Ý Niệm Trường An

Chương 13: [H+] Ta lấy muội!

Y Liên đứng ngoài cửa, nửa muốn vào nửa lại không. Khi nghe thấy tiếng hét gọi người của Quan Nguyệt, tiểu nha đầu đứng ngoài lo lắng bởi vì khoá đã chốt trong, người bên ngoài không thể mở.

Ngư Giang bịt miệng Quan Nguyệt nói tiếp: "Mau đuổi người, nếu không hai ta sẽ..."

Hắn đỏ mặt. Cả người hắn lúc này không hiểu sao lại nóng, cả người đổ đầy mồ hôi, đôi mắt hắn mơ màng gắng gượng nói. Quan Nguyệt gật đầu đuổi Y Liên đi vội sau đó đẩy Ngư Giang ra, lấy áo che thân.

Ngư Giang lảo đảo bước đến cạnh Quan Nguyệt đưa tay ra trước mặt nàng. Nàng nhắm chặt mắt tưởng hắn sẽ làm gì đó nhưng không ngờ hắn lại lấy y phục mặc vào.

Mặc xong, cả người Ngư Giang còn nóng hơn lúc nãy. Dáng vẻ hắn bây giờ không khác gì một kẻ say rượu, lúc sắp ngã lăn ra sàn Quan Nguyệt vội chạy đến đỡ. Hắn nhìn nữ nhân xinh đẹp kiều diễm trước mặt mình mà nuốt nước bọt, yết hầu hắn chuyển động, cả thân dưới cũng đang rục rịch muốn làm chuyện đó.

"Quan Nguyệt..." dục vọng của Ngư Giang lúc này dâng cao, hắn muốn được giải thoát! Được giải phóng dục vọng mạnh mẽ lúc này của bản thân!

Ngư Giang đưa tay chạm má Quan Nguyệt, sau lại dần tiến đến muốn hôi lên đôi môi nàng lần nữa. Quan Nguyệt muốn chạy liền bị hắn kéo gọn vào lòng.

"Ngư Giang, huynh sao vậy?" Quan Nguyệt vùng vẫy tìm cách thoát ra.

Nhưng Ngư Giang lại ôm chặt Quan Nguyệt vào lòng mình. Vùng vẫy một hồi cuối cùng cũng thoát ra được, nhưng áo mà Quan Nguyệt mặc tạm chỉ là áo trong. Nó rất mỏng, tựa như có thể có nhìn thấu bên trong, nếu dính nước một chút là xem như mặc mà lại không mặc.

Ngư Giang kiềm chế không nổi nữa. Hắn vồ lên ép sát Quan Nguyệt vào tường, giữ hai tay nàng lại rồi hôn. Đôi môi của Quan Nguyệt rất mềm, tựa như quả đào căng mọng khiến người ta muốn cắn một cái vậy.

"A..." Quan Nguyệt khẽ kêu lên, Ngư Giang dừng lại nhìn nàng, Quan Nguyệt lại lên tiếng với đôi môi rướm máu, "Huynh cắn phải môi ta rồi!"

Dáng vẻ chết người này của Quan Nguyệt thật khiến Ngư Giang hắn muốn ăn! Hắn như một con hổ đói mồi, hôn càng mãnh liệt hơn. Ngư Giang đặt Quan Nguyệt nằm xuống sàn, hắn điên cuồng xé rách áo trong của nàng. Rồi dùng tau bóp lấy hai bánh bao to tròn của nàng, chốc lát hắn dừng lại, nói: "Cho ta... được không? Ta lấy muội!"

Quan Nguyệt giờ đã là một chú thỏ ở thế bị động, cho dù bây giờ có không đồng ý đi nữa thì hắn vẫn làm. Câu hỏi mà hắn hỏi nàng cũng chỉ lấy làm lệ, chưa đợi nàng trả lời xong thì một cảm giác đau buốt ở thân dưới của nàng.

Một dòng máu đỏ tươi hoà quyện cùng với vũng nước dưới sàn, vạt y phục của nàng cũng bị nhuộm đỏ. Ngư Giang nắm lấy tay Quan Nguyệt đẩy nhẹ vài cái. Nàng chỉ biết kêu khẽ lên vài tiếng, rồi sau đó cùng hắn bắt kịp tiết tấu. Dường như cảm nhận được sự ấm áp bên trong Quan Nguyệt, Ngư Giang càng hứng thú hơn. Hắn liên tục dùng vũ khí của mình đánh liên tiếp vào nàng.

Quan Nguyệt ở thế bị động kèm theo cơn buốt đau lúc nãy đã mệt lả, chỉ biết nằm im khẽ kêu vài tiếng mà thôi.

Vậy mà hôm nay... Quan Nguyệt đã chính thức không còn trinh trắng! Nàng bây giờ đã như cá trong chậu chờ đợi người ta đến mua, như một dải lụa mỏng yếu mong mỏi một người đến đem mình về nhà.

Dưới đêm trăng tròn, hai người cứ thế mà quấn lấy nhau không mệt nghỉ. Một cảm giác muốn bùng nổ đến với thân dưới của Ngư Giang, hắn chẳng buồn rút ra ngoài mà để dòng tinh trắng chảy vào bên trong nàng. Quan Nguyệt lúc này cũng muốn giải phóng, nàng nhăn mặt nắm chặt tay hắn. Sau vài giây cơ mặt nàng thả lỏng hài lòng.

Xong chuyện, Ngư Giang giúp Quan Nguyệt tắm rửa sau đó mặc đồ. Hắn cũng mặc lại đồ sau đó bế nàng về phòng.

Bây giờ mọi người trong phủ đã ngủ cả, Quan Nguyệt mệt lả cũng ngủ thiếp đi trên tay hắn. Đặt nàng xuống giường, Ngư Giang ở lại ngắm nàng thêm lúc lâu sau đó mới rời đi. Trước khi đi còn không quên đặt một nụ hôn trên trán nàng, xem như là làm dấu đêm nay nàng trở thành người phụ nữ của hắn. Vương phi tương lai của Đại Vũ!

Sáng hôm sau, Quan Nguyệt tỉnh dậy với y phục chỉnh tề. Chắc có lẽ chuyện đêm qua nàng quên rồi nên cũng chẳng có phản ứng gì lớn. Nàng đi hài rồi gọi Y Liên giúp mình rửa mặt.

Y Liên đêm qua chờ mãi không thấy Quan Nguyệt ra nên đã về phòng ngủ trước. Hôm nay thấy Quan Nguyệt ở trong phòng liền nghi hoặc: "Tiểu thư, hôm qua người về phòng lúc nào vậy?"

Quan Nguyệt đần mặt ngây người. Phải rồi, hôm qua rõ ràng là nàng đi tắm, sau đó thì... Cả khuôn mặt Quan Nguyệt đỏ ửng lên, xem ra mọi chuyện đêm qua nàng đã nhớ lại rồi. Vậy y phục trên người nàng là Ngư Giang giúp nàng mặc.

"À sau khi muội đi thôi, ha ha." Quan Nguyệt gượng cười.

Ở phía bên kia, Ngư Giang, Viên Viên và Tịnh phu nhân chờ Quan Nguyệt đến rồi mới dùng bữa. Nhớ lại chuyện đêm qua, Ngư Giang thăm dò Tịnh phu nhân: "Phu nhân, có phải hôm qua người bỏ xuân dược vào trà không?"

Viên Viên ngồi đối diện hóng chuyện, nhìn chằm chặp vào hắn. Ngư Giang cười lấy lệ với Viên Viên, lúc này Tịnh phu nhân bật cười ghé sát vào tai hắn trả lời: "Sao rồi? Đêm qua có phải rất kích thích lắm không?"

"Đúng là... rất kích thích, có điều phu nhân hình như cho quá nhiều rồi!"

"Vậy ngươi mau lấy Quan Nguyệt thôi, còn chờ đợi gì nữa chứ?"

Ngư Giang hăng hái khi nghe xong ba chữ "lấy Quan Nguyệt", vội lấy trà thay rượu kính bá mẫu tương lai nói lớn: "Bá mẫu yên tâm, hiền tế nhất định sẽ chăm sóc tốt cho nàng ấy."

Quan Nguyệt lúc này vừa hay bước vào, nụ cười trên môi cũng cứng đơ cả lại. Nàng nhìn Ngư Giang, con người vừa nói những lời kia ra. Cả phòng im lặng đến ngượng, Ngư Giang nhìn thấy Quan Nguyệt liền đặt nhẹ chén trà xuống bàn rồi im lặng không nói gì, Viên Viên và Y Liên không hiểu rõ tình hình ngơ mặt cả ra, còn Tịnh phu nhân cười thầm.

Xem tình hình thì Quan Nguyệt hiểu gần như hết chuyện rồi, thì ra đêm qua nàng mới chính là người bị gài!

Quan Nguyệt lấy lại bình tĩnh, vẫn mỉm cười bước đến bàn ăn, nhưng chân nàng bây giờ thì đã run rẩy không ngừng, thân dưới của nàng vẫn đau chẳng giảm chút nào cả!

"Nào Quan Nguyệt, cô mau ăn cái này đi."

"Nào Quan Nguyệt, nàng mau ăn cái này đi."

Viên Viên và Ngư Giang cùng lúc gặp một miếng cá đặt vào bát của nàng. Không khí lúc này càng ngượng ngùng hơn, nàng cười rồi gắp từng miếng cá cho vào miệng gắng nuốt cho hết.

Dùng bữa xong, Tịnh phu nhân ra cửa tiễn Quan Nguyệt, sau lần từ biệt này không biết có còn gặp lại được hay không? Xe ngựa của bọn Quan Nguyệt vừa hay cũng đến, của Ngư Giang cũng vậy. Sau một hồi dặn dò, Quan Nguyệt cùng với Viên Viên và Y Liên lên xe bắt đầu cuộc tìm kiếm thảo dược.

Đợi xe của Quan Nguyệt đi xa, Tịnh phu nhân lúc này mới cười với Ngư Giang: "Đừng quên những lời nói lúc nãy của ngươi đấy!"

"Lời dặn của bá mẫu hiền tế xin ghi nhớ!" Ngư Giang cúi người hành lễ tạm biệt sau đó cũng lên xe ngựa quay về kinh thành.

.

Trong cung lúc này Tuấn Xung đã tỉnh, ông đến bên bàn cầm bút viết chỉ. Sau khi đặt bút đóng dấu xong, Tuấn Xung đưa cho Phúc công công rồi dặn đến Yên Đan cung truyền chỉ.

Phúc công công không dám chậm trễ, cùng ba bốn thị vệ đến Yên Đan cung.

"Hoàng hậu Tuế Linh cùng Thái tử Ngọc Giang tiếp chỉ."

Nghe lời này như thấy Vua trước mắt, Hoàng hậu và Thái tử quỳ xuống. Các cung nữ và thị vệ cũng quỳ theo.

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết. Hoàng hậu Tuế Linh cấu kết kẻ địch, âm mưu hại nước đáng lí xử tội chu di cửu tộc. Nhưng niệm tình cùng trẫm đầu ấp tay gối mười lăm năm, tình nghĩa phu thê vẫn còn. Nay phế truất chức vị Hoàng hậu xuống vị trí Tiệp Dư, ngày ngày niệm Phật chuộc tội. Còn Thái tử Ngọc Giang còn trẻ người non dạ, phạm phải sai lầm lớn nhưng niệm tình là cha con, nên trẫm quyết định phế ngôi Thái tử, ở lại Đông cung tự ngẫm lại lỗi sai. Khâm thử."

"Thần thiếp và Ngọc Giang tiếp chỉ!" Hoàng hậu cúi đầu lãnh chỉ, trong lòng bà giờ đây đã nguội lạnh rồi. Đến nước mắt còn chẳng buồn rơi. Ngọc Giang lãnh chỉ xong quay về Đông cung thực hiện, hắn không trách Hoàng thượng. Chỉ trách bản thân hắn đã quá tham lam, sợ mình không giữ vững được vị thế ở Đông cung nên mới gây ra lỗi lầm lớn đến như vậy.