Trời tối sẫm thì Liên mới về tới nhà, vừa đi vô phòng thì cô thấy Đạt đang nằm duỗi chân trên ghế, tay anh còn cầm điếu thuốc, thấy Liên, anh dụi thuốc rồi ngồi dậy. Ở nhà, Đạt đã được Diệp vói bà Ngự thuật lại chuyện ban sáng nên khi Liên vừa về tới là anh hỏi cô ngay.
- Em về rồi à, sao đi lâu quá vậy? Em của em thiệt là hết biết, Diệp đã làm gì mà nó đánh con nhỏ tới vậy? Em mau kêu nó tới xin lỗi má anh với em anh đi.
Nhìn thấy em mình bị đánh khắp người mà Liên không thể bênh em một tiếng nào trước mặt má chồng đã làm Liên khó chịu, Đạt chỉ nghe Diệp kể lại đã quy kết phần lỗi thuộc về Cúc, điều đó như giọt nước tràn ly, cô không kiềm chế được cơn phẫn uất mà nóng giận với anh.
- Sao anh không hỏi chuyện đã xảy ra như thế nào, chỉ nghe cô Diệp kể thì anh đã khẳng định em của em là người quấy chớ không phải là cô Diệp.
- Em Diệp bị đánh tới như vậy rồi thì còn gì để hỏi nữa?
- Em của em cũng bị đánh mà. Không những vậy, mà còn bị hai đánh một, nó cũng bầm tím, trầy xước khắp người chớ có hơn gì đâu mà bắt nó xin lỗi. Cũng may mà có anh Bửu ở đó, nếu không thì em của em không biết phải làm sao, sợ là dở sống dở chết cũng nên.
Đạt nghe tới cái tên Bửu thì ngắt lời Liên.
- Bửu, hắn làm gì ở đây?
- Em không biết. – Liên mệt mỏi trả lời.
Trong lòng Liên, buồn bực cứ chất chồng lên, cô cảm thấy tủi thân, hai gia đình được gắn kết bởi mối quan hệ thông gia nhưng gia đình cô lại không hề nhận được sự tôn trọng. Má cô phải nhún nhường để cô về làm dâu, bây giờ, cô lại ép em mình chịu thiệt để làm vừa bụng bên chồng và chính bản thân cô cũng không hề có vị trí ở nơi đây. Nước mắt tủi hờn làm khóe mắt làm Liên thấy cay cay.
Đạt không thể hiểu được suy nghĩ của Liên lúc này, thấy mắt cô trở nên hoe đỏ, anh cho rằng, có lẽ bà Ngự đã la rầy cô nhiều vì bà rất thương Diệp, bà đang rất giận, bà đã nói là sẽ tới nhà Liên để mắng vốn, sẽ đem chuyện này lên trường để trường kỉ luật Cúc. Anh phải khuyên can một hồi, bà mới chịu thôi, thế nên, anh muốn Cúc tới đây xin lỗi để bà có thể nguôi giận. Đạt lặp lại với Liên một lần nữa.
- Liên, biểu Cúc tới xin lỗi đi, nếu không thì...
- Nếu không thì sao, chẳng lẽ hễ có chuyện xảy ra là gia đình em đều phải ở thế yếu đi xin lỗi người khác, gia đình em bị coi thường tới vậy sao anh?
- Em nói đi đâu vậy, ai coi thường ai, anh chỉ không muốn lớn chuyện thôi, chỉ là chuyện hai đứa con nít đánh nhau, anh không không muốn người lớn hai bên xích mích ảnh hưởng tới quan hệ hai nhà thôi mà.
- Anh mà cũng nghĩ tới mối quan hệ của hai nhà nữa à, mà mối quan hệ này có là gì đâu mà anh phải sợ. Đối với nhà anh, chuyện cưới em chỉ như bỏ tiền một một thứ đồ ngoài chợ thôi, quý một tí thì nâng niu, không thì quăng vô một xó, có mất mát gì đâu?
- Em càng nói càng quá rồi đó, nói mà không chịu suy nghĩ.
- Có gì phải suy nghĩ, sự thật đã là như vậy. Ai không biết, chúng ta chẳng qua là vì hoàn cảnh mà tiến tới cuộc hôn nhân, anh với em có yêu thương gì đâu. Từ cái chuyện đó của chị hai em, nhà anh đã coi thường nhà em rồi, thêm vào chuyện của em thì đối với anh, gia đình em càng không xứng đáng, anh cưới em về để giữ danh dự cho gia đình, tiện thể trút giận cho anh của anh luôn, bây giờ thì cho cả anh nữa.
- Ai nói với em chuyện đó, tại sao em lại có suy nghĩ đó, anh có đánh em bao giờ chưa, có hành hạ em bao giờ chưa mà em nói là trút giận?
- Anh không có đánh đập em, không có bỏ đói em. Em cảm ơn anh về điều đó, cũng như việc anh đã không làm lớn chuyện em không còn trong trắng khi về đây, nhưng anh Đạt à, nếu như chuyện đó cứ làm anh canh cánh, nếu như anh không thể bỏ qua cho em thì...
- Thì sao? Em muốn sao?
Đạt trừng mắt nhìn cô, Liên nhìn ánh mắt đó thì hơi sợ, cô không dám nói tiếp. Cô phân vân, liệu cô có nên nói ra diều mà cô nghĩ, từ bỏ một cuộc hôn nhân như thế này liệu có quá vội vàng.
Chuyện của Huệ đã thành hố sâu ngăn cách của hai nhà nhưng nó chưa bao giờ là ngăn cách của Liên với Đạt. Đạt hiểu rõ điều đó hơn ai hết, trở ngại lớn nhất của họ bây giờ chính là chuyện của Liên, tự tôn của người đàn ông không cho phép anh bỏ qua chuyện đó một cách dễ dàng như vậy. Kể từ hôm đó, Đạt lạnh nhạt và hờ hững với cô, anh coi đó như một cách trả thù, dù rằng thực tế anh luôn trốn chạy, anh không muốn nhắc tới chuyện đó một lần nào, vậy mà hôm nay, chính Liên là người nhắc tới, điều đó làm cho lửa giận trong người không thể nào kìm được mà được bùng lên cùng bao nhiêu khó chịu, bao nhiêu bực bội. Nó làm cho việc không đáng gì cũng trở nên to tát, chuyện không đâu cũng trở thành phức tạp.
- Nói gì thì nói, em cũng phải bắt Cúc tới đây xin lỗi má với Diệp đi, nó không có má, được má nuôi từ nhỏ, la nó còn không nỡ nói gì tới đánh, em của em cũng không vừa gì, là con gái mà hung hăng quá thể.
- Nhưng lỗi cũng đâu chỉ một mình nó.
Liên im lặng nhìn Đạt, cô cắn môi rồi bước về phía cầu thang. Thấy Liên bỏ đi không nói không rằng, Đạt càng thêm lớn tiếng.
- Em đi đâu đó?
- Không phải anh muốn có người đi xin lỗi hay sao, Cúc không chịu tới, em là chị nó, em xin lỗi dùm nó cũng được. Thậm chí nếu anh muốn em quỳ xuống xin lỗi cũng không sao, miễn sao nhà anh bỏ qua cho em gái em là được.
- Em muốn ám chỉ gì, "nhà anh", đây không phải là nhà em sao?
- Không phải, đây là nhà của anh, và anh cưới em về nên em phải ở lại đây, đây chưa phải là nhà em. Đối với anh, đừng nói là em Cúc, kể cả em cũng chỉ là người dưng, làm sao bằng em họ của anh, ruột thịt mà, lại sống chung từ nhỏ, anh bênh cũng phải, nhưng Cúc của em, dù nó đúng hay sai thì em cũng không thể bỏ. Anh đau lòng khi Diệp bị đánh thì em cũng xót dạ khi Cúc bị thương.
Câu chuyện càng lúc càng bị đẩy đi xa, cứ tiếp tục thì cũng không giải quyết được gì, Đạt bực bội qua lưng đi, còn Liên thì xuống phòng bà Ngự để xin lỗi. Thấy Liên đã mở lời, hơn nữa Đạt cũng đã năn nỉ bà nên bà cũng không làm lớn chuyện.