Xuyên Sách Là Vì Để Gặp Cậu

Chương 10

Đến chiều tan học, Cố Tiểu Thất thì nhắn tin bảo Cố Tiểu Lạc về nhà, còn bảo Lữ Thanh Ngân và Phạm Vũ Thắng sẽ ở lại mình. Lữ Thanh Ngân và Phạm Vũ Thắng cứ nhất quyết ở lại với cô, cô không khuyên được nên đành thôi vậy.

Ngay khi Cố Tiểu Thất chuẩn bị cầm khăn đi rửa rồi quay về lau bảng, thì Trương Dư Hoài và Du Thế Luân bước vào.

Trương Dư Hoài thấy cô cầm khăn thì biết được cô định làm gì: “Cậu không cần làm đâu. Bọn tớ làm giùm cho. Cậu cứ về đi.”

Cố Tiểu Thất: “Không cần, các cậu còn phải trực nhật sân trường. Nếu mà còn giúp tớ thì các cậu sẽ về muộn lắm.”

Du Thế Luân cười nói: “Đừng khách sáo, cậu là bạn của Lục Dịch Thần, cũng có nghĩa là bạn của bọn tớ. Giúp đỡ là chuyện đương nhiên.”

Lữ Thanh Ngân và Phạm Vũ Thắng nghe vậy thì đều ngạc nhiên, ngay cả bản thân Cố Tiểu Thất cũng ngạc nhiên không kém.

Cô là bạn của Lục Dịch Thần?

Lục Dịch Thần chưa từng xem nữ sinh là bạn, điều này cô biết.

Thực tế, cô chủ động đối xử tốt với Lục Dịch Thần, một phần là bạn cùng bàn, một phần là cô có ý nghĩ riêng của mình. Cô biết Lục Dịch Thần sẽ không coi cô là bạn, nhưng có thể sẽ nể mặt cô từng là bạn cùng bàn và đối xử tốt với anh, nếu sau này cô có chuyện gì, anh sẽ chịu giúp đỡ.

Cô thực sự không cảm nhận được Lục Dịch Thần coi cô là bạn.

Nhưng mà cũng không hẳn là hoàn toàn xa lạ.

Đúng lúc này, giám thị bước vào, nhìn Trương Dư Hoài và Du Thế Luân mà nhăn mặt: “Sao hai em còn ở đây, còn không đi trực nhật, muốn bị trừ điểm sao?”

Du Thế Luân chậc một tiếng: “Chỉ biết hăm dọa.”

Trương Dư Hoài thì nói nhỏ bên tai của Cố Tiểu Thất: “Dù sao thì cậu chỉ cần lau bảng là được. Bọn tớ sẽ nhanh chóng lên đây giúp cậu lau sàn.”

Nói rồi, hai người cùng đi theo giám thị xuống sân trường làm trực nhật.

Lữ Thanh Ngân và Phạm Vũ Thắng thì nhanh chóng chạy đến bên người Cố Tiểu Thất. Mặt của hai người đều lộ rõ ra vẻ tò mò hiếu kỳ, Cố Tiểu Thất không cần hỏi cũng biết hai người hiếu kỳ chuyện gì. Cô chỉ đơn giản tường thuật lại chuyện xảy ra giữa cô và Lục Dịch Thần.

Phạm Vũ Thắng cảm khái nói: “Lục Dịch Thần đối xử với cậu quả thực là có chút khác biệt.”

Lữ Thanh Ngân thì mặt tràn đầy ngạc nhiên nói: “Chắc không phải cậu ấy thích cậu chứ?”

Cố Tiểu Thất còn chưa mở miệng thì Phạm Vũ Thắng đã nhanh chóng gõ đầu Lữ Thanh Ngân và nói: “Cậu điên à? Nữ sinh hay phụ nữ nào mà Lục Dịch Thần chưa gặp qua?”

Lữ Thanh Ngân tức giận nói: “Ý cậu là Tiểu Thất kém lắm sao?”

Phạm Vũ Thắng cười hì hì nói: “Tiểu Thất, tớ không có ý đó đâu, chỉ là...”

Cố Tiểu Thất biết anh cũng không phải có ý đó, cười nói: “Tớ hiểu.”

Lữ Thanh Ngân ảo não nói: “Vậy là sao?”

Phạm Vũ Thắng suy nghĩ sâu xa, nói: “Có lẽ cậu ấy thực sự xem Tiểu Thất là bạn...?”

Lữ Thanh Ngân thì lại cảm thấy không đúng, nhưng cô lại không có chứng cứ, hơn nữa Cố Tiểu Thất và Lục Dịch Thần chỉ mới quen biết nhau có hai ngày, không đủ để kết luận điều gì. Cô phải quan sát kỹ càng mới được.

Cố Tiểu Thất để lại hai người họ suy nghĩ loạn xạ, cô thì bước ra khỏi phòng, đi về phía bồn rửa tay dưới sân trường. Khi đi ngang qua Trương Dư Hoài và Du Thế Luân, họ vẫy tay chào cô, cô cũng vẫy tay cười chào họ. Nhưng lạ là, Lục Dịch Thần không hề ở đây, nhưng suy nghĩ lại thì cũng chả có gì lạ, bởi đây mới là con người thật sự của anh mà.

Cô chưa từng làm bạn với nam sinh nào cả. Thử nghĩ mà xem, nữ sinh còn không muốn làm bạn với cô thì huống hồ gì nam sinh. Nếu Lục Dịch Thần coi cô thì đương nhiên là chuyện tốt, nếu anh thực sự là người bạn hợp với mình, cô cũng không ngại kết bạn với anh. Nếu không thì cứ giữ mối quan hệ theo kiểu bạn cùng bàn là được.

-----

Lúc này, Lục Dịch Thần thì lại ở đang đứng trước cửa thư viện. Khuôn mặt anh lạnh lùng, tay thì bỏ vào túi, cứ đứng yên trước cửa mà không nhúc nhích. Người ra vào thư viện thấy anh thì lập tức nhanh chóng đi khỏi, không ai dám bước lên hỏi anh gì đó.

Nói thật, Lục Dịch Thần đứng đây cũng chả biết tại sao nữa. Anh đi được một lúc rồi mới phát hiện mình đã đi đến cửa. Anh chuẩn bị rời khỏi, quay người lại, định nhấc chân lên bước đi thì phát hiện Cố Tiểu Thất đang đi về phía anh.

Cố Tiểu Thất cũng hơi ngạc nhiên khi anh ở đây, chạy lại hỏi: “Sao cậu lại ở đây nhỉ?”

Lục Dịch Thần mà cũng đến thư viện à?

Không khoa học lắm!

Hay anh đang chờ ai đó?

Cố Tiểu Thất lại hỏi: “Cậu chờ ai đó?”

Lục Dịch Thần nhìn ánh mắt sáng lấp lánh như ngôi sao, anh có chút không tự nhiên mà di chuyển ánh mắt: “Vậy còn cậu?”

Cố Tiểu Thất cười nói: “À, tớ đi mua sách giùm cho Lữ Thanh Ngân, sau đó tớ sẽ trở về trực nhật tiếp.”

Lục Dịch Thần xoay người lại đối diện với cửa, lưng thì lại đối diện với Cố Tiểu Thất, khẽ nói: “Cùng nhau đi.”

Trong giọng nói có chút run rẩy và hưng phấn mà cả hai người đều không phát hiện.

Cố Tiểu Thất vội vàng đi theo phía sau anh.

Khi hai người bước vào thư viện, thì lại đổi thành Lục Dịch Thần đi theo phía sau Cố Tiểu Thất. Bởi anh cũng không biết vào thư viện làm gì, anh chỉ đơn thuần là muốn đi cùng với cô mà thôi.

Cố Tiểu Thất lấy được sách mà Lữ Thanh Ngân cần, định đi tính tiền. Vừa xoay người thì đã cả người đều đập vào lòng của Lục Dịch Thần. Anh theo bản năng ôm người cô để cả hai được đứng vững lại.

Khi đứng gần như vậy, Cố Tiểu Thất vốn dĩ thấp hơn Lục Dịch Thần một cái đầu. Cô ngước đầu lên thì đúng lúc chạm vào mắt của anh, anh cũng đang cúi đầu xuống nhìn cô. Chỉ cần anh cúi người xuống một chút, hay cô nhón chân lên một chút, thì cả hai người đều sẽ môi chạm môi với nhau.

Cố Tiểu Thất lần đầu tiên tiếp xúc thân mật như vậy với một nam sinh khác, nam sinh này lại còn là Lục Dịch Thần. Mặt cô khẽ ửng đỏ, sau đó thì lui người lại, thoát khỏi cái ôm của Lục Dịch Thần.

Cả hai người đều có chút ngượng ngùng, quay mặt đi không nhìn nhau. Cả hai đều không thấy được mặt và tai của đối phương đều đang ửng khá đỏ, chỉ cần nhìn là có thể phát hiện ra.

Cố Tiểu Thất tim đập khá nhanh, lại bắt đầu có chút khó thở, nhưng ngược lại là không giống như những lần khác. Cô bỗng nhiên không khó chịu với cảm giác này, nhưng lại không nói được có gì lạ. Tay cô thì không

Đợi một lúc thì cả hai người đều bình tĩnh lại, không còn cảm giác nóng ran ngay mặt và tai nữa. Thì quyết định xoay người lại giả vờ như không có gì xảy ra.

Nhưng lúc xoay người lại, cả hai đều cùng một lúc xoay người, ánh mắt của hai người lại bỗng nhiên chạm vào nhau cùng một lúc. Hai người có chút ngẩn ra, nhưng ngay sau đó thì Cố Tiểu Thất giả bộ ho khụ một tiếng để che giấu đi sự ngượng ngùng này.

Cố Tiểu Thất quyết định mở miệng trước: “Cậu tính mua gì không?”

Lục Dịch Thần có chút suy nghĩ, nói: “Sách.”

Sau đó anh lại bổ sung một câu: “Tớ chưa mua sách.”

Cố Tiểu Thất lúc này mới hiểu ra tại sao anh lại đeo một cái cặp mà bên trong trống rỗng không có gì cả.

Cố Tiểu Thất: “Vậy tớ dẫn cậu đi mua nhé!”

Lục Dịch Thần: “Ừm.”

Thực ra anh cũng chỉ là lấy đại một lý do để che giấu đi sự ngượng ngùng của bản thân. Cảnh tượng lúc nãy cứ luôn quanh quẩn trong đầu anh, trên tay còn lưu lại hơi ấm từ trên người của cô.

Cảm xúc không rõ ràng đang lan tỏa bên trong lòng hai người, nhưng không có ai khó chịu với cảm xúc này. Chỉ là cũng không có ai muốn nhắc lại nó. Sự ngượng ngùng này có lẽ chỉ mới là sự bắt đầu giữa hai người họ nhỉ?