Xuyên Sách Là Vì Để Gặp Cậu

Chương 22

Ngày thứ hai, Cố Tiểu Thất đi học, phát hiện Lục Dịch Thần không có đi học. Cô chủ nhiệm đơn giản thông báo anh có việc riêng nên xin nghỉ, câu nói y chang như ngày hôm qua Cố Tiểu Thất nghỉ học.

Lữ Thanh Ngân quay đầu xuống, nói: "Hai cậu... làm sao vậy?"

Cố Tiểu Thất lắc đầu: "Không... sao. Có lẽ vậy."

Câu nói cuối cùng cô nói rất nhỏ, nhỏ đến mức Lữ Thanh Ngân cũng chẳng nghe thấy câu cuối cô nói gì. Tiếng chuông vào học đã vang lên, Lữ Thanh Ngân muốn nói gì nhưng cũng đành phải quay lên.

Cố Tiểu Thất lắc đầu mạnh, muốn quăng hết những suy nghĩ lung tung trong lòng, nhưng dù trên bảng cô chủ nhiệm nói gì, cô cũng đều nghe không thấy, lực chú ý của cô bây giờ toàn là về Lục Dịch Thần mà thôi.

Đến tiết ra chơi, Hướng Nam như thường lệ, đi xuống chỗ ngồi của Cố Tiểu Thất, anh cười nói: "Tiểu Thất, cậu chỉ bài tớ nhé."

Cố Tiểu Thất nhìn Hướng Nam, trong đầu cô lại hiện về cảnh tượng hôm đó, cô và Lục Dịch Thần cãi nhau.

Rõ ràng là không có gì...

Tại sao...

Cậu không tin tớ...

Hướng Nam thấy Cố Tiểu Thất cứ yên lặng mà không trả lời mình, cho rằng cô không khỏe nên đưa tay muốn sờ lên trán cô có nóng không. Nhưng khi Cố Tiểu Thất nhìn thấy bóng tay, cô nhanh chóng phản ứng lại và gạt tay anh thật mạnh.

Tiếng động có chút vang, không khỏi khiến cả lớp quay đầu lại nhìn.

Sau khi bình tĩnh lại thì mới biết rằng mình đã làm thái quá rồi, Cố Tiểu Thất đứng lên và cúi đầu một cái, nói: "Xin lỗi, tớ chỉ là... không quen bị người ta sờ trán."

Hướng Nam ngẩn ra một lúc, nhưng sau đó cũng phản ứng lại, cười gãi đầu nói: "Không sao, tớ chỉ là muốn xem thử cậu có bị bệnh không?"

Cố Tiểu Thất mỉm cười nói: "Tớ không sao. Có thể là thiếu ngủ thôi. Tớ định nhân lúc ra chơi ngủ tí, còn về chỉ bài cậu..."

Hướng Nam lập tức chen vào nói: "Không sao, bài này cũng không cần vội, mai cậu lại chỉ tớ cũng được."

Cố Tiểu Thất gật đầu, nói: "Ừm."

Nói rồi, Hướng Nam đi về lại chỗ ngồi của mình.

Cố Tiểu Thất ngồi xuống, đưa danh sách trả bài cho Lữ Thanh Ngân, nói: "Cậu giúp tớ nhé!"

Lữ Thanh Ngân gật đầu, cười nói: "Được. Mà cậu không sao chứ?"

Cố Tiểu Thất lắc đầu: "Không sao, thiếu ngủ thôi."

Lữ Thanh Ngân biết cô tạm thời không muốn nói gì, nên đành vậy: "Vậy cậu ngủ đi."

Cố Tiểu Thất cười nói: "Cảm ơn."

Cô dọn dẹp sách qua một bên bàn, sau đó thì gục đầu xuống, nhắm mắt lại.

Lữ Thanh Ngân nhanh chóng đi qua bàn của Trương Dư Hoài và Du Thế Luân, ngồi xuống ghế của bàn trên.

"Lục Dịch Thần đâu? Sao nay lại nghỉ học?"

Du Thế Luân nhún hai vai: "Không biết nữa. Sáng nay nhắn tin mãi mà cậu ấy không trả lời."

Trương Dư Hoài chậc một tiếng: "Xem ra lần này giữa bọn họ căng nhỉ."

Cả ba người họ cũng không biết giữa Lục Dịch Thần và Cố Tiểu Thất xảy ra chuyện gì, chỉ còn đành phải thở dài.

-----

Mấy ngày sau, cho dù cả hai người họ đều đi học, nhưng hai người họ ngồi cạnh nhau lại không nói một lời nào, giữa bàn của bọn họ có một khoảng cách khá là lớn, như là ranh giới vậy, ai vượt qua là ai thua.

Hướng Nam xuống bàn Cố Tiểu Thất nhờ chỉ bài, cô chấp nhận và đi lên bàn của Hướng Nam ngồi như thường lệ.

Thực ra thì, cô không cảm thấy mình nên giữ khoảng cách gì với Hướng Nam. Rõ ràng là cũng có những nam sinh khác nhờ cô chỉ bài, Lục Dịch Thần cũng chưa từng nói gì, nhưng chỉ riêng với một mình Hướng Nam là có thái độ như thế.

Cô thừa nhận số lần mình tiếp xúc gần với Hướng Nam hơi nhiều, nhưng người ta hiếu học, nhờ cô chỉ bài, cô còn được cô chủ nhiệm giao nhiệm vụ chỉ bài cho họ cơ mà, thế nên dù thế nào thì cô cũng đâu thể nào từ chối Hướng Nam được.

Nếu như là giận về ly trà sữa thì lại càng không cần thiết, cô chỉ bài cho Hướng Nam nhiều lần như vậy, anh muốn cảm ơn cô, bao cô trà sữa cũng là bình thường. Cô nghĩ rằng đổi lại một ai thì cũng sẽ dùng phương thức như vậy để cảm ơn.

Tạm thời cô cũng không biết nên phải nói như thế nào với Lục Dịch Thần nữa, cô chỉ đành có thể để chiến tranh lạnh tiếp tục diễn ra thôi.

Lục Dịch Thần thấy cô vẫn cười nói chỉ bài cho Hướng Nam, anh lại thấy bực tức trong lòng, nhưng đồng thời có một sự chua xót trong lòng. Anh biết cô không có ý gì với Hướng Nam, nhưng anh ta thì không phải thế, anh chỉ sợ là...

Cô sẽ thích anh ta!

Dù sao thì Hướng Nam cũng tốt hơn anh rất nhiều.

Nên anh rất sợ.

Nhưng anh lại không xác định được Cố Tiểu Thất có thích anh không, anh không muốn cưỡng ép cô ở bên cạnh mình.

Nếu như...

Nếu như cô thật sự...

Không thích anh...

Anh...

Anh thật sự cũng không biết phải làm gì nữa!

Có thể vẫn sẽ tiếp tục bên cạnh cô...

Với tư cách là một người bạn.

Nhưng mà...

Anh cam tâm sao?

Cam tâm chỉ là một người bạn thông thường thôi không?

Anh không biết nữa!

-----

"Cô thông báo nhé, ngày mai là ngày hội thể thao. Ngày hội thể thao trong trường có lẽ sẽ là lần cuối cùng các em tham gia rồi. Cho nên, cô muốn các em tích cực tham gia nhé."

Sau đó, cô chủ nhiệm đưa giấy đăng ký tham gia môn thể thao cho học sinh, từng học sinh ghi lại môn thể thao mà mình tham gia.

Đa số nam sinh đều tham gia, nữ sinh cũng có nhưng khá ít, nhưng như vậy cũng đã đủ rồi.

Lữ Thanh Ngân và Cố Tiểu Thất đều không tham gia.

Lữ Thanh Ngân là vì lười, bởi cô cũng chẳng có tế bào vận động gì cả, tham gia rồi mà thua mất thì mất mặt lắm.

Cố Tiểu Thất thì đương nhiên là vì bệnh tim nên không tham gia.

Còn Lục Dịch Thần, Trương Dư Hoài và Du Thế Luân thì lại đăng ký tham gia vào môn bóng rổ.

Cố Tiểu Thất nghe Lục Dịch Thần sẽ tham gia ngày hội thể thao, cô không khỏi hứng khởi. Bởi cô nghĩ, ngày mai có lẽ là ngày tốt để cô và anh làm hòa.

Chỉ cần tham gia thi đấu xong, cô chủ động đưa nước cho anh và nói câu xin lỗi, có lẽ anh sẽ nguôi giận thôi.

Cô đoán Lục Dịch Thần cũng chỉ muốn cô chủ động mà thôi.