Xuyên Sách Là Vì Để Gặp Cậu

Chương 13

Cứ như vậy trong vòng một tháng, Cố Tiểu Thất, Lục Dịch Thần, Du Thế Luân, Trương Dư Hoài, Lữ Thanh Ngân, Phạm Vũ Thắng đều dần dần thân với nhau thông qua việc ở lại trực nhật, giúp đỡ lẫn nhau.

Có đôi lúc bọn họ bận, không thể lên trực nhật giúp cô, chỉ có Lục Dịch Thần là luôn luôn giúp đỡ cô. Hầu như trong vòng một tháng này, Lục Dịch Thần không hề vắng mặt một buổi nào. Dẫn đến khi thầy cô đi ngang qua lớp họ, đều khen anh có tiến bộ. Anh cũng chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, xem như là lễ phép chào hỏi thầy cô.

Lục Dịch Thần bây giờ cũng không còn quá lạnh lùng như lúc trước, ít nhất thì bây giờ ai anh cũng có thể nói chuyện, không giống như trước đó, thích thì nói không thích thì không nói.

Có lẽ là do quá náo nhiệt, bọn họ cũng khá nhiệt tình, dần dần anh cũng đã quen thuộc bọn họ, xem họ là bạn của mình.

Đến thời điểm này, bọn họ cũng xem như là nhìn rõ, Lục Dịch Thần sao lại đối xử với Cố Tiểu Thất đặc biệt rồi.

Lục Dịch Thần thích Cố Tiểu Thất.

Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện khiến đầu bọn họ nhất thời nổ tung, cảm thấy chuyện này không quá có khả năng. Cố Tiểu Thất tuy rằng cũng không tệ nhưng nếu phải so sánh với những cô gái từng theo đuổi Lục Dịch Thần thì có hơi kém một chút.

Nhưng mà sau khi thân rồi thì Trương Dư Hoài và Du Thế Luân lại cảm thấy Cố Tiểu Thất khá tốt, cô cũng không phải kiểu lạnh lùng như bề ngoài. Khi thân rồi, cô sẽ hay cười, nói nhiều hơn, cũng biết đùa giỡn.

Nếu như Lục Dịch Thần thật sự thành với Cố Tiểu Thất, bọn họ cũng sẽ không phản đối người ‘chị dâu’ này.

-----

Hôm nay là ngày cuối cùng của trực nhật, mọi người đều ở đây đầy đủ, thậm chí có cả Trần Niệm Hân, Cố Tiểu Lạc và Hoắc Phi. Hai người họ có đôi lúc cũng sẽ qua thăm lớp, và giúp đỡ một tay.

Bọn họ cuối cùng cũng dọn dẹp trực nhật xong xuôi.

Trương Dư Hoài tay chụm lại lưng thì kéo thẳng ra ưỡn ngực một cái, nói: "Cuối cùng cũng xong xuôi rồi."

Phạm Vũ Thắng tiến lên khoác vai Du Thế Luân: "Chúng ta đi ăn đi."

Du Thế Luân cười nói: "Chủ ý hay. Bây giờ còn sớm, chúng ta có thể đi chơi trước, rồi ăn luôn cả cơm tối."

Lữ Thanh Ngân và Trần Niệm Hân bên cạnh cũng gật đầu cười đồng ý: "Được đấy!"

Hoắc Phi và Cố Tiểu Lạc cũng gật đầu phụ họa.

Giờ chỉ còn có hai đương sự quan trọng nhất là Cố Tiểu Thất và Lục Dịch Thần chưa trả lời.

Mọi người đồng loạt quay qua nhìn họ.

Cố Tiểu Thất cũng cười nói: "Cũng được đấy. Tớ sẽ bao các cậu, coi như là cảm ơn các cậu đã giúp tớ trực nhật."

Bản thân cô có thói quen để dành tiền nên hiện giờ cô cũng xem như là 'người có tiền', mời bọn họ ăn cũng sẽ không thành vấn đề, nhưng nếu lượng ăn của bọn họ quá nhiều thì cô nghĩ cô phải mượn đỡ tiền của Cố Tiểu Lạc.

Trương Dư Hoài cười nói: "Không cần..."

Không nói tới việc cô là một nữ sinh, để cô mời cả đám nam đi ăn thì có hơi kỳ lạ, hơn nữa chuyện bị phạt trực nhật là do bọn họ liên lụy cô, giúp cô là điều đương nhiên.

Cùng lúc Trương Dư Hoài mở lời, thì Lục Dịch Thần bên cạnh cũng đồng thời mở miệng: "Ừm."

Lúc này, cả đám quay sang nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ cùng với những suy nghĩ lung tung.

Người này không có bệnh chứ?

Chưa uống thuốc?

Cậu ấy đáng đời không có bạn gái.

Nếu cậu ấy thực sự định dùng phương thức này theo đuổi Cố Tiểu Thất,...

Ưm,...

Hình ảnh quá đẹp, thứ lỗi bọn họ không biết phải nói như thế nào.

Hoắc Phi là người mở miệng trước, phá tan bầu không khí yên lặng kỳ lạ này: "Như thế không tốt lắm đâu."

Trương Dư Hoài cũng gật đầu phụ họa, nói: "Cậu ấy một nữ sinh, mời hết cả đám nam sinh, vậy thì còn ra hệ thống gì."

Du Thế Luân cũng nói: "Hơn nữa nhiều người như vậy, sao cậu ấy mời hết được. Vậy không phải sẽ xài hết tiền phí sinh hoạt của cậu ấy sao, những ngày sau của cậu ấy thì phải làm thế nào."

Cố Tiểu Lạc cũng phụ họa trong lòng. Cô vốn là không đồng tình Cố Tiểu Thất mời bọn họ. Dù bây giờ cô và đám người Lục Dịch Thần cũng được gọi là bạn của nhau, nhưng đây vốn là lỗi bọn họ, em cô không cần phải mời họ để xem như lời cảm ơn.

Cố Tiểu Thất thì lại cảm thấy câu của Lục Dịch Thần không có vấn đề gì, nên cô định lên tiếng nói với họ là không sao.

Nhưng lúc này, Lục Dịch Thần lại bỗng nhiên mở miệng: "Ý của tớ không phải là bảo cậu ấy mời các cậu."

Mọi người bao gồm cả Cố Tiểu Thất cũng xuất hiện ba dấu ??? trên đầu.

Phạm Vũ Thắng là người mở miệng trước: "Vậy cậu là có ý gì?"

Lục Dịch Thần thản nhiên nhìn lướt qua bọn họ, sau đó dừng lại trên khuôn mặt của Cố Tiểu Thất.

"Cậu chỉ cần mời tớ."

Cả đám bao gồm cả Cố Tiểu Thất lại đồng loạt ngẩn ra, bọn họ nghĩ chắc anh lại lên cơn bệnh rồi. nếu không sao lại có thể nói ra lời này.

Hay tất cả bọn họ đều ảo giác?

Không thể nào!

Hoắc Phi cẩn thận hỏi: "Câu này của cậu thì lại là có ý gì?"

Lục Dịch Thần nhìn anh, lạnh lùng nói: "Ý trên mặt chữ."

Cả đám: "..."

Thông thường Lục Dịch Thần chỉ cần nói đến câu thứ ba là bọn họ đã hiểu.

Nhưng bây giờ là sao?

Bọn họ cảm thấy rằng càng nghe càng không hiểu.

Không hiểu sao bọn họ bỗng nhiên lại có cảm giác Lục Dịch Thần...

Có chút vô liêm sỉ...

Chắc là ảo giác rồi... nhỉ?

Tuy Cố Tiểu Thất cũng cảm thấy có gì đó lạ lạ, nhưng cô lại nói không ra được lạ chỗ nào. Nhưng suy nghĩ kỹ lại, Lục Dịch Thần mới thực sự là người cô đáng phải mời.

Hôm nào anh cũng tới, việc dọn dẹp lau sàn, cửa sổ, lau bảng, cậu ấy đều giành làm hết. Còn cô thì bị anh sắp đặt ngồi một chỗ, làm bài tập hay ngồi nhìn anh hoặc chơi điên thoại đều được.

Hoắc Phi suy nghĩ một lúc lâu, anh đột nhiên nghĩ ra Lục Dịch Thần làm vậy là có ý gì.

Lục Dịch Thần rõ ràng là muốn có cơ hội ở riêng với một mình cô.

Tuy bọn họ ngồi kế nhau, nhưng bàn trên có Lữ Thanh Ngân và Phạm Vũ Thắng, kế bên thì lại có Trương Dư Hoài và Du Thế Luân, như vậy thì sao bọn họ có thể nói chuyện được, sao mà có thể 'bồi dưỡng tình cảm'.

Cố Tiểu Lạc bên cạnh thì lại có chút khó chịu với câu nói này của Lục Dịch Thần.

Một bước chân nhỏ bước lên, định tiến lên nói Lục Dịch Thần, thì Hoắc Phi bên cạnh như biết được ý nghĩ của cô, nhanh chóng nắm cổ tay cô cản lại.

Hoắc Phi khẽ nhíu mày một cái với Cố Tiểu Lạc. Cô nhìn thấy, như hiểu ra ý gì nên liền thu bước chân lại. Hoắc Phi cũng bỏ tay ra. Vì hành động này khá nhỏ nên không ai để ý.

Nhưng Cố Tiểu Thất đứng đối diện với bọn họ nên thấy rất rõ hành động 'thân mật' giữa hai người họ.

Thì ra bọn họ đã tới mức không cần nói chuyện, chỉ cần nhìn ánh mắt nhau thì cũng có thể hiểu được.

Lợi hại nhỉ chị tôi!

Chắc không lâu sau nữa, hai người họ sẽ có tin vui nhỉ.

Hoắc Phi cười haha nói: "Vậy cũng đúng. Cậu ngày nào cũng giúp đỡ cậu ấy. Mời cậu là đương nhiên. Mời cậu là đương nhiên."

Tuy mọi người không biết sao Hoắc Phi nói thế, bọn họ không hiểu chút nào về Lục Dịch Thần, nhưng hiểu một chút về Hoắc Phi. Anh nói vậy chắc là có hàm ý gì đó thật sự.

Du Thế Luân lúc này cũng gần như đoán được ý của Hoắc Phi là gì, nên cũng gật đầu, nói: "Đó là điều tất nhiên rồi."

Lục Dịch Thần ở trong lòng khẽ cười nhẹ.

Mọi chuyện đã được bàn bạc xong. Cố Tiểu Thất không cần mời bọn họ, bọn họ cứ đi ăn và tính tiền AA. Nhưng mà phải hẹn vào ngày khác, vì lúc nãy Hoắc Phi, Cố Tiểu Lạc và Trần Niệm Hân nhận được tin nhắn phải học thêm.

Cuối cùng là đường ai nấy về.

-----

Lục Dịch Thần vẫn như mọi khi, đi cùng với Cố Tiểu Thất về nhà. Lúc đầu Lục Dịch Thần chỉ đi phía sau cô, sau khi họ thân một chút, không biết từ lúc nào thành hai người đi ngang hàng, sánh vai với nhau.

Khi tới nhà, Cố Tiểu Thất như thường lệ xoay người đối diện với Lục Dịch Thần, vẫy tay và nói lời tạm biệt rồi vào đi về nhà.

Nhưng ngay khi cô định bước lên thảm cỏ, tiến vèa nhà của mình, thì anh lại ở phía sau kêu tên cô.

"Tiểu Thất."

"Hửm?" Cố Tiểu Thất xoay người lại nhìn anh.

"Số điện thoai của cậu là bao nhiêu?" Lục Dịch Thần mỉm môi hỏi.

Cô quên mất cô không có số điện thoại của anh.

Nếu khi nào anh muốn cô mời thì phải nhắn tin hay gọi điện cho cô. Cô lại quên béng mất chuyện này.

Cô lấy điện thoại ra đưa cho anh, nói: "Cậu gọi vào số của cậu đi."

Anh nhận lấy, bấm số điện thoại của anh, sau đó nhấn nút gọi. Sau khi anh cảm nhận được điện thoại trong túi quần anh rung lên, anh liền cúp máy, trả lại điện thoại cho cô.

"Vậy, tớ vào nhà đây." Cố Tiểu Thất cười nói.

Lục Dịch Thần gật đầu, khẽ cười một cái rồi thu lại: "Ừm."

Như thường lệ, anh thấy cô mở cửa vào nhà rồi thì anh mới nhấc chân đi về hướng ngược lại.

-----

Đến tối, Cố Tiểu Thất sau khi tắm xong và sấy tóc xong, bấm điện thoại cỡ 5 phút, sau đó thì bắt đầu lên giường đi ngủ.

Cô tắt đèn, đắp mền lên người. Vừa nhắm mắt lại thì điện thoại bên cạnh rung lên.

Cô mở mắt ra, cầm lấy điện thoại nằm ở bàn bên cạnh giường.

Là tin nhắn của Lục Dịch Thần!

Nội dung là -----

Lục Dịch Thần: Ngủ ngon!