Xuyên Sách Là Vì Để Gặp Cậu

Chương 4

Cố Tiểu Thất ở lại bệnh viện quan sát thêm một tuần nữa, bác sĩ xác định cô đã không còn sự bất thường nào nữa nên gia đình Cố Tiểu Lạc làm thủ tục xuất viện cho cô.

Hiện giờ Cố Tiểu Thất chỉ có thể giả vờ như là mất trí nhớ, bởi cô cũng không có ký ức của thân thể này. Cô chỉ dựa vào chi tiết truyện mình từng đọc mà xác định hoàn cảnh thời gian hiện tại mà thôi.

Vì biết hiện tại cô đã mất trí nhớ, ba mẹ Cố Tiểu Lạc phải dẫn cô xung quanh nhà quen thuộc lại. Sau đó lại tự giới thiệu bản thân mình với cô.

“Cậu tên là Cố Hùng, là cậu của con.” Cố Hùng cũng chính là ba của Cố Tiểu Lạc.

“Mợ tên là Trương Thi Mạn, là mợ của con.” Trương Thi Mạn cũng chính là mẹ của Cố Tiểu Lạc, em của mẹ cô.

“Đây là phòng của con.” Trương Thi Mạn dẫn cô vào phòng, sau đó lại chỉ về phòng đối diện: “Còn đó là phòng của Cố Tiểu Lạc, cũng chính là phòng của chị con. Nếu sau này có khó khăn gì có thể tìm chị ấy, phòng của cậu mợ thì ở tầng trên, con cũng thể tìm chúng ta khi con cần gì đó.”

“Đây là gia đình của con, sẽ luôn là vậy.” Cố Hùng cười nhìn cô nói.

Cố Tiểu Thất có chút cảm động, cô nhìn ra được tình yêu thương của hai người họ trong mắt họ. Cô đã từng mong chờ có ai đó như họ trao tình yêu thương cho cô. Cuối cùng cô đã mong chờ được, cô rất vui!

“Ừm con biết rồi!” Cô mỉm cười nói.

-----

Thời điểm hiện tại, Cố Tiểu Lạc đang chuẩn bị kỳ thi cuối kỳ lớp 10 và bước sang lớp 11. Cố Tiểu Thất và Cố Tiểu Lạc cùng tuổi nên cũng phải chuẩn bị kỳ thi.

Cô bị tai nạn, bỏ lỡ mất những tiết học và kiến thức quan trọng. Chỉ còn một tuần nữa là sẽ bước vào kỳ thi rồi, cô phải cố gắng học tập để đuổi kịp tiến độ trong lớp học.

Vì cô không có ký ức của thân thể này, nên cô chỉ có giả vờ mất trí nhớ. Khi cô bước vào lớp, cô chủ nhiệm biết cô mất trí nhớ nên đã giới thiệu lại từng người một trong lớp.

Cô chủ nhiệm lo lắng hỏi cô: “Em không sao chứ? Nếu không khỏe, em có thể không cần đi học.”

Cô chủ nhiệm nghĩ rằng cô đã bị mất trí nhớ nên có lẽ kiến thức được học cũng sẽ quên mất, dù có đi học đi nữa có lẽ cũng chả hiểu được gì.

“Dạ, em không sao. Em vẫn có thể học được, những kiến thức em vẫn còn nhớ.” Cố Tiểu Thất mỉm cười nói. Cô biết cô chủ nhiệm đang lo lắng điều gì, nhưng cô không muốn phải học lại.

“Ừm, vậy em về chỗ ngồi đi. Chỗ em ở đằng kia.” Cô chủ nhiệm vừa nói vừa chỉ tay về dãy bàn thứ ba từ dưới đếm lên.

Cô đi về phía chỗ ngồi của mình và ngồi xuống. Người ngồi kế cô là một cô gái cột tóc cao, cũng mái ngố thưa như cô. Nếu cô nhớ không sai thì đây có lẽ đây là bạn thân của Cố Tiểu Thất, tên Trần Niệm Hân. Trong truyện có từng kể chi tiết lúc vào lớp 10, được cô chủ nhiệm sắp xếp ngồi chung. Nhưng hiện tại cô đang giả vờ mất trí nhớ nên cũng không thể gọi tên cô ấy ngay lập tức.

Trần Niệm Hân thấy cô ngồi xuống liền xích lại gần cô và cười nói: “Cậu nhớ ra tớ không? Tớ là Niệm Hân đây.”

“Xin lỗi, tớ không nhớ nhưng tớ cảm giác được cậu rất quen thuộc.” Cố Tiểu Thất cười nói.

“Ừm, không sao. Tan học tớ sẽ kể cho cậu nghe chuyện của chúng ta. Bây giờ vào tiết học rồi.” Trần Niệm Hân cười nói.

“Ừm.” Cố Tiểu Thất cũng cười nói.

Cô lấy tập sách ra và bắt đầu ghi chép cẩn thận những kiến thức mà thầy cô giảng dạy. Thỉnh thoảng có gì không hiểu thì Trần Niệm Hân sẽ giảng sơ qua cho cô. Ở thế giới của cô, cô còn chưa thi giữa kỳ, nên có những vài kiến thức cô vẫn chưa học.

Sau khi tan học, Trần Niệm Hân cùng cô đi uống trà sữa, kể về chuyện giữa hai người. Cô nghe mà cảm thấy rất cảm động trong lòng, ở thế giới của cô, cô cũng có bạn bè nhưng mà không phải kiểu bạn thân. Bây giờ có một cô bạn thân như Trần Niệm Hân, cảm giác cũng không tồi.

Sau khi về đến nhà, cả ba người xúm lại cô và hỏi chuyện ngày hôm nay. Cố Tiểu Lạc hỏi trước: “Em học sao rồi? Có ổn không?”

“Vẫn ổn.” Cố Tiểu Thất mỉm cười trả lời.

Cố Tiểu Thất và Cố Tiểu Lạc tuy cùng khối nhưng lại không cùng lớp. Thành tích học tập của Cố Tiểu Lạc tốt hơn nhiều nên vào lớp A1, còn Cố Tiểu Thất thì vào lớp A3.

Cố Hùng: “Nếu con cảm thấy không ổn thì có thể không cần miễn cưỡng, năm sau con học lại vẫn được.”

Trương Thi Mạn cũng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, không cần miễn cưỡng.”

Cố Tiểu Thất cười nói: “Không sao ạ, Niệm Hân sẽ bổ túc cho con.”

“Còn có chị nữa.” Cố Tiểu Lạc xen vào nói.

“Ừm.” Cố Tiểu Thất cười nói.

-----

Kỳ thi đã thi xong, một tuần sau là có kết qua điểm thi. Cố Tiểu Lạc chỉ cô cách lên trang web trường, bấm số báo danh của mình và coi điểm thi.

Cố Tiểu Lạc xem trước, thành tích điểm số của cô không tồi, hầu như đều điểm cao, không có môn nào dưới 7 điểm. Cố Hùng và Trương Thi Mạn cũng cười vui vẻ vỗ đầu cô: “Không tồi, không tồi.”

Tới lượt Cố Tiểu Thất, cô có chút khẩn trương, cô tự biết bản thân mình thi không tốt như Cố Tiểu Lạc được. Ngữ văn là môn cô kém nhất, còn lại những môn khác thì cô đều ổn. Nhưng Ngữ văn là môn chính, điểm số của nó sẽ ảnh hưởng đến điểm trung bình của cô.

Cô từ từ nhấn nút xem, bảng điểm hiện ra, bắt đầu coi điểm. Đúng như cô dự đoán, điểm thi của cô không tốt như Cố Tiểu Lạc, đều trên 7 điểm, nhưng cô cũng không tính là tệ. Ngữ văn 5.5 điểm, cũng xem như vừa đủ điểm. Toán thì 7, Anh 7.5, những môn khác thì không 7 thì 8 điểm.

Cô thở nhẹ một hơi, cũng may là Ngữ văn vừa đủ điểm, nếu không cô thật sự phải học lại nữa rồi.

Cố Hùng và Trương Thi Mạn cũng vỗ đầu cô: “Con thi cũng không tồi.” Cố Tiểu Lạc cũng cười gật đầu phụ họa.

Cô mỉm cười, có gia đình như thế thật là hạnh phúc. Tuy xuyên sách vẫn xuyên vào người cũng có căn bệnh tim bẩm sinh, nhưng đổi lại có một gia đình như vậy. Cô rất mãn nguyện!

-----

Một tháng sau kỳ nghỉ hè, Cố Hùng đưa Cố Tiểu Lạc cùng Cố Tiểu Thất vào trường xem danh sách khối 11. Khối 11 năm nay chỉ có hai lớp A1 và A2.

Trên bảng danh sách lớp A1 có tên của Cố Tiểu Lạc, còn tên Cố Tiểu Thất thì có trong danh sách lớp A2. Kế tiếp chính là xem sơ đồ chỗ ngồi, thời buổi bây giờ thầy cô đều sắp chỗ theo kiểu nam nữ xen kẽ.

Cố Tiểu Lạc ngồi dãy giữa và bàn giữa lớp, ngồi kế bên cô chính là Hoắc Phi. Cố Tiểu Thất lúc này nhớ ra trong truyện, hình như hai người bắt đầu nảy sinh tình cảm từ lúc hai người họ ngồi chung bàn với nhau.

Còn cô thì lại ngồi sát bên dãy cửa sổ bàn cuối cùng, ngồi kế cô là một người con trai tên là...

--- Lục Dịch Thần ---