Trong phòng, khi Đạt vén màn đi vô giường, Liên nhìn anh rồi ái ngại quay đi. Với thân thể của cô bây giờ, cô không thể bước xuống giường, cô muốn nhờ sự giúp đỡ từ dì tám, Nhanh hay Lê cũng được, nhưng lại không có ai trong phòng ngoài Đạt. Không thể chịu đựng được hơn nữa, bất đắc dĩ, Liên đành mở lời với anh.
- Anh kêu dùm em dì tám hay Nhanh cũng được.
- Chi vậy em? – Đạt nhỏ giọng hỏi lại một cách dịu dàng, rồi anh đổi sang lo lắng – bộ, em thấy khó ở ở đâu hả?
- Dạ không. Em muốn nhờ họ lấy dùm em bộ đồ với cái khăn, em muốn thay đồ.
- Thì anh ở đây, nhờ anh cũng được, kêu họ làm chi cho mắc công.
Đạt đi tới tủ áo, chọn cho Liên bộ đồ, khi anh cầm lại giường đưa cho cô, cô thoáng vẻ không hài lòng.
- Anh lấy cái áo nào tối màu một chút, còn quần thì lấy quần đen, em như vầy sao mặc quần trắng được.
- Thì mặc quần màu trắng mới biết rõ tình trạng của em được chớ, mặc quần đen làm sao biết mà liệu, giống như bữa đó nếu Nhanh với dì tám nhìn ra sớm thì em đâu ra máu đến vậy.
- Nhưng em còn bị như thế này, màu trắng không tiện đâu anh.
- Bây giờ em chỉ nằm trên giường dưỡng bệnh, ai thấy đâu mà lo, anh nói sao nghe vậy đi.
Nói xong, anh ngồi lên giường rồi đỡ cô ngồi dậy, không nói không rằng, anh đưa tay chạm vào nút áo, hành động của anh diễn ra một cách tự nhiên khiến Liên bất ngờ, cô vội giữ tay anh để ngăn lại.
- Anh làm gì vậy?
- Thay đồ cho em. – Đạt nói thản nhiên không chút ngượng ngập trong khi Liên nghe xong thì vô cùng xấu hổ.
- Không cần đâu, em tự thay được.
- Em nói còn không nổi thì làm sao mà thay, có gì mà mắc cỡ, anh với em có xa lạ gì nữa đâu. Đâu phải anh chưa từng cởi đồ cho em đâu àm sợ. Ngồi yên, để anh thay cho.
Nói xong là anh tiếp tục dùng hai tay mà mở hẳn nút áo của cô khiến cô vừa phải dùng tay mình để giữ cổ áo lại vừa lên tiếng kháng cự.
- Chuyện đó khác, chuyện này khác.
- Có gì mà khác, với lại, bữa trước, cũng là anh thay đồ cho em chớ ai, cũng máu me như vầy chớ có khác gì đâu.
- Là anh hả? – Liên tròn mắt ngạc nhiên, đó là việc mà cô chưa bao giờ ngờ tới.
- Chớ em nghĩ là ai, dì tám đi mời đốc tờ, mấy người khác giống em thì không có ở nhà, Nhanh thì lụp chụp không dám làm, không lẽ, để em nằm bê bết như vậy mà chịu được à? Bỏ tay ra để anh cởi cho mau.
- Bữa trước, em bị xỉu nên không biết gì, bữa nay em đỡ rồi, em đang rất tỉnh táo, em tự thay được mà.
Thấy Liên nhất quyết không cho anh thay đồ dùm, anh để bộ quần áo bên cạnh cô rồi hờn dỗi đứng lên. Thấy anh còn đứng đó nhìn mình, cô tiếp tục nhìn anh với cái nhìn ái ngại.
- Anh ra ngoài được không anh?
- Anh chỉ đứng đây thôi mà, có đụng chạm gì tới em đâu. Em cứ việc thay đồ, anh đứng đây thì cứ kệ anh đi.
- Em thay đồ, anh đứng đó làm gì?
- Thì anh đứng dòm chừng em chớ chi. Lỡ em xỉu thì sao? Em đang yếu như vậy, để em một mình, anh không yên bụng chút nào.
- Em mạnh hơn rồi, không sao đâu, anh cứ đứng đó nhìn là em không thay đồ được đâu.
- Sao mà em nhiều chuyện quá vậy, cái gì cũng không được, cái gì cũng không cho.
Đạt hậm hực quay đi. Anh vừa ngồi xuống ghế thì dì tám vừa lên tới, bà chưa đi vô mà đứng ngoài cửa với mâm cơm mà nhìn Đạt, ngay lập tức anh lên tiếng hỏi cô.
- Xong chưa em?
- Chưa đâu anh.
- Lẹ lên còn ăn cơm, uống thuốc nữa nè.
Anh cứ hối liên tục làm cô thêm rối, động tác của cô đã chậm lại càng chậm thêm, quần đã mặc xong nhưng áo thì cứ bị gài lộn nút, cô cứ phải mở ra gài lại. Hối cô chỉ vài ba tiếng thì Đạt sốt ruột, anh đi tới giường, vừa vén màn là anh nhanh chóng chồm tới người cô mà cầm lấy hai mép áo rồi giúp cô gài lại. Lần này thì anh không thèm hỏi han gì, anh làm một cách dứt khoát nên Liên không kịp phản ứng, cô chỉ thấy tay anh anh lần tới từng chiếc nút rồi gài lại một cách thuần thục. Áo được gài nút một nửa thì cô nghe anh lầm bầm.
- Hồi nãy anh nói rồi mà không chịu nghe, để anh làm có phải lẹ làng hơn không, chờ em làm xong chắc tới mai.
Liên nhìn anh với vẻ bất bình, cô đâu phải là người vô dụng tới vậy. Hồi nãy, anh vừa mới đi được vài bước thì đã quay lại hỏi cô xong chưa, cô vừa trả lời thì ngay tức khắc anh lại hối, hối vài ba tiếng thì anh đã chạy vô đây, anh có cho cô thời gian đâu mà nhanh với chậm.
Quần áo vừa thay xong thì cô bỏ chân xuống giường, anh lại cản cô. Anh ngoắc tay cho dì tám bưng mâm cơm vô tận giường. Liên cứ nhìn về phía giường mà ái ngại. Đạt thấy tấm niệm còn dính vết máu đã loang ra một mảng khá lớn, nhìn vô thật khó chịu. Dì tám cũng nhìn thấy, bà chắc lưỡi.
- Để như vầy thì ăn uống, nằm nghỉ gì cho đặng, để tui đem tấm niệm đi giặt nghen mợ.
- Cực cho dì quá, sẵn tiện dì đem dùm tui tấm chiếu vô đây, tui sợ mình còn ra nữa, nằm niệm như vầy không tiện, dì trải dùm tui miếng chiếu dưới nền, nằm ở dưới, có bị dơ thì việc dọn dẹp cũng đỡ cực hơn.
Dì tám vừa quay đi để đi lấy chiếu thì Đạt đã tới bên cạnh can ngăn.
- Em đang đau như vậy, làm sao mà nằm dưới nền được. Phải nằm trên giường mới được.
- Vậy để tui trải chiếu lên giường cho mợ.
- Không được, phải nằm nệm cho êm, nhà mình còn miếng nệm nào không dì?
- Chỉ có một miếng bên phòng cậu hai thôi à.
- Dì đem tấm nệm này đi giặt rồi qua phòng anh hai đem tấm niệm bên đó qua đây trải lên cho tui.
- Lấy nệm của phòng cậu hai hả cậu ba?
- Ờ, anh hai "năm thưở mười thì" mới về nhà, hơn nữa, ảnh là đàn ông khỏe mạnh, có về thì nằm chiếu mươi bữa cũng không sao, coi như mượn đỡ cho cổ nằm, mai mốt kêu người ta làm tấm khác trả lại.
- Chỉ sợ tấm này chưa giặt chưa kịp khô thì tấm kia đã bị dơ tiếp rồi, bây giờ trải ra, hổng chừng lát nữa lại phải thay nữa rồi.
Dì tám nói xong thì Đạt mới nghĩ tới chuyện này, anh suy nghĩ một hồi mới nói với dì tám.
- Dì cứ qua phòng anh hai lấy nệm về đây, rồi đem chiếu trải lên, dì biểu con Nhanh đi kiếm mớ quần áo cũ không mặc nữa với vải vụn gì đó xếp thành nhiều lớp lên để lót dưới chiếu, nếu Liên làm băng thì máu sẽ dính chiếu rồi thấm xuống vải vụn, tấm niệm sẽ không bị dơ, mình chỉ cần thay chiếu là được.
- Ờ há, phải đa, tui đi làm liền.
Khi dì tám với Nhanh đem niệm, chiếu và vải vụn lên phòng thì Liên cũng vừa ăn xong, dì tám tới bên Liên nói khẽ khàng.
- Mợ chịu khó ra ghế dài nằm một chút để tui thay niệm.
Khi Liên gật đầu, dì tám tới bên cô đưa hai tay đỡ Liên ngồi dậy để dìu cô xuống giường. Nhìn thấy Liên mím môi chau mày như đang gắng gượng trong mệt mỏi, đôi mày Đạt cũng chau lại vì thấy khó chịu trong lòng, anh nhanh chóng đi tới, gạt tay dì tám ra khỏi người cô rồi cúi người xuống bế cô lên một cách nhẹ nhàng. Liên muốn phản đối cũng không làm không kịp nên cô chỉ có thể choàng tay mà ôm lấy cổ anh để không bị té xuống. Vì đang có dì tám và Nhanh ở đây nên hành động của anh khiến cô ngại ngùng, cô nhìn về phía họ một cách e dè, nhưng cả hai cứ cắm cúi dọn giường mà không hề nhìn về phía cô, cô biết, họ đang làm vẻ không thấy gì. Cô lại ngửa mặt nhìn anh, anh đang chăm chú nhìn về phía hai người kia, dường như anh cảm nhận được ánh nhìn của cô, anh thoáng bâng khuâng rồi cúi đầu nhìn xuống, bất chợt bị nhìn, cô bối rối quay đi với bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn.
Dì tám với Nhanh không nói một câu nào, cả hai làm một mạch cho xong công chuyện. Nếu nói ai đó trong phòng này là người trơ trẽn nhất, thì đó chính là Đạt, vì chỉ có anh là bình thản như không trước hàng động của mình, chớ thật ra thì, không phải chỉ có Liên mà cả dì tám và Nhanh cũng đang cảm thấy rất ngượng ngùng, từ khi anh bất ngờ bế cô lên, nhưng anh lại không đặt cô xuống ghế dài mà cứ liên tục giữ cô trên tay trong khi nhìn họ làm việc. Cho tới khi mọi việc xong xuôi, anh mới nhẹ nhàng đặt Liên trở lại giường.