽ trơ mắt nhìn ngươi chịu khổ sao? Ngươi nói đan dược cao cấp kia tốn bao nhiêu linh thạch? Không bằng ta và Tứ tỷ giúp ngươi nghĩ biện pháp?” nữ chính mở miệng hảo tâm nói.

"Như vậy đâu có được?” Lắc đầu, Liễu Thiên Kỳ cố ý cự tuyệt.

“Không không không, Tam tỷ nói rất đúng, mọi người đều là huynh đệ tỷ muội, chúng ta làm tỷ tỷ sao lại thấy chết chết không cứu được? Không bằng để ta và Tam tỷ giúp một tay, giúp ngươi mua đan dược?”

“Không, đan dược kia phải tận 400 linh thạch? Quá đắt, ta làm sao có thể để hai vị tỷ tỷ mua cho ta được?” Liễu Thiên Kỳ lắc đầu, vẫn là lời nói dịu dàng cự tuyệt.

Phải biết rằng, 400 linh thạch này cũng không phải là số lượng nhỏ! Một đứa con cháu Liễu gia một tháng cũng chỉ có 300 linh thạch tiền tiêu vặt thôi!

“400 linh thạch à?” Nghe thấy con số này, Liễu Ti và Liễu San nhăn nhăn mày.

“Ta, ta cũng chỉ có 230 khối linh thạch!” Nói rồi Liễu San đem tất cả linh thạch của mình ra.

“Ta, ta còn có 170 khối, vừa vặn đủ 400 khối!” Nói xong, Liễu Ti cũng cắn răng lấy ra linh thạch của mình.

“Đa tạ hai vị tỷ tỷ, chờ thân mình tiểu đệ khỏe rồi, nhất định đem linh thạch trả cho các ngươi!” Cảm kích mà nhìn hai người, Liễu Thiên Kỳ vội vàng nói tạ.

Tuy trên mặt là vô hạn cảm kích nhưng trong lòng lại khinh thường mà cười vang một trận.

Tâm nói: Còn tưởng rằng nữ chính này có bao nhiêu thông minh, xem ra cũng chỉ là như thế!

“Không không không, chúng ta tỷ đệ với nhau nói cái gì trả hay không trả chứ? Tam thúc kiếm linh thạch nuôi sống một nhà nhiều người cũng không dễ dàng a!” Liễu San lắc đầu, khẳng khái mà nói không cần trả.

“Đúng vậy, coi như là ta và Tam tỷ đưa cho Thất đệ đi! Không cần kinh động Tam thúc!” Liên tục gật đầu, Liễu Ti vội vàng phụ họa.

Chuyện này, nàng tự nhiên cũng không muốn để Tam thúc biết.

“Khụ khụ khụ, hai vị tỷ tỷ đối với ta ân trọng như núi, mau nhận của tiểu đệ một lạy!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ chống giường đệm cố đứng dậy.

“Đừng, Thất đệ nằm yên đừng nhúc nhích, thân mình ngươi còn chưa khỏe mà?” Liễu San và Liễu Ti vội vàng đỡ Liễu Thiên Kỳ đang muốn đứng lên.

“Ân tình hai vị tỷ tỷ đối với ta, ta cả đời cũng sẽ không quên!” Hai cô ngốc nghếch, linh thạch thật dễ lừa!

“Thất đệ không cần như thế!”

“Đúng vậy, Thất đệ không cần đa lễ như vậy, mọi người đều là người một nhà.

Ngươi mau nghỉ ngơi cho tốt đi, ta và Tứ tỷ ngươi ngày mai lại đến xem ngươi!” Thân thiết mà nhìn Liễu Thiên Kỳ trên giường, Liễu San cười nói.

“Đúng vậy, ngươi dưỡng thương cho tốt, mau chóng từ chỗ y sư mua đan dược chữa khỏi cho mình đi! Chúng ta đi trước!” Mở miệng, Liễu Ti cũng tha thiết mà nhắc nhở Liễu Thiên Kỳ trị thương.

“Đồng bá, khụ khụ khụ, mau, mau giúp ta đưa Tam tỷ cùng Tứ tỷ!” Liễu Thiên Kỳ mở miệng, suy yếu mà gọi.

“Tam tiểu thư, Tứ tiểu thư mời!” Nghe được Liễu Thiên Kỳ kêu mình, Đồng bá vội vàng tiến vào tiễn khách.

“Chúng ta đi rồi.

Thất đệ dưỡng bệnh cho tốt nhé!”

“Ừm!” Gật đầu, Liễu Thiên Kỳ nhìn theo hai cô ngốc nghếch rời khỏi phòng mình.

——————————————

Tiễn Liễu Ti và Liễu San đi, Liễu Đồng liền nôn nóng mà chạy về phòng Liễu Thiên Kỳ, mà lúc đó, Liễu Thiên Kỳ đang đếm linh thạch hai cô ngốc hiếu kính hắn.

“Ai nha, Thất thiếu gia, ngài không phải đáp ứng lão nô sẽ không lỗ tai mềm nữa sao? Ngài sao còn thu linh thạch của các nàng a?” Nhìn thấy số linh thạch trên giường Liễu Thiên Kỳ, Liễu Đồng gấp đến dậm chân.

“Linh thạch này là các nàng chủ động cho ta, ta từ chối thì bất kính, đành phải cố mà nhận lấy thôi!” Nói đến chuyện này, Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ nhún vai.

Nếu người ta tặng không, tất nhiên là không cần phải từ bỏ a!

“Ôi, ta nói với thiếu gia rồi, đây là phí chặn miệng a.

Ngươi cầm linh thạch của các nàng , vậy chuyện ngươi bị khi dễ không thể nói với Tam gia rồi? Mà nếu ngươi giấu diếm không nói, lục thiếu gia và ngũ tiểu thư nhất định còn sẽ ra tay với ngài! Thế này phải làm sao mới được đây?" Nhìn chủ tử nhà mình, Liễu Đồng nôn nóng không biết nên như thế nào cho phải.

“Này có gì đâu, linh thạch ta thu.

Tội trạng, ta cũng muốn đi cáo.

Ta vô duyên vô cớ bị trọng thương như vậy, làm sao có thể không cho phụ thân biết?”

“Chỉ là, ngài đã thu linh thạch bọn họ rồi mà?” Hồ nghi mà nhìn thiếu gia nhà mình, Liễu Đồng khó hiểu.

“Hừ, ai quy định thu linh thạch rồi, ta phải tha bọn họ chứ?”

“Chuyện này.…” Nhìn bộ dáng ngang ngược kia của tiểu thiếu gia nhà mình, Liễu Đồng chớp chớp mắt.

Chẳng lẽ ý thiếu gia là, đã lấy linh thạch các nàng rồi, còn muốn đến trước mặt tam gia cáo trạng?

“Ta bị Liễu Thiên Lộ đánh đến trọng thương, 400 khối linh thạch này là các nàng bồi thường cho ta là chuyện các nàng hẳn phải làm.

Còn phí ngậm miệng, 400 còn chưa đủ phong bế cái miệng ta đâu!" Nguyên chủ đã bị đánh chết, kẻ hèn này chỉ với 400 linh thạch liền muốn chặn miệng hắn, nghĩ cũng không khỏi quá hay ho nhỉ?

Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói như vậy, Liễu Đồng ngẩn người.

Ngay sau đó liên tục gật đầu.

“Thiếu gia, ngài, ngài thật là nghĩ thông suốt rồi ư?”

“Yên tâm đi Đồng bá, về sau, ta không bao giờ để bất luận kẻ nào khi dễ ta!”

“Ừm, đúng, đây mới là thiếu gia tốt của ta!” Nhìn thiếu gia tự tin tràn đầy khí phách hăng hái, Liễu Đồng vui mừng không thôi.