Đứng trên ban công, lưng dựa vô tường, một tay quàng ngang ngực, một tay đưa điếu thuốc lên miệng nhả khói, ánh mắt Đạt như đang trôi theo làn khói nhạt bỗng quắc lên, phía ngoài cổng rào hai con người như đang quyến luyến chia tay nhau. Đạt ra phía ngoài sát lan can chống tay nhìn thật kĩ, anh thở ra một hơi nặng nề ngập tràn tức giận, hờn nghen. Mấy hôm nay, anh không uống say mà về nhà rất sớm, anh thật sự không hiểu nổi mình nữa, trước đây, khi biết là cô chờ anh thì anh đi về thật trễ, bây giờ, cô không còn chờ anh nữa thì anh lại về nhà sớm để chờ cô.
Liên giận anh chuyện của Cúc nên lần này, không phải anh mà chính cô không nói chuyện, không thèm nhìn anh dù hai người ra vào đụng mặt. Mấy ngày nay, Liên cố gắng làm xong việc của mình thật sớm, cô ra chợ Mỹ nơi Cúc đang ở tạm, cô ngủ lại với Cúc rồi tới sáng cô mới về nhà. Lần nào Bửu cũng đưa cô về tới tận cổng, dù cô nhất quyết từ chối nhưng Bửu vẫn kiên quyết, thế nên Liên thường chia tay Bửu khi vừa tới đầu cổng rào để mọi người trong nhà không nhìn thấy. Sau khi Liên đã đi qua cổng thì Đạt men theo hành lang đi về cửa phòng, anh không vào mà đứng phía ngoài. Thật lâu mới nghe tiếng cửa mở ra rồi đóng lại, đoán chắc là Liên đã vô phòng, Đạt lạnh giọng hỏi.
- Cúc sao rồi?
Câu hỏi của anh mang nhiều châm biếm nhưng Liên lại không nhận ra. Cô thật thà trả lời.
- Mấy chỗ sưng đã xẹp, vết bầm cũng tan rồi, chỉ còn vài vết xước, nhưng chắc phải về thôi, má có hỏi thì cứ nói là bị té nhẹ ở đâu đó.
- Về gì mà sớm vậy, dì út mà về thì làm gì còn cớ để cô đi hò hẹn với nhơn tình, lấy chồng rồi mà vẫn có người theo đuổi, đưa đón, vợ tui đúng là đa tình, chỉ khổ cho người làm chồng như tui, không biết có bị cắm sừng hay chưa?
- Anh Đạt, sao anh lại nói chuyện khó nghe như vậy, em của em bị thương là có thật, em là chị, để cho người ta đánh em mình mà không làm gì được, chỉ có thể lo cho nó vậy thôi mà anh cũng thấy khó chịu sao?
- Lo cho em gái, nói ra mà không thấy mắc cỡ, suốt ngày chạy tới nhà của người đàn ông khác để lo lắng cho em, cô tin tưởng anh ta quá hả? Cô có biết anh ta là người như thế nào hay không?
- Em không biết, nhưng, ít nhất em biết chắc là anh Bửu thật lòng tốt với em.
- Nói vậy là sao, là muốn nói tui không tốt với cô hả?
Liên nhìn Đạt không nói, cô giũ mạnh tay anh ra rồi quay lưng định bỏ đi, nhưng Đạt liền nắm mạnh cổ tay cô kéo lại, thái độ của cô càng làm anh giận dữ.
- Định đi đâu, tui còn chưa nói xong, cô coi thường tui tới vậy hả, dù muốn hay không tui cũng là chồng cô, tui không muốn cô gặp hắn nữa. Từ bữa mai, cô phải ở nhà cho tui.
- Anh lấy quyền gì cấm em.
- Quyền là chồng của cô.
Liên cười nhạt.
- Anh không có lí lẽ gì khác nữa sao?
- Cô muốn nói gì?
- Hở một chút là anh lại giương cao cái quyền làm chồng, mà cũng phải thôi, là cha má em cầu xin anh cưới em mà, là gia đình em quấy trước, cho nên bây giờ cái quyền làm chồng của anh nó lớn hơn cái quyền của bất cứ một người chồng nào khác, em phải dè chừng để mà còn được anh ban bố cho cuộc sống bình yên.
- Em đang nói nhăn cuội gì đó?
- Không có gì, chỉ là càng ngày em càng biết rõ vị trí của mình trong căn nhà này. – Liên nói xong mệt mỏi đi tới ghế dài, cô nằm lên đó rồi nhắm mắt, Đạt bực bội leo lên giường đi ngủ.
Ngày hôm sau, dù Đạt đã lên tiếng cảnh cáo nhưng cô vẫn ra khỏi nhà, không cần hỏi thì anh cũng biết cô đi đâu, nên một lát sau anh cũng đi. Không khó khăn để tìm nhà Bửu, chợ Mỹ đối với anh thì có xa lạ gì, chỉ cần nắm được địa chỉ là anh có thể một mạch mà đi tới tận nơi.
Khi bước vào nhà Bửu thì chỉ thấy Cúc đang ngồi trên ghế cắn hột dưa. Từ khuôn mặt Cúc, Đạt nhìn thấy vài vết xước lờ mờ, vậy là Liên không hề nói dối. Đạt nhìn Cúc một lượt rồi hỏi thẳng.
- Liên đâu?
Từ lúc Đạt đậu xe ngoài con lộ, Cúc đã nhìn thấy anh, ban đầu cô hơi bất ngờ vì không biết anh đến để làm gì, chừng thấy anh đi vào với vẻ hậm hực thì cô nghĩ là anh tới là để hỏi tội cô đây. Đang phân vân chưa biết nên cư xử như thế nào thì cô đã nghe thấy câu hỏi ngang tàng, Cúc không nể nan gì nữa, cô dửng dưng ngồi đó mà bốc hột dưa, cô vừa cắn vừa trả lời trống không.
- Đi chợ.
Đạt liếc vô nhà, lặng yên một lát vẫn không thấy Liên đâu, vậy thì đúng là cô đã ra chợ rồi. Anh đút tay vô túi quần đứng dựa cột mà nhìn Cúc, cái nhìn lạnh như băng.
- Tại sao dì đánh em Diệp nhà tui?
- Tại nó xúc phạm chị tui, sỉ vả gia đình tui nên tui đánh nó.
- Diệp nói gì mà cô cho là xúc phạm và sỉ vả?
- Anh biết mà làm chi, nghe xong rồi thì anh sẽ bênh chị em tui chắc?
- Bênh như thế nào? tui thấy dì cũng đâu có hiền lành gì cho cam, dì mạnh lành rồi thì về nhà dì ngay cho tui.
Cúc đang đưa tay với lấy hột dưa trên dĩa, nghe anh nói xong thì cô ngừng lại, quay mặt về phía anh, cô trề môi.
- Ủa, anh có quyền gì mà đuổi tui, đây đâu phải là nhà của anh, là nhà của anh Bửu mà, tui muốn ở bao lâu thì ở, anh Bửu cho thì tui cứ ở.
- Hứ, ở lại để chị dì và hắn dan díu với nhau chớ gì?
- Anh đừng có mà nói bậy. Ờ mà, nếu chị ba tui ở với anh không hạnh phúc thì chỉ đi kiếm người khác hạnh phúc hơn, có làm sao đâu.
Đạt đi lại gần Cúc, anh đập mạnh tay xuống bàn.
- Dì nói cái gì, nói lại tui nghe thử.
Cúc nhìn lên với vẻ thách thức.
- Tui nói, nếu chị tui lấy anh Bửu có phải sung sướng hơn không, anh Bửu thương chị tui như vậy còn anh thì sao, ở với anh, chị tui có vui sướng chi đâu. Toàn là bị nhà anh ăn hiếp.
- Chị dì nói vậy với dì đó hả?
- Cần chi chị ấy phải nói, nhìn anh với con Diệp là dư sức biết rồi, toàn là loại người ngang tàng, hống hách, chuyên đi ăn hiếp người khác thôi.
- Dì...
Đạt đưa tay lên cao định đánh Cúc, ngay lúc đó, Liên xuất hiện ở ngạch cửa, trên tay cô là chiếc giỏ đệm với một ít đồ ăn. Vừa thấy Liên, Cúc ôm mặt la lớn rồi chạy về phía Liên.
- Chị ba, người ta định đánh em kìa.
Liên bỏ giỏ chạy về phía Cúc, ôm lấy em mình che chắn, cô nhìn Đạt giận dữ.
- Anh Đạt, anh làm gì vậy, sao lại đánh em của em, bộ anh không nhìn thấy nó cũng bị trầy trụa khắp mình hay sao, em đã xin lỗi má với cô Diệp, họ cũng chịu bỏ qua rồi, anh còn tới đây kiếm chuyện là sao?
Nghe Liên nói, mặt Đạt đỏ bừng vì giận, anh quay người nói.
- Em của em thật là quá thể, nói chuyện không biết kiêng nể ai, anh phải dạy nó một lần cho biết.
- Nó quá thể ở chỗ nào, muốn dạy thì để em dạy, anh không có quyền đụng tới nó, anh không là gì của nó hết, còn như anh muốn đánh thì đánh em nè.
Liên giận dữ bước lên phía trước, Đạt quay lại nhìn cô trừng trừng, từng lời của Liên như muốn tát thẳng vào mặt anh. Nó làm cho Đạt thấy rõ vị trí của mình trong lòng cô. Cúc từ phía sau nắm tay Liên kéo lại.
- Chị ba, coi chừng ổng đánh chị luôn đó.
Đạt lập tức nhìn qua Cúc, cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện. Đạt nắm chặt tay dằn cơn giận. Anh muốn tát Cúc một cái thật mạnh, không phải vì Diệp mà vì chính bản thân của mình, vì lời nói mà Cúc đã nói ra, nó khác gì lời vu khống đối với anh, bởi anh biết rõ bản thân mình, anh chưa bao giờ muốn làm tổn thương Liên. Nhưng anh thể làm gì được Cúc, ít nhất là khi có mặt Liên ở đây, nhìn cách mà cô che chở cho em, nghe những lời mà cô đã nói thì anh biết vị trí của anh trong lòng cô làm sao mà bằng cô em gái này.
Cơn giận đang phát hỏa, Đạt tìm cách dập nó đi. Anh đưa tay hất dĩa hột dưa trên bàn xuống đất. Đưa mắt trở về chỗ Liên, Đạt ra lệnh.
- Về nhà.
Liên quay đi.
- Anh về trước đi, lát nữa xong công chuyện, em sẽ về sau.
- Tui biểu về liền, ngay bây giờ, em muốn tui lôi em về hay là để tui nhờ cha má tới thỉnh em về.
Nghe tới đây thì Liên không thể không nghe theo, cô quay qua nói với Cúc.
- Mai chị tới thăm cưng, bữa nay đi ra ngoài mà mua cơm ăn. – Liên vuốt mặt Cúc nhìn ngó những chỗ sưng bầm, - đỡ nhiều lắm rồi đó, nhớ xức thuốc vô cho nó mau hết. Thôi, chị về.
Liên nhìn Đạt rồi ấm ức quay đi. Thấy Liên còn lần khần chưa chịu bước, Đạt nắm tay cô kéo mạnh.