Xuyên Sách Là Vì Để Gặp Cậu

Chương 14

Lục Dịch Thần nằm trên giường suy nghĩ rất lâu, nhìn chằm chằm vào số điện thoại của Cố Tiểu Thất rất lâu. Cuối cùng thì bấm vào soạn tin nhắn, đánh hai chữ “ngủ ngon”, nhưng lại không bấm gửi.

Anh đang suy nghĩ mình có quá đường đột quá không?

Cô ấy đã ngủ chưa?

Cô ấy sẽ xem sao?

Cô ấy có thể sẽ cảm thấy anh kỳ lạ không?

Một đống suy nghĩ nhồi nhét trong đầu Lục Dịch Thần, khiến anh khó chịu nhíu mày lại. Anh muốn hỏi thử ý kiến của bạn bè nhưng mà nghĩ tới cảnh tượng bọn họ ép hỏi, cười trêu đùa anh, nên anh bỏ đi ý định này.

Sau năm lần hít sâu thở ra, cuối cùng anh có chút run tay, nhẹ nhàng nhấn nút gửi. Sau đó anh liền nhìn chằm chằm bên dưới tin nhắn hiển thị chữ đã gửi, anh có chút khẩn trương trong lòng.

Anh cũng không mong chờ cô sẽ trả lời anh ngay lập tức, nhưng lại mong chờ cô sẽ xem. Suy nghĩ này có chút kỳ lạ nhưng mà anh thật sự chính là nghĩ như vậy.

Anh thật là kỳ lạ!

Càng ngày càng suy nghĩ lung tung.

Đợi một lúc sau, ngay khi anh cho rằng cô đã ngủ rồi, anh định tắt điện thoại đi thì anh đột nhiên nhìn thấy chữ “đã gửi” thành “đã xem”. Anh hưng phấn trong lòng, nhưng lại không biểu hiện ngay trên mặt, chỉ là khóe môi khẽ nhếch lên, chứng tỏ anh bây giờ rất là vui. Nụ cười này có lẽ ngay cả Trương Dư Hoài, Du Thế Luân và Hoắc Phi cũng chưa từng thấy.

Anh còn thấy trên cái tên Cố Tiểu Thất hiển thị chữ đang soạn tin nhắn, anh dứt khoát ngồi dậy, nhìn chằm chằm điện thoại, chờ đợi cô nói gì.

Tin nhắn được gửi tới.

Nội dung là -----

Cố Tiểu Thất: Ngủ ngon [ cười dễ thương ].

Lục Dịch Thần nhìn thật kỹ tin nhắn, anh khẽ cười ra tiếng.

Cô còn thêm biểu cảm cười phía sau tin nhắn.

Anh dường như có thể thông qua biểu cảm cười này tưởng tượng ra dáng vẻ cô cười dễ thương này.

Cô cười lên rất dễ thương!

Dễ thương đến làm tim anh khẽ rung động, trái tim lạnh lùng của anh cũng phải tan chảy vì cô.

Cho đến tận bây giờ anh cũng không tin rằng mình có thể vì một cô gái mà rung động đến như vậy.

Nói thật, từ lần đầu tiên gặp mặt, anh không cho rằng mình thích cô.

Chỉ là cảm thấy có người chào hỏi nên lễ phép ừm một cái.

Sau đó lại cảm thấy cô không giống những người khác, sợ hãi anh hay tránh né, ngược lại còn chủ động nói chuyện với anh nên anh xem cô như là một người bạn cùng bàn mà đối xử.

Anh nhớ Trương Dư Hoài và Du Thế Luân từng như cô vậy, không hề sợ sệt anh, mà thậm chí còn chịu khó chơi với anh, dần dần anh xem họ là bạn của mình. Và hiển nhiên anh đối xử cô cũng như bọn họ vậy.

Nhưng mà dần dần thì anh lại cảm thấy không phải thế, anh đối xử cô không giống như bọn họ.

Anh vì cô mà đi mua sách!

Anh vì cô mà đi trực nhật!

Anh vì cô mà nói dối cô là thuận đường!

Anh vì cô mà mặt dày bảo cô chỉ cần mời anh!

Chỉ vỏn vẹn một tháng mà anh đã thật sự rất thích rất thích cô rồi!

Anh cũng không biết tại sao lại thích cô.

Chỉ là cảm thấy rằng chỉ cần là cô thì anh sẽ thích mà không cần lý do.

Có thể anh đã điên rồi!

Nhưng anh không định chữa trị.

Anh quyết định điên tới cùng!

-----

“Khoan tan học đã, các em hãy cho cô 10 phút, cô muốn nói một chút về bài tập.” - Cô chủ nhiệm hắng giọng nói.

Cả lớp nghe vậy liền “A” một tiếng, than lên than xuống, nhưng vẫn phải chịu khó ngồi xuống nghe cô chủ nhiệm nói.

“Như vậy, còn hai tháng nữa là thi cuối kỳ, các em sẽ phải lên lớp 12 rồi. Mà tình trạng học tập bây giờ của các em không ổn lắm. Có em học được, có em không học được, nên cô có một đề nghị, người học được sẽ kèm cho em không học được, nâng cao thành tích học tập lên. Mỗi tuần các em sẽ phải nộp báo cáo lên để cô quan sát tình hình học tập của các em, để tiện cô sẽ chỉnh đốn lại các em. Bây giờ lớp trưởng sẽ phát giấy xuống, các em điền tên nhóm và trong nhóm có mấy thành viên, sau đó truyền xuống cho người khác viết.”

Lớp trưởng đứng dậy, đi lên bục cầm lấy giấy trong tay cô chủ nhiệm, và về chỗ mình viết trước, sau đó truyền xuống cho bàn sau.

Lữ Thanh Ngân quay xuống nhìn Cố Tiểu Thất, nói: “Chúng ta chung một nhóm đi.”

Cố Tiểu Thất cười nói: “Được thôi.”

Phạm Vũ Thắng cũng chen vào nói: “Tớ cũng thế.”

Sau đó, anh quay sang nhìn Lục Dịch Thần, hỏi: “Cậu thì sao?”

Lục Dịch Thần lạnh nhạt nói: “Cũng vậy.”

Trương Dư Hoài và Du Thế Luân cũng kéo ghế tới bàn của Cố Tiểu Thất và Lục Dịch Thần, chen vào nói: “Bọn tớ cũng vào nữa.”

Cố Tiểu Thất cười nhìn họ, gật đầu: “Được.”

Sau khi Cố Tiểu Thất viết xong, thì Phạm Vũ Thắng đi đưa lại cho cô chủ nhiệm.

Cô chủ nhiệm xem qua danh sách một lượt, cô nhìn thấy tên Lục Dịch Thần, Trương Dư Hoài, Du Thế Luân nằm chung nhóm với Cố Tiểu Thất thì có chút ngạc nhiên. Mọi khi bảo làm việc nhóm, bọn họ hay tự tổ chức nhóm riêng, không ngờ lần này bọn họ lại đi chung nhóm với người khác. Thật là hiếm thấy!

Sự thay đổi của ba người họ trong gần đây cũng khá lớn. Bọn họ không còn trốn học nữa, cũng không đến trễ, thành tích cũng tăng cao không kém. Cô là một cô giáo, học sinh thay đổi được như vậy, cô cũng vui trong lòng. Nếu họ thực sự có lòng muốn học tập, cô cũng bằng lòng giúp họ.

Cô chủ nhiệm sau khi xem tờ giấy, nói: “Được rồi, các em tan học đi.”

Cả đám Cố Tiểu Thất và Lục Dịch Thần, mỗi lần sau khi tan học đều hẹn nhau đi một quán trà sữa gần đó mua trà sữa uống, sau đó thì ngồi xuống trò chuyện với nhau, có khi có cả Trần Niệm Hân, Cố Tiểu Lạc và Hoắc Phi.

Trương Dư Hoài hớn hở nói: “Tối nay sinh nhật tớ, tối tí chúng ta cùng đi ăn chúc mừng đi.”

Du Thế Luân khoác vai anh: “Được chứ.”

Những người còn lại thì cũng gật đầu phụ họa.

Lữ Thanh Ngân hỏi: “Đúng rồi, cậu tính đi đâu ăn?”

Trương Dư Hoài cười nói: “Tớ có người thân mở nhà hàng, tớ đã bảo họ nhường ra một phòng riêng cho bọn mình. Chúng ta sẽ ăn lẩu.”

Trần Niệm Hân cười mừng rỡ, nói: “Lẩu à, tớ thích!”

Phạm Vũ Thắng cười đùa hỏi: “Cậu mời hay bọn tớ mời đây?”

Trương Dư Hoài trợn mắt nói: “Đây không phải là lời thừa sao. Tất nhiên là các cậu rồi!”

Cả đám cùng nhau cười đùa, tuy Cố Tiểu Thất không chen vào, nhưng cũng đang cười rất tươi, Lục Dịch Thần chỉ khẽ mỉm cười, ánh mắt thì luôn nhìn chăm chú vào khuôn mặt tươi cười của cô.

Sau khi cả đám tản ra, ai nấy về nhà, bây giờ thì chỉ còn lại bốn người Hoắc Phi, Lục Dịch Thần, Cố Tiểu Thất và Cố Tiểu Lạc đứng ở ngay ngã tư đường.

Cố Tiểu Lạc và Hoắc Phi đứng cạnh nhau, còn Cố Tiểu Thất và Lục Dịch Thần cũng đứng cạnh nhau, bốn người mặt đối mặt.

Cố Tiểu Lạc mở miệng trước: “Tiểu Thất, em về nhà trước đi, bọn chị phải đi học thêm rồi.”

Cố Tiểu Thất cười gật đầu, nói: “Được, nhớ về sớm đấy.”

Cố Tiểu Lạc thấy Cố Tiểu Thất cười mà lòng cô có chút chột dạ, cô luôn cảm thấy rằng hình như em cô biết gì đó.

Hoắc Phi tạm biệt hai người, sau đó thì cùng Cố Tiểu Lạc xoay người rời đi.

Thật ra Cố Tiểu Thất biết họ đang yêu nhau rồi, có những lúc rõ ràng họ tan học cùng nhau nhưng Cố Tiểu Lạc lại luôn lấy lý do là đi học thêm cùng với Hoắc Phi, không về nhà cùng cô.

Tuy thấy lạ nhưng cô cũng không nghi ngờ gì, cho đến khi cô đang ở nhà, vô tình nhìn ra cửa sổ thấy Hoắc Phi và Cố Tiểu Lạc nắm tay nhau, thậm chí còn hôn nhau thắm thiết. Cố Tiểu Thất thấy vậy cảm thấy có chút đỏ mặt. Bởi cô cũng chưa từng thực sự nhìn thấy cảnh này, huống hồ chi đây là chị cô.

Cô cũng không nói lại chuyện này với Cố Tiểu Lạc, cô biết Cố Tiểu Lạc tạm thời không muốn công khai quan hệ hai người cho ai biết nên cô cũng phải giả vờ như không hề hay biết chuyện gì.

Trên đường về nhà, Cố Tiểu Thất và Lục Dịch Thần đi bên cạnh nhau, hai người đều im lặng không nói chuyện. Bỗng nhiên cô chợt nhớ ra điều gì quay sang nhìn anh.

Cố Tiểu Thất nói: “Đúng rồi, tớ còn nợ một chậu của cậu, tối nay tớ sẽ trả luôn phần tiền của cậu nhé!”

Từ ngày bọn họ trao đổi số điện thoại cho nhau, Lục Dịch Thần chưa bao giờ nhắc tới việc phải mời anh đi ăn hay sao đó. Anh chỉ đơn thuần gửi tin nhắn trò chuyện như những người bạn bình thường.

Lục Dịch Thần dừng lại nhìn cô, nói: “Không cần.”

Cố Tiểu Thất nghiêng đầu, nhíu mày hỏi: “Tại sao vậy?”

Lục Dịch Thần khẽ mỉm cười, nói: “Tớ chỉ muốn đi riêng với cậu.”