Xuyên Sách Là Vì Để Gặp Cậu

Chương 6

“Lục Dịch Thần...”

Tuy cô lẩm bẩm rất nhỏ tiếng rồi nhưng Lục Dịch Thần vẫn là nghe thấy, xoay người nhìn vào cô.

Hôm nay cô cột tóc lên khá gọn gàng, còn đeo một cặp mắt kiếng, mái thưa thì vừa đụng đến viền mắt kiếng cộng thêm vẻ bề ngoài có chút lạnh lùng, nhìn cô có vẻ giống như một học sinh nghiêm túc.

“Hửm?” Lục Dịch Thần hơi nhíu mày nhìn cô.

“À...”

Cố Tiểu Thất bất giác phản ứng lại, có chút đỏ mặt, ho ‘khụ’ một tiếng, vậy mà cô ngẩn người trước dáng vẻ đẹp trai của anh. Như vậy quá hủy hình tượng ‘lạnh lùng’ của cô rồi, có chút ngại ngùng.

“À... Chào cậu, tớ tên Cố Tiểu Thất, sau này xin giúp đỡ nhiều hơn.” Cố Tiểu Thất khẽ mỉm cười nói.

Tuy bề ngoài nam sinh này có vẻ trong thời kỳ phản nghịch của thiếu niên, cộng với lời mà Phạm Vũ Thắng vừa nói, Lục Dịch Thần là một nguời không có vẻ dễ chọc, tốt nhất là không nên giao du với Lục Dịch Thần.

Nhưng cô cảm thấy Lục Dịch Thần sẽ là bạn cùng bàn với mình trong khoảng học kỳ này, nếu không nói chuyện thì sẽ có gì đó kỳ lạ. Lỡ sau này đó có gì đó cần nhờ giúp đỡ, thì cũng sẽ tiện hơn rất nhiều.

Lục Dịch Thần nghiêng đầu nhìn cô, khuôn mặt tỏ vẻ khó hiểu. Ngoại trừ đầu năm học lớp 10 có người chào hỏi như vậy, sau đó thì không còn nữa, bởi sau đó họ nghe nói anh đánh người, cảm thấy anh hung dữ, và không phải là một học sinh tốt nên đã tránh né anh.

Anh đã quen với chuyện như vậy, nên sau khi qua một học kỳ, phải đổi chổ ngồi, hầu như những người nào ngồi kế anh đều đã không còn bắt chuyện với anh nữa.

Bỗng nhiên có một người chào hỏi anh như vậy, cũng khó tránh khiến anh khó hiểu, đã vậy còn là một cô gái nữa. Nhìn khuôn mặt trắng nõn, gò má hơi đỏ, và có chút ý cười mỉm ngay khóe môi, anh vậy mà lại không thể nào tuôn ra một câu hung dữ nào với cô.

“Ừm.” Lục Dịch Thần quay đầu đi, không nhìn cô nữa, sau đó khẽ nói: “Lục Dịch Thần.”

Sau khi nói xong, Cố Tiểu Thất và Lục Dịch Thần đều không phát hiện ra tai của hai người đều khá là ửng đỏ.

Cố Tiểu Thất nghe thế, có chút khẽ cười, cô cảm thấy anh cũng không hẳn hung dữ như Phạm Vũ Thắng nói. Cô còn tính mở miệng, nhưng bỗng nhiên cô chủ nhiệm trên bục lại lên tiếng.

“Lục Dịch Thần, nếu em không muốn đi học thì hãy nghỉ luôn ở nhà luôn đi. Cô rất ghét ai đi trễ, nếu đã đi trễ thì thôi hãy ở nhà luôn đi.” Cô chủ nhiệm quát trước cả lớp.

Cố Tiểu Thất nghiêng đầu nhìn Lục Dịch Thần, nhưng anh không hề có cảm xúc gì cả, cũng không có mở miệng trả lời hay cãi lại lời của cô chủ nhiệm. Anh chỉ lấy tay chống một bên khuôn mặt, khẽ ngáp.

“Được rồi, mở sách ra. Chúng ta bắt đầu vào học.”

Nghe vậy, cả lớp bắt đầu lấy cặp sách treo ở sau ghế ngồi, lấy sách Ngữ văn ra. Cố Tiểu Thất cũng lấy sách ra, nhưng cô để ý tới bạn ngồi kế mình không hề mang theo cặp. Nhìn dáng vẻ của anh, rõ ràng là không muốn đi học.

Vậy anh đi học làm gì?

Không có sách, lát nữa cô chủ nhiệm đi xuống thì sẽ lại mắng anh.

Cô hơi do dự, nhưng cuối cùng cổ vũ bản thân, lấy can đảm dùng khuỷu tay đụng vào khuỷu tay của Lục Dịch Thần. Thấy anh quay mặt nhìn cô, cô mới đẩy sách ra giữa bàn của hai người.

“???” Lục Dịch Thần mặt đầy khó hiểu.

Cố Tiểu Thất hình như nhìn ra được ý nghĩ của anh, nên mới nhẹ giọng giải thích: “Cậu không mang theo sách, lát nữa cô chủ nhiệm sẽ lại nói cậu. Chúng ta coi chung một cuốn sách, cô chủ nhiệm đi xuống thấy cậu ‘chăm học’, sẽ không nói cậu nữa.”

Lục Dịch Thần dùng ánh mắt “Cậu là đồ đần à” nhìn cô. Rốt cuộc thì từ chỗ nào cô nhìn ra được anh ‘chăm học’ nhỉ?

Có lẽ Cố Tiểu Thất nhìn ra được ánh mắt của anh, có hơi thất vọng mà kéo cuốn sách lại về chỗ mình. Thực ra cô chỉ nghĩ là muốn kết thêm nhiều bạn, hơn nữa đây còn là bạn cùng bàn, không khỏi phải tiếp xúc nhiều, nên cô chỉ muốn quan hệ của hai người gần gũi hơn mà thôi.

Lục Dịch Thần thấy tay cô kéo lại cuốn sách, bỗng nhiên tay phản ứng nhanh hơn não, chặn lại hành động đó của cô, anh kéo cuốn sách lại ngay vị trí giữa bàn.

Cố Tiểu Thất khó hiểu nhìn anh.

Không phải anh bảo không cần sao?

Không lẽ cô hiểu sai ý?

Chắc không đâu nhỉ? Ánh mắt rõ ràng đến thế cơ mà...

Thật ra Lục Dịch Thần cũng khá khó hiểu hành vi đột xuất của mình, khẽ mỉm môi. Nhìn vẻ mặt khó hiểu của cô, hơn nữa khuôn mặt có vẻ ngây thơ không hiểu chuyện, cộng với khí chất lạnh lùng bên ngoài, khiến anh cảm thấy... Cô có chút đáng yêu.

Anh nhíu mày, sao anh lại có thể dùng từ đáng yêu để hình dung một con người, thậm chí còn là một cô gái lần đầu gặp. Trước đây chưa từng xảy ra chuyện như thế, hay hôm nay anh bị gì rồi sao?

Anh không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn về nơi khác, nhưng cánh tay vẫn đặt ngay một bên trang của cuốn sách. Bên cạnh đó, tay của cô cũng đặt ngay một bên trang của cuốn sách còn lại. Chỉ còn thiếu một 1cm nữa thôi, là hai ngón út của hai người sẽ chạm vào nhau.

Cô nhìn anh nghiêng đầu về một nơi khác, cô bỗng nhiên chú ý thấy tai của anh khẽ ửng lên. Cô khẽ cười, bỗng chốc cảm thấy anh cũng không giống như Phạm Vũ Thắng nói khó gần, anh cho cô cảm giác... đáng yêu.

Cô không biết rằng ở một góc độ khác cô không nhìn thấy được, Lục Dịch Thần cũng khẽ mỉm cười bên môi.

Gió từ ngoài cửa sổ vào, cảm giác mát lạnh truyền đến từ ngoài cửa sổ. Gió thổi bay mái tóc, đồng phục, và cả trang sách, tạo ra tiếng “sột soạt” của trang sách lật nhanh.

Nhưng duy nhất gió thổi không bay là, hai bàn tay đang đặt ngay mỗi một bên trang cuốn sách, và cảm xúc gì đó đang dâng trào, nảy mầm ở trong lòng.