Xuyên Sách Là Vì Để Gặp Cậu

Chương 5

Lục Dịch Thần...

Cái tên này nếu cô nhớ không sai thì trong truyện từng nhắc đây là bạn thân của nam chính Hoắc Phi. Gia đình hai người họ là quen biết nhau nên từ nhỏ hai người đã là bạn với nhau. Nhưng ngoài chi tiết này ra, trong truyện hầu như không còn kể gì về Lục Dịch Thần nữa.

Cố Tiểu Lạc và Hoắc Phi - Nữ chính với nam chính ngồi cùng nhau.

Cô và Lục Dịch Thần - Em họ nữ chính với bạn thân nam chính ngồi cùng nhau.

Cứ cảm thấy thiếp lập này có gì đó lạ lạ...

Cô lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ kỳ lạ đi. Cô chú ý tới trong danh sách lớp A2 không có tên của Trần Niệm Hân. Như vậy chỉ có thể nói rằng tên của cô ấy ở trong lớp A1.

Khi thành tích điểm thi vừa ra, Trần Niệm Hân đã gọi cho cô và bảo lần này cô ấy thi rất tốt. Cô ấy còn nói với cô rằng cô chủ nhiệm đã gọi cho ba mẹ và bảo lần này có thể cô ấy sẽ được vào lớp A1.

Thành tích của bạn mình tốt, đương nhiên Cố Tiểu Thất rất vui. Nhưng điều này cũng có nghĩa là trong lớp học này, cô không quen biết ai cả, và cô phải làm quen lại với tất cả bạn học lần nữa.

Tuy cô không còn tính lạnh lùng, khép mình vào trong thế giới riêng mình nữa, nhưng cô vẫn rất bị động. Ngoài trừ những lúc thật sự cần phải chủ động mở miệng, nếu không thì cô sẽ khá bị động và im lặng. Cô vẫn cần người chủ động nói chuyện với mình, cô mới có thể chủ động hòa đồng vào được.

Cô có chút buồn bực, nhưng cô đã được ông trời ban cho cơ hội sống lại lần nữa, cô không nên tiếp tục sống như trước đây nữa, như vậy sẽ không có ích lợi gì cho cô.

Cô quyết tâm trong năm học này cô phải thay đổi. Chỉ cần chủ động bước ra một bước, cô nghĩ cô sẽ có thể hòa đồng vào lớp học đầy rẫy những bạn học xa lạ này.

-----

Hôm nay là ngày khai giảng năm học mới, Cố Hùng chở Cố Tiểu Lạc và Cố Tiểu Thất đến trường. Sau khi tới nơi, hai người cùng lúc mở cửa xuống xe, Cố Hùng hạ cửa sổ xe xuống vẫy tay tạm biệt với họ và nói một câu: “Đi học vui vẻ.” Và rồi chạy đi.

Cố Tiểu Lạc xoay người nhìn Cố Tiểu Thất vừa nói vừa chỉ trạm xe buýt phía trước: “Lúc tan học ra về, em nhớ đến trạm xe buýt kia chờ chị.”

Cố Tiểu Thất gật đầu: “Ừm.”

Cố Tiểu Lạc vỗ cánh tay Cố Tiểu Thất: “Nếu có chuyện gì thì hãy gọi cho chị hoặc đến lớp A1 tìm chị.”

Cố Tiểu Thất cười: “Ừm, em biết rồi. Mau đi thôi, chúng ta sắp phải chào cờ rồi.”

Cố Tiểu Lạc cười và cùng Cố Tiểu Thất đi vào trường. Trong trường hiện giờ rất đông người, mọi người đều đang xếp hàng theo lớp của mình. Cố Tiểu Lạc cùng với cô tách ra, phân biệt đi về phía lớp của mình xếp hàng.

Sau khi chào cờ xong, mọi người cũng nhao nhao đi theo thứ tự hàng mà đi lên lầu, đi về phía phòng học của lớp.

Cô bước vào phòng học, đi về chỗ ngồi của mình. Mọi người đều đã ngồi đông đủ, nhưng người ngồi kế cô thì vẫn chưa có ai, dãy bàn giữa bàn cùng hàng với cô cũng không có ai.

Chỗ cô ngồi là bàn cuối cùng, phía sau không có ai, kế bên cũng không có ai, dãy bàn giữa bàn cùng hàng với bàn cô cũng không ai, còn cô thì lại là một nữ sinh, vô tình tạo ra một cảm giác giống như cô bị cô lập.

Tuy bàn trên cô có người ngồi, nhưng hình như họ quen biết nhau, họ cứ nói chuyện ríu rít với nhau mãi, cô không biết phải mình phải chủ động nói chuyện như thế nào.

Cả lớp ai cũng ồn ào trò chuyện hỏi tên nhau, rồi cười đùa giỡn với nhau, điều này khiến cô có chút ghen tỵ. Trước khi đi học, cô đã tự nói với mình rằng, phải dũng cảm lên, phải chủ động lên. Thế mà bây giờ cô lại không biết phải làm gì, chỉ biết nhìn chằm chằm những người xung quanh chào hỏi nhau.

Ngay khi cô suy nghĩ lung tung, hai người bàn trên bỗng nhiên xoay người xuống và cười nhìn cô. Bạn nữ mở miệng trước: “Chào cậu, tớ tên Lữ Thanh Ngân. Sau này có gì giúp đỡ nhau nhiều nhé.”

Bạn nam cũng cười nói: “Tớ tên Phạm Vũ Thắng.”

Cô hơi ngẩn ra một chút, nhưng sau đó cũng cười tươi và bắt tay với hai người: “Tớ tên Cố Tiểu Thất.”

“Lúc đầu bọn tớ còn do dự có nên quay xuống bắt chuyện với cậu không nữa đấy.” Lữ Thanh Ngân cười đùa nói.

“???”

Nhìn thấy trên trán Cố Tiểu Thất viết đầy ba dấu ‘???’ to, Phạm Vũ Thắng cười nói: “Bởi cậu trông cậu nhìn có vẻ lạnh lùng và im lặng, nên tưởng rằng cậu có hơi khó gần.”

Lữ Thanh Ngân: “Tớ và cậu ấy chơi oẳn tù tì với nhau, nếu tớ thua thì tớ sẽ là người chủ động xoay xuống bắt chuyện với cậu, nếu cậu ấy thua thì cậu ấy chủ động.”

Cố Tiểu Thất nghe bọn họ nói mà cười rộ lên, nói: “Ừm, tớ hơi bị động. Lúc nãy tớ còn định bắt chuyện với hai cậu cơ, nhưng thấy hai cậu cứ trò chuyện mãi, tớ không biết phải xen vào như thế nào.”

Phạm Vũ Thắng: “À, bọn tớ là bạn thời cấp 2 đến giờ.”

Cố Tiểu Thất khẽ cúi đầu nói nhỏ: “Ngưỡng mộ thật.”

Cô cũng từng mong ước mình có một người bạn thân như thế, người luôn hiểu mình, người luôn bên cạnh mình, người có thể chia sẻ nỗi niềm buồn vui với nhau.

Lữ Thanh Ngân ngồi trên cô nhưng cũng không nghe thấy được Cố Tiểu Thất đang lẩm bẩm cái gì: “Cậu lẩm bẩm gì thế?”

“Hả? À, không có gì.” Cố Tiểu Thất cười nói.

Phạm Vũ Thắng chú ý tới bên cạnh cô không có ai ngồi, quay mặt hỏi cô: “Sao cạnh cậu không có ai thế? Tớ nhớ trên danh sách hình như đều vừa đủ mà, không có ai ngồi lẻ hết.”

“À, có. Cậu ấy hình như tên Lục Dịch Thần. Từ nãy đến giờ, tớ vẫn chưa thấy cậu ấy.”

“Lục Dịch Thần...” Phạm Vũ Thắng có hơi ngạc nhiên.

“Sao vậy?” Lữ Thanh Ngân cùng với Cố Tiểu Thất cùng lúc tò mò mà nhìn về phía Phạm Vũ Thắng.

“Các cậu không biết sao? Lục Dịch Thần nổi tiếng là khá quậy phá, ngang bướng, thường xuyên trốn tiết, cãi lại thầy cô. Hơn nữa... còn hay đánh nhau.”

“Chuyện này thì ai mà không biết, còn tưởng có chuyện gì lạ, cậu ngạc nhiên đcm gì chứ.” Lữ Thanh Ngân trợn mắt.

Cố Tiểu Thất chính xác là không hề biết, bởi trong truyện không hề kể gì nhiều về những nhân vật khác mà chỉ đơn giản là tập trung vào nhân vật chính. Nên cô không hề biết Lục Dịch Thần là người như thế nào.

Lúc đầu, cô cho rằng cái tên Lục Dịch Thần đẹp như vậy, chắc nam sinh này có vẻ ôn nhu ấm áp, có thể là kiểu người ‘bạch mã hoàng tử’ trong lòng của các thiếu nữ.

Quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong...

Ngay cả tên người cũng không thể!

Phạm Vũ Thắng kéo đầu hai người xuống, ba người chụm đầu lại với nhau, Phạm Vũ Thắng hỏi nhỏ bên tai Lữ Thanh Ngân: “Cậu có còn nhớ trước lúc kỳ thi cuối kỳ, Lục Dịch Thần đánh nhau với tụi lớp 12 không?”

Lữ Thanh Ngân: “Nhớ chứ, chuyện này còn truyền đến tai Hiệu trưởng cơ mà. Nghe nói sau đó là hiểu lầm, tụi lớp 12 bảo rằng chỉ là trò đùa, Lục Dịch Thần không nói gì. Sau đó thì mỗi người bị viết bảng kiểm điểm.”

Phạm Vũ Thắng “chậc” một tiếng: “Cũng chỉ nghe nói mà thôi.”

Cố Tiểu Thất nghe ra được ý nghĩa khác: “Ý cậu là sự thật không phải thế?”

Phạm Vũ Thắng cười và búng tay với cô: “Thông minh!”

Lữ Thanh Ngân mù mịt nhìn hai người: “Là sao? Sao tớ chả hiểu gì vậy?”

Phạm Vũ Thắng trợn mắt: “Đó là do cậu ngu.”

Lữ Thanh Ngân chịu không được câu nói này, lập tức giơ chân ở dưới bàn đạp thẳng lên chân của Phạm Vũ Thắng khiến anh suýt nữa la hét.

“Hừ! Cậu mà còn nói tớ ngu nữa, có tin lát nữa tớ không cho cậu thẻ card căn tin, cậu chờ mà nhịn đói cả một ngày đi!” Lữ Thanh Ngân liếc mắt nhìn.

Phạm Vũ Thắng nghe thấy phải nhịn đói cả ngày liền lập tức cầu xin tha thứ: “Được rồi được rồi bạn tui, tớ sai rồi ạ!”

Nhìn hai người họ đùa giỡn với nhau, Cố Tiểu Thất cười nghĩ rằng, có lẽ đây chính là cảm giác có một người bạn thân là thế.

Phạm Vũ Thắng thu lại ý cười nói: “Nói chuyện chính thôi nào. Hôm đó tớ vô tình có đi ngang qua văn phòng của Hiệu trưởng nên đã nghe được cuộc đối thoại giữa họ.”

Lữ Thanh Ngân hớn hở tò mò hỏi: “Họ nói gì với nhau thế?”

Cố Tiểu Thất cũng khá tò mò.

Phạm Vũ Thắng: “Thực ra tớ cũng nghe không rõ lắm, cửa chỉ hở ra một khe khá nhỏ nên âm thanh truyền ra cũng không quá rõ. Tớ nhìn qua khung cửa sổ, hình như Lục Dịch Thần đôi co với Hiệu trưởng, ông ấy giận đến mức cầm lấy một sấp văn kiện quăng lên mặt của cậu ấy. Các cậu không biết đâu, dù vậy mà cậu ấy vẫn cười được ấy. Sau đó tớ nghe thấy ông ấy rống lên bảo rằng cậu ấy sẽ bị đình chỉ học một năm.”

Cố Tiểu Thất nhíu mày: “Nếu vậy sao trên danh sách có tên của cậu ấy?”

Phạm Vũ Thắng nhếch môi nói: “Tớ cũng không biết tại sao trên danh sách có tên cậu ấy. Tuy cậu ấy nhìn có vẻ là một học sinh hư nhưng mà,… có nhiều người bảo rằng gia đình của cậu ấy không phải thuộc dạng tầm thường. Nên tớ nghĩ rằng có lẽ chuyện đình chỉ đã được gia đình cậu ấy xử lý, vì vậy mới bịa đặt ra chuyện hiểu lầm rồi làm bảng kiểm điểm.”

Lữ Thanh Ngân thở dài: “Thì ra sự thật là thế à...”

Cố Tiểu Thất còn chưa kịp nói gì, thì tiếng chuông reo vào tiết học vang lên, mọi người lần lượt ngồi ngay ngắn lại.

Một cô giáo khoảng chừng 30 tuổi, tóc đen dài xỏa xuống ngang ngực, mặc đồ theo kiểu văn phòng công sở. Bước lên bục và đứng đối diện về phía học sinh, nói: “Cô là chủ nhiệm lớp các em, môn cô dạy là Ngữ văn. Cô rất ghét học sinh đến muộn, nếu ai...”

Lời còn chưa nói xong, thì bỗng nhiên có một nam sinh đột nhiên mở cửa phòng học, tạo ra một tiếng vang rất lớn khiến các học sinh phải quay ra nhìn về phía cửa.

Nam sinh mặc đồ học sinh, nhưng không hề như những nam sinh khác mà bỏ áo vào quần, cà vạt thắt lên tới cổ. Nam sinh này không hề bỏ áo vào quần, cà vạt thì thắt xệ ngang ngực, một tay thì bỏ vào túi, một tay thì đang mở cửa, đáng chú ý là nam sinh này không hề mang theo cặp.

Những học sinh khác lập tức thì thầm với nhau, nhưng nam sinh này không hề để ý, càng không hề liếc nhìn tới cô giáo đứng trên bục, trực tiếp nhấc chân bước đi xuống chỗ ngồi.

Cố Tiểu Thất nhìn nam sinh này có chút ngẩn người, nam sinh này không chỉ toát lên vẻ ngỗ nghịch, ngang bướng của thiếu niên, mà còn có khuôn mặt của anh.

Khuôn mặt trắng, thon gọn, đôi mắt đen to sâu thẳm, mũi cao thẳng tắp, nhất là đôi môi đỏ kia, vô cùng hấp dẫn khiến người khác nhịn không được muốn cắn nếm thử hương vị một chút.

Chỉ cần một từ để miêu tả anh thôi: Đẹp!

Cố Tiểu Thất giật mình với suy nghĩ của mình. Còn chưa đợi kịp cô suy nghĩ gì thì nam sinh đó đã tới trước bàn của cô, bình tĩnh mà ngồi xuống.

Cô nhìn anh, đúng lúc anh cũng đang nhìn cô.

Bỗng nhiên cô nhỏ giọng lẩm bẩm tên của nam sinh đó.

“Lục Dịch Thần...”