Ý Niệm Trường An

Chương 14: Thần nữ chịu phạt

Ngư Giang ngồi xe ngựa quay về kinh thành, vừa bước vào cửa đã thấy Phúc công công tay cầm thành chỉ đợi hắn. Tất cả mọi người không dám hó hé một lời nào, thậm chí là phát ra một tiếng động nhỏ cũng chẳng dám.

Phúc công công quay nhìn thấy Ngư Giang đã về liền dõng dạc nói lớn: "Đại Vương gia Ngư Giang tiếp chỉ."

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết. Đông Cung Thái tử hiện tại không còn thích hợp với vị trí hiện tại, nay trẫm thuận theo thiên ý phế truất Thái tử lập Đại Vương gia là Ngư Giang là Thái tử."

Ngư Giang trong lòng không muốn tiếp nhận việc này, nhưng cái ghế Đông Cung Thái tử kia bây giờ cũng để trống, trong lòng Hoàng thượng đã ấn định rõ mọi việc. Giờ từ chối tất sẽ dĩ hạ phạm thượng, chi bằng cứ giả vờ nhận rồi sau đó tìm một thời điểm nào đó nói tốt giúp Thái tử, để hắn trở lại làm chủ cái ghế Đông Cung kia.

Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, Ngư Giang kéo Phúc công công lại thăm dò, "Công công, vị trí Thái tử ta cũng nhận rồi, chi bằng hôm sau lập Thái tử phi cho ta luôn được không?"

Phúc công công cười lớn: "Thái tử, người đã vội vàng lập Thái tử phi rồi sao? Cũng được, để nô tài quay về nói với Hoàng thượng vài câu giúp người."

"Đa tạ công công." Ngư Giang như mở cờ trong bụng, hắn vui đến mức muốn bay đến chỗ Quan Nguyệt thông báo tun vui này cho nàng.

Hôm qua Ngư Giang nghe ngóng được từ chỗ Tịnh phu nhân rằng bảy ngày sau là sinh thần của Quan Nguyệt. Chi bằng đến hôm đó bí mật tổ chức cho nàng rồi thông báo tin này cũng không vội.

Nhưng Ngư Giang không biết Quan Nguyệt thích cái gì cả, làm sao mà chuẩn bị được đây? Nghĩ đến một người có thể giúp, hắn vội vàng lên xe ngựa lần nữa đi tùm người đó.

.

Quan Nguyệt ngồi trong xe ngựa sẵn đọc sách dạy "tam tòng tứ đức" của nữ nhân. Viên Viên nghĩ đến cuộc nói chuyện lúc nãy giữa Ngư Giang và Tịnh phu nhân. Trong đầu nàng ta bây giờ đang loé lên một ý nghĩ: "Có khi nào đêm qua Quan Nguyệt và Ngư Giang làm chuyện kia rồi không?"

"Quan Nguyệt này, đêm qua cô đã làm chuyện... với Ngư Giang công tử sao?" Viên Viên ghé sát vào tai Quan Nguyệt hỏi nhỏ.

Khuôn mặt Quan Nguyệt trong chốc lát đã ửng đỏ, Viên Viên nhìn thấy liền khẳng định là hai người "đã làm". Còn Tú Nhi và Y Liên ngồi đối diện khuôn mặt khó hiểu nhưng cũng chẳng quan tâm lắm, Quan Nguyệt nhanh chóng đổi chủ đề, hỏi phu xe: "Lão bá, còn bao lâu nữa mới đến chân núi vậy?"

"Sắp rồi, tầm nửa nén hương nữa là tới." Lão phu xe vừa đánh ngựa chạy thật nhanh vừa đáp lại. Quan Nguyệt lúc này như buông được một cục đá nặng thở phào nhẹ nhõm, cũng may là nàng đổi chuyển đề nhanh không thì coi như chuyện đêm qua tất cả mọi người đều biết rồi.

Lại nói, sau khi lên núi kì lạ lại có một căn nhà bằng gỗ ở đỉnh núi, xung quanh trồng toàn cây cỏ và thảo dược quý hiếm. Cây anh đào trước nhà cũng đã trổ đầy hoa, trong lòng Quan Nguyệt dù lần đầu đến nơi này nhưng vẫn có một cảm giác khá quen thuộc với nơi này.

Quan Nguyệt gõ cửa ba cái nhưng vẫn không có ai ra mở. Y Liên cũng hỏi lớn, nhưng đáp lại họ là sự im lặng chỉ nghe thấy tiếng lá cây chà sát vào nhau.

Đang định tìm chỗ khác trú chân trong năm ngày còn lại thì một nam nhân một thân bạch y mở cổng bước vào. Sau lưng đeo một cái gùi đang bằng tre đựng đầy hoa, mái tóc của người ấy không phải màu đen mà là một mái tóc trắng như mây trời nửa búi nửa xoã.

Nhìn thấy bốn người lạ mặt đứng trước cửa nhà mình với bốn tay nải liền bán tính bán nghi. Hắn đặt gùi xuống đất hỏi: "Xin hỏi các cô nương đây là..."

"Bọn ta là cung nữ dự thi trong cung, nay lên núi tìm thảo dược tình cờ gặp được nhà của công tử trên đỉnh núi, không biết công tử có đồng ý cho bịn ta ở một đêm?" Quan Nguyệt dáng vẻ khẩn cầu nói với bạch y nam tử.

Bạch y nan tử gật đầu, dù gì cũng là bốn cô nương lặn lội lên đỉnh núi tìm thuốc, giữ lại cũng không có hại gì cho bản thân hắn.

Bốn người được xếp vào chung một căn phòng ở hậu viện. Trong lúc đợi ba người kia sắp xếp hành lí, Quan Nguyệt ra ngoài trò chuyện đi dạo cho đỡ buồn chán.

Quả thật khung cảnh của nơi này giống như tiên cảnh vậy, có hoa lại còn có đủ tất cả các loại thảo dược quý hiếm trên thế gian, người ra giá vạn lượng cũng khó mà có.

Ở dưới cây hoa đào là một xích đu, Quan Nguyệt ngồi lên nó rồi dùng chân đẩy nhẹ. Nhưng kì lạ, nàng chỉ mới đẩy nhẹ một chút mà xích đu đã bay cao so với mặt đất, Quan Nguyệt không chút sợ hãi mà ngược lại còn cười rất vui vẻ. Mái tóc dài đen tuyền của nàng phất phơ như tấm lụa mỏng treo trong gió.

Bạch y nam tử cảm nhận được thứ gì đó bên ngoài liền ra xem thì thấy Quan Nguyệt đang vui vẻ trên xích đu của nhà hắn. Hắn nhìn nàng đến ngây người, trong tim như có hàng vạn mũi dao đâm vào, hắn đưa tay ôm ngực, từng kí ức trước đây của hắn lại ùa về.

"Hàn Dư, chàng đẩy cao lên chút nữa được không?" một nữ tử mặc hồng y ngồi trên xích đu nói với nam tử đang đẩy xích đu cho mình.

Hàn Dư dùng lực đẩy cao hơn: "Nếu cao nữa ta sợ nàng sẽ ngã mất. Xem ra Đào Vân nàng không biết sợ là gì. "

"Sợ gì chứ, ta có ngã thì chàng sẽ đến đỡ." Đào Vân nhanh miệng đáp lại, khuôn mặt càng tỏ vẻ phấn khích hơn khi xích đu mỗi khắc càng lên cao hơn.

Kí ức trong đầu Hàn Dư lại chuyển sang một khung cảnh khác. Tại đây Đào Vân ở trong một cung điện lớn dát vàng mình đầy thương tích quỳ dưới đất, Hàn Dư bị hai người mặc áo giáp giữ chặt tay, muốn của động cũng chẳng được, trên khuôn mặt của hai người còn hiện rõ sự đau khổ tuyệt vọng.

"Thần nữ Đào Vân không tuân thủ quy tắc thiên cung, đem lòng yêu chiến thần của ma tộc. Thần nữ của thiên cung trước giờ tuyệt đối không được dính vào ái tình, nay điều cấm kỵ đã phạm phải. Ta phạt thần nữ xuống hạ giới chuyển thế hai kiếp nếm trải mùi vị ái tình đau khổ, mong rằng sau khi quay về sẽ làm tốt chức vị thiên nữ." một giọng nói uy lực vang vọng lan truyền ra khắp thiên cung, tất cả thần tiên trong và ngoài điện đều im bặt.

Đào Vân bị áp giải đến vực Ô Qua, nơi này là chỗ các thần tiên chuyển kiếp làm phàm nhân, sau khi quay về tu vi cũng tăng lên một cách nhanh chóng, có điều trước khi đến đây phải uống một bát vong tình.

Vì để tìm Đào Vân dễ hơn, Hàn Dư đã để lại vết bớt hình Phượng Hoàng trên ngực phải của nàng. Bản thân từ đó cũng mất tích ở ma tộc, đến hạ giới tìm người mình yêu.

Một giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tuấn tú của Hàn Dư, hắn buộc miệng nói ra hai chữ: "Đào Vân..."

Quan Nguyệt lúc này đã đứng trước mặt Hàn Dư, nhìn thấy hắn đang khóc liền đưa khăn, an ủi: "Công tử làm sao thế?"

Hàn Dư lau vội nước mắt, vui mừng ôm Quan Nguyệt vào lòng: "Đào Vân, cuối cùng ta cũng tìm thấy nàng rồi. Lần này chúng ta sẽ không xa nhau nữa được không?"

Quan Nguyệt trong lòng khó hiểu vô cùng, nhưng sau đó lại đóng kịch cùng Hàn Dư để hắn cảm thấy được an ủi phần nào.

Đến tối, nơi này đầy đom đóm bay quanh căn nhà, Hàn Dư ngồi ở bàn trước uống rượu, nhưng dường như sự đau khổ vì tình lại khiến bản thân Hàn Dư càng uống càng tỉnh. Lại ly này qua ly khác nhưng nỗi nhớ cố nhân vẫn chẳng thể nguôi ngoai đi được phần nào, Quan Nguyệt chặn tay Hàn Dư khi hắn định uống thêm một ly.

"Có tâm sự? Nếu huynh không phiền thì ta có thể ngồi lắng nghe."