Xuyên Sách Là Vì Để Gặp Cậu

Chương 21

Một lúc sau, Cố Tiểu Thất trở lại ngồi bên cạnh Lữ Thanh Ngân. Lữ Thanh Ngân thấy khuôn mặt Cố Tiểu Thất ướt đẫm, nhưng khóe mắt thì lại đỏ hồng, sắc mặt cô thì lại rất buồn bã, dường như cô đã khóc qua.

Lữ Thanh Ngân tiến gần Cố Tiểu Thất hỏi: "Cậu sao vậy Tiểu Thất?"

Cố Tiểu Thất lắc đầu, cúi đầu nói: "Không, không có gì."

Lữ Thanh Ngân nâng đầu Cố Tiểu Thất lên nhìn thật kỹ, rồi nói: "Nhìn cậu không hẳn là không có gì. Mắt cậu đỏ như vậy, có phải cậu đã khóc qua rồi không?"

Cố Tiểu Thất nhẹ nhàng gạt tay của Lữ Thanh Ngân ra, rồi lại cúi đầu xuống, nói: "Chỉ là cát bay vào mắt thôi."

Lữ Thanh Ngân như có điều suy nghĩ nói: "Vậy à?"

Lữ Thanh Ngân nhìn Cố Tiểu Thất cứ cúi đầu không chịu ngẩng đầu lên, nhưng qua một lúc sau thì Cố Tiểu Thất lại ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm về một phía. Cô thuận theo ánh mắt của Cố Tiểu Thất mà nhìn, thì phát hiện ra hướng cô ấy nhìn chính là Lục Dịch Thần.

Lúc nãy cô có nhìn thấy Lục Dịch Thần đi theo phương hướng của Cố Tiểu Thất và Hướng Nam đã đi. Sau đó Lục Dịch Thần quay lại đây trước, nhưng sắc mặt cũng không hề tốt gì.

Trương Dư Hoài, Du Thế Luân và Phạm Vũ Thắng rõ ràng là cảm nhận được tâm trạng của Lục Dịch Thần không hề tốt chút. Có thể hình dung Lục Dịch Thần bây giờ đang là quả bom hẹn giờ, chạm vào là bất cứ khi nào cũng có thể nổ.

Sau khi Lục Dịch Thần đi ra ngoài tìm Cố Tiểu Thất, rồi trở về một mình, thì bắt đầu điên cuồng chơi bóng rổ. Nói đúng hơn là anh đập bóng, anh mặc kệ bóng có vào rổ hay không, nhưng anh cứ liên đập bóng vào cây cột khung.

Chậc, tình huống này...

Hai người họ cãi nhau rồi?

-----

Ngày đầu chiến tranh lạnh.

Cố Tiểu Thất đã nghỉ học.

Nguyên do là tối qua cô đã khóc rất nhiều vì chuyện xảy ra hôm qua, và vì thế dẫn đến bệnh tim tái phát. Cô không có la lên đánh thức cả nhà Cố Tiểu Lạc dậy, mà là tự mình gắng chịu qua cơn đau này, cô giống như là đang tự hành hạ chính bản thân mình vậy.

Rốt cuộc, tới sáng nay, Cố Tiểu Lạc thấy cô không xuống nhà để ăn sáng, nên liền tự qua phòng Cố Tiểu Thất đánh thức cô dậy.

Đứng ngoài cửa phòng, Cố Tiểu Lạc liên tục gõ cửa và đánh thức Cố Tiểu Thất dậy: "Tiểu Thất, mau dậy thôi! Sắp trễ học rồi!"

Cô liên tục gọi như vậy năm lần nhưng bên trong không hề có tiếng động gì, cô liền nhanh chóng la lên kêu ba mẹ: "Ba, mẹ, Tiểu Thất xảy ra chuyện rồi."

Cố Hùng và Trương Thi Mạn nghe vậy, lập tức buông bỏ thức ăn xuống, cầm chìa khóa dự phòng đến phòng Cố Tiểu Thất và sau đó mở cửa vào phòng.

Đập vào mắt họ là hình ảnh Cố Tiểu Thất ôm gối co người lại như con tôm, trên trán thì không ngừng đổ mồ hôi, không chỉ vậy, cả giường khu vực cô nằm cũng rõ ràng được một mảnh ướt đẫm.

Trương Thi Mạn nhanh chóng đến bên giường, lay động thân thể của Cố Tiểu Thất: "Tiểu Thất, con không sao chứ."

Cố Hùng nhanh chóng gọi điện cho bác sĩ riêng của Cố Tiểu Thất: "A lô, bác sĩ, Tiểu Thất lại phát bệnh rồi."

Sau khi đầu bên kia nói xong một câu thì Cố Hùng lập tức cúp điện thoại, nói với Trương Thi Mạn: "Mau thay đồ cho Tiểu Thất đi. Chúng ta đưa Tiểu Thất đến bệnh viện."

Trương Thi Mạn nghe vậy, lập tức gật đầu, nói: "Được."

Nói rồi, Cố Hùng về phòng mình lấy áo khoác, và xuống lầu lấy xe. Trương Thi Mạn thì nhanh chóng thay đồ đơn giản cho Cố Tiểu Thất.

Cố Tiểu Lạc cũng tiến lên phụ giúp: "Con cũng đi nữa."

Trương Thi Mạn lập tức nói: "Không được. Bây giờ việc học rất quan trọng, con cứ đi học đi, sẵn tiện xin nghỉ cho Tiểu Thất. Tiểu Thất có ba mẹ chăm lo là được, con không lo lắng."

Cố Tiểu Lạc nhíu mày nói: "Nhưng mà con..."

Cô chưa kịp nói thì Trương Thi Mạn lập tức nghiêm mặt nói: "Con đi rồi cũng chẳng giúp được gì."

Sau đó Trương Thi Mạn bế ngang người Cố Tiểu Thất lên, và đi xuống lầu.

-----

Khi được đến bệnh viện, sau một hồi kiểm tra thân thể của Cố Tiểu Thất, cuối cùng thì cô đã tỉnh dậy.

Cố Hùng lo lắng hỏi bác sĩ: "Tiểu Thất sao rồi?"

Bác sĩ nhìn Cố Hùng nói: "Tình hình xem như đã được ổn định. Còn tại sao phát bệnh tôi nghĩ phải hỏi con bé."

Trương Thi Mạn nhìn Cố Tiểu Thất hỏi: "Tiểu Thất, sao con lại phát bệnh vậy?"

Cố Tiểu Thất khẽ mỉm cười nói: "Có lẽ là do hôm qua có tiết thể dục, nên con đã chạy bộ, không cẩn thận chạy quá sức nên mới dẫn đến bệnh tái phát. Con xin lỗi, khiến hai người lo lắng rồi.

Trương Thi Mạn thở dài nói: "Con không sao là tốt rồi. Sau này đừng có gắng sức mà chạy nữa biết chưa."

Cố Tiểu Thất khẽ gật đầu, cười nói: "Vâng, con biết rồi."

Bác sĩ nhắc nhở vài điều cho Cố Hùng và Trương Thi Mạn, sau đó thì chào tạm biệt ba người họ. Cố Hùng đi theo tiễn bác sĩ ra cửa, sau đó thì trở lại phòng bệnh.

Cố Hùng nhìn Cố Tiểu Thất nói: "Tiểu Lạc đã xin nghỉ cho con rồi, con cứ ở đây mà nằm nghỉ. Bác sĩ đã nói rằng nếu tối nay con không có gì nghiêm trọng thì có thể về nhà được rồi."

Cố Tiểu Thất cười nói: "Vâng."

-----

Khi lên lớp, cô chủ nhiệm biết Cố Tiểu Thất không muốn công khai bệnh tình của mình trước cả lớp nên chỉ đơn giản là thông báo hôm nay Cố Tiểu Thất nghỉ vì việc riêng.

Lục Dịch Thần nhìn ghế trống bên cạnh, ánh mắt sâu thẳm thêm vài phần, hai tay bỏ vào túi quần cũng đã dần dần nắm lại thật chặt.

Tiểu Thất, cậu đang trốn tránh mình sao?

Cậu thật là ác!