Xuyên Sách Là Vì Để Gặp Cậu

Chương 11

Sau khi đến chỗ cô thư viện để tính tiền, Cố Tiểu Thất nghĩ là tự ai nấy trả. Nhưng cô còn chưa kịp bỏ tay vào túi để lấy tiền thì Lục Dịch Thần bên cạnh đã móc ra một cái thẻ, trực tiếp đưa cho cô thư viện.

“Hai em tính chúng hay tính riêng?” Cô thư viện cười hỏi.

“Riêng.” Cố Tiểu Thất nói.

“Chung.” Lục Dịch Thần nói.

Hai người cùng lúc trả lời, Cố Tiểu Thất nhìn Lục Dịch Thần một cái, dùng ánh mắt khó hiểu để nhìn anh.

“Tiện.” Lục Dịch Thần mỉm môi giải thích.

“Ồ.” Cố Tiểu Thất nhẹ nhàng trả lời.

Cô nghĩ tính chung cũng được, lát ra ngoài thì cô sẽ trả tiền cho anh, như thế sẽ tiện hơn nhiều. Không cần mắc công cô thư viện phải tính tiền hai lần.

Cô thư viện cười nhìn đôi bạn trẻ này, cảm thấy họ khá là xứng đôi với nhau. Cô muốn trêu chọc họ vài câu nhưng mà đây là trường cấp 3, yêu đương trong thời cấp 3 rất dễ bị lời ra tiếng vào, hơn nữa sẽ bị hiệu trưởng mắng. Cặp đôi này vì một câu nói của cô mà quan hệ trở nên rạn nứt thì cô sẽ áy náy lắm.

“Đây, của em đây!” Cô thư viện tính xong thì trả thẻ lại cho Lục Dịch Thần.

Cố Tiểu Thất và Lục Dịch Thần khẽ gật đầu: “Cảm ơn!”

Lục Dịch Thần lấy từng cuốn sách bỏ vào trong cặp, thuận tiện bỏ luôn cuốn sách mà Cố Tiểu Thất mua giùm cho Lữ Thanh Ngân vào cặp.

Cố Tiểu Thất thấy vậy thì ngăn cản lại: “À, không cần phải thế đâu! Một cuốn sách mà thôi, tớ cầm vẫn được!”

Lục Dịch Thần lạnh lùng trả lời: “Tiện.”

Cố Tiểu Thất: “...”

Cô thư viện: “...”

Cố Tiểu Thất nhìn ra được anh thuộc dạng một con người một khi đã muốn làm chuyện gì đó, thì dù người bên cạnh có nói cách nào cũng sẽ không thuyết phục được anh, dù chuyện đó lớn hoặc nhỏ, nên cô từ bỏ việc tranh luận với anh.

Chỉ có một cuốn sách, cô không muốn đứng ở ngoài trường tranh luận vì một cuốn sách. Lục Dịch Thần là người rất dễ khiến người khác gây chú ý, cô mới không muốn bị như thế đâu. Cô không muốn mình làm trò cười trong mắt họ.

Hai người họ chào tạm biệt cô thư viện sau đó đi ra ngoài thư viện. Cô thư viện nhìn theo bóng lưng hai người họ mà khẽ cười ra tiếng.

Cách cậu ta theo đuổi con gái, quả thực khác người nhỉ.

Lạnh lùng thì đã thôi, đã vậy còn tiết kiệm chữ như vàng.

Haizz, hy vọng cô gái đó hiểu được tấm chân tình của cậu ta vậy.

-----

Trên đường về lớp học, đi ngang qua sân trường, chỗ mà Trương Dư Hoài và Du Thế Luân trực nhật. Hai người thấy Lục Dịch Thần và Cố Tiểu Thất, liền đuổi theo bắt chuyện.

“Này, Dịch Thần, cậu đi đâu thế? Tìm cậu nãy giờ, tính bỏ mặc bọn tớ, bắt bọn tớ làm giùm cậu à?” Trương Dư Hoài tức giận nói.

Lục Dịch Thần lạnh lùng trả lời: “Không có.”

Du Thế Luân để ý được cặp treo trên vai của Lục Dịch Thần phồng lên, anh nhớ lúc vào lớp, cặp của cậu ấy không có phồng lên.

“Cậu mua gì mà nhìn cặp cậu nặng thế?” Du Thế Luân tò mò hỏi.

“Sách.” Lục Dịch Thần trả lời.

“Hả?” Trương Dư Hoài và Du Thế Luân cảm giác như não bị chậm một giây.

Là bọn họ nghe sai?

Hay là Lục Dịch Thần có bệnh?

Du Thế Luân quay sang nhìn Cố Tiểu Thất: “Cậu ấy mua sách?”

Cố Tiểu Thất gật đầu: “Ừm.”

Trương Dư Hoài nhìn Lục Dịch Thần, kinh ngạc hỏi: “Cậu có bệnh à Lục Dịch Thần?”

Lục Dịch Thần nhíu mày nhìn Trương Dư Hoài, lạnh lùng nói: “Muốn chết?”

Trương Dư Hoài lập tức trốn sau người Du Thế Luân, lè lưỡi với Lục Dịch Thần.

Cố Tiểu Thất đứng bên cạnh khẽ cười. Quan hệ của bọn họ thật tốt, dù quen biết không đến một tuần, nhưng cô cảm thấy bọn họ cũng không giống như mọi người hay đồn đoán lắm.

Cố Tiểu Thất quay sang nhìn Lục Dịch Thần, đưa tay ra, nói: “Cậu đưa tớ cuốn sách đi. Tớ phải lên lớp trực nhật!”

Lục Dịch Thần cũng không lấy cặp xuống, nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Cùng nhau.”

Cố Tiểu Thất ‘a’ một tiếng: “Không cần đâu...”

Còn chưa đợi cô nói xong, thì Lục Dịch Thần đã nhấc chân lên đi về phía cầu thang lên lớp. Cô chào tạm biệt Trương Dư Hoài và Du Thế Luân và vội vàng chạy theo Lục Dịch Thần.

Trương Dư Hoài khoác vai Du Thế Luân, nói: “Tớ cảm thấy cậu nói đúng.”

Du Thế Luân nghiêng đầu khó hiểu: “Hửm?”

Trương Dư Hoài: “Không phải cậu nói Dịch Thần đối xử với Cố Tiểu Thất đặc biệt sao? Tuy cậu ấy có thái độ tốt bụng thật, nhưng tốt bụng đến mức này, tớ vẫn là lần đầu tiên thấy.”

Lục Dịch Thần tuy nổi tiếng là hay đánh nhau, ngỗ nghịch,… Nhưng thái độ lễ phép, lịch sự, cần có, anh vẫn là có, nhưng không hề ‘tốt bụng’ đến mức này.

Nhường ghế, nhường chỗ, cúi chào với thầy cô, cũng biết nói cảm ơn và xin lỗi... những chuyện này bọn họ thấy nhiều. Nhưng chuyện giúp đỡ người khác, làm người tốt bụng, thì bọn họ chưa từng thấy, hơn nữa còn là một nữ sinh.

Trương Dư Hoài và Du Thế Luân cùng “chậc” một tiếng, tiếp tục trực nhật tiếp.

-----

Lúc Cố Tiểu Thất và Lục Dịch Thần về đến lớp, nhưng lại không hề thấy Lữ Thanh Ngân và Phạm Vũ Thắng đâu.

Họ đi đâu rồi thế?

Cô lấy điện thoại ra, mới phát hiện điện thoại để tắt âm, thành ra có tin nhắn của Lữ Thanh Ngân gửi tới mà cô không phát hiện. Lữ Thanh Ngân bảo rằng có việc nên phải về trước với Phạm Vũ Thắng.

Được rồi, cũng không lý nào bắt bọn họ ở lại trực nhật với cô chứ.

Cô thở dài một hơi, cô quên mất phải xuống dưới sân trường lấy cây chổi và cây lau sàn và rửa khăn để lau bảng và lau sàn.

Haizz, lại phải đi xuống dưới. Phải biết rằng khối 11 đều học ở tầng hai. Lên lên xuống xuống khá mệt.

Lục Dịch Thần bỏ cặp xuống treo lên ghế, Cố Tiểu Thất thì cầm lấy khăn, đi xuống sân trường.

Cô phát hiện Lục Dịch Thần đang theo sau, có chút khó hiểu, nhưng cô nghĩ chắc là anh lên lớp bỏ cặp xuống rồi xuống dưới trực nhật với hai người kia, nên cô cũng không có mở miệng nói chuyện với anh.

Khi giặt khăn xong, cô đi tới một cái tủ gần đó, cô định với tay ra lấy cây chổi, thì Lục Dịch Thần phía sau đã với lấy ra giùm cô. Anh cầm hai cây lau sàn, một cây chổi, thuận tay cầm luôn cái khăn ở trên tay cô.

“Cậu làm gì thế?” Cố Tiểu Thất khó hiểu hỏi.

“Trực nhật.”

“Nhưng hình như tớ thấy chỗ của hai cậu ấy có cây lau sàn mà, cậu không cần phải lấy phần của cậu.”

“Không trực nhật cùng họ.”

“A, tại sao vậy?” Cố Tiểu Thất nhìn anh hỏi.

Lục Dịch Thần nhìn vào ánh mắt của cô, không hiểu sao mắt của cô luôn hấp dẫn được anh, khiến anh nhịn không được muốn nhìn chằm chằm vào mắt cô.

Anh nghiêng đầu đi, không nhìn cô nữa, tai bỗng nhiên khẽ đỏ lên.

“Tớ trực nhật với cậu.”