Xuyên Qua Chi Bá Ái Pháo Hôi

Chương 5: Vạn Bảo Các

Ban đêm.

Sau khi ăn xong cơm chiều, Liều Thiên Kỳ liền khóa trái cửa phòng, nói mình muốn nghỉ ngơi, không cho bất luận kẻ nào tiến vào.

Lấy nhẫn không gian trên ngón trỏ tay trái, Liễu Thiên Kỳ lấy ra toàn bộ đồ vật trong nhẫn, bắt đầu kiểm kê gia sản của nguyên chủ.

“Chà….”

Nhìn thấy nhẫn không gian của nguyên chủ thế mà lại có 1100 khối linh thạch, Liễu Thiên Kỳ nhịn không được cứng lưỡi.

Hơn nữa hai nha đầu đưa 400 khối linh thạch, mình hiện tại có 1500 khối linh thạch?

Thật đúng là giàu có a!

Nghĩ đến, nguyên chủ này quá mức tự ti cho nên mỗi tháng lĩnh linh thạch từ gia tộc cũng đều không sử dụng, mới tồn lại rất nhiều linh thạch như vậy?

Sau khi kiểm kê qua linh thạch, Liễu Thiên Kỳ thu linh thạch vào nhẫn không gian, lại nhìn về một đống lớn linh phù cấp hai trên giường.

Nguyên chủ tuy là một phế tài, nhưng cha nguyên chủ chính là một phù văn sư cấp bốn đỉnh đỉnh đại danh! Cho nên, nguyên chủ từ nhỏ đến lớn đều không thiếu linh phù.

Nhẫn không gian này, linh phù cũng đầy đủ.

Một tấm lại một tấm phân loại sửa sang lại xong, Liễu Thiên Kỳ phát hiện nguyên chủ thế mà có hơn 130 linh phù cấp hai.

Loại công kích có hơn 60 tấm, loại phòng hộ có hơn ba mươi tấm, các loại khác như tu luyện phù, dịch dung phù, gia tốc phù, phi hành phù, cái gì cần có cũng có.

Không thể tin được nguyên chủ thật đúng là một phú hào ẩn hình a! Nghĩ như thế, Liễu Thiên Kỳ cẩn thận thu vào nhẫn không gian.

Vào canh ba, Liễu Thiên Kỳ lặng lẽ rời khỏi phòng mình, từ hậu viện trực tiếp trèo tường rời khỏi Liễu phủ.

Sau khi ra khỏi đại môn, Liễu Thiên Kỳ phủ thêm một kiện áo choàng màu đen, lại dùng dịch dung phù thay đổi một khuôn mặt khác cho mình, hướng đến đường cái phía nam.

Nhận được hết thảy ký ức của nguyên chủ, Liễu Thiên Kỳ biết ở bên đường phía nam này có một nơi - Vạn Bảo Các, các này bán các loại đan dược, pháp khí và linh phù.

Hơn nữa, Vạn Bảo Các này bất kể là ban ngày hay buổi tối đều sẽ buôn bán, ở Phúc Thành danh khí rất lớn.

Xuyên qua hai con hẻm nhỏ, Liễu Thiên Kỳ rất nhanh đã đi tới đường cái phía nam.

Theo dòng người đi, Liễu Thiên Kỳ chưa đi ra xa đã nhìn thấy khách đến đầy Vạn Bảo Các.

“Ăn mày thúi, ngươi cũng mơ tưởng tiến vào cửa Vạn Bảo Các bọn ta, cũng không nhìn xem ngươi là cái thân phận gì?”

Còn chưa đến gần, Liễu Thiên Kỳ liền nghe được trước cửa có tiếng thị vệ cãi cọ ầm ĩ chửi bậy, còn có một đám người nghị luận sôi nổi xung quanh.

“Các ngươi, các ngươi một đám gia hỏa mắt chó nhìn người thấp, đồ của các ngươi ta còn không hiếm lạ đâu?" Vung tay áo, một thiếu niên mặc vải thô áo tang gạt mọi người ra, chạy xa không quay đầu lại.

Nhìn bóng dáng chạy như điên kia, Liễu Thiên Kỳ không khỏi nhướng nhướng mày.

Mặc dù không có nhìn đến chân dung của đối phương, nhưng xem dáng người kia, lại nghe thanh âm kia, thiếu niên này tất nhiên là một mỹ nhân nhi.

Ánh mắt nhìn chằm chằm tấm lưng kia hồi lâu, hồi lâu, thẳng đến tấm lưng kia biến mất ở trong bóng đêm mênh mang, Liễu Thiên Kỳ mới phục hồi tinh thần lại, quần chúng hóng chuyện vây quanh Vạn Bảo Các xem náo nhiệt cũng đã tan, các hộ vệ cũng sôi nổi quay lại cửa.

Cất bước đi tới cổng lớn Vạn Bảo Các, Liễu Thiên Kỳ nhìn nhìn tám hộ vệ ở cửa.

Liếc thấy Liễu Thiên Kỳ một thân hoa phục, thân khoác áo choàng đen, tám hộ vệ cúi thấp đầu.

“Khách quý, xin mời!”

“Ừm!” Gật đầu, Liễu Thiên Kỳ cất bước đi vào Vạn Bảo Các.

Tâm nói: Nhóm người này thật đúng là chỉ nhìn quần áo không ngó tu vi, thật là mắt chó nhìn người thấp!

“Vị tu sĩ này, đại nhân bên trong mời!” Nhìn Liễu Thiên Kỳ ăn mặc không tầm thường, nha hoàn phụ trách tiếp đãi vội vàng lại đây dẫn đường.

“Làm phiền vị cô nương này!” Nhàn nhạt liếc nhìn nha hoàn kia một cái, Liễu Thiên Kỳ đi theo nàng vào đại sảnh bên trong Vạn Bảo Các.

Đi vào nơi này, nhìn thấy một đám đan dược đủ chủng loại, linh phù và pháp khí bày trên kệ để hàng.

Nhìn thấy nơi này đầy đủ mọi thương phẩm, Liễu Thiên Kỳ không khỏi kinh ngạc một chút.

Nguyên chủ chưa từng đến nơi này, nên hắn cũng là lần đầu tiên đến đây.

Không hổ là Phúc Thành đệ nhất các! Quả nhiên là danh bất hư truyền!