Yêu Bản Thân

Chương 92: Ván bài lật ngửa (phần 3)

"Vậy bằng chứng này. Có đủ để kết tội ông không?"

Đâu đó trong căn phòng ở trên lầu truyền đến một giọng nói yếu ớt nhưng lại uy lực vô cùng. Lộ Khiết nhanh nhẹn đi xuống, trên tay nó là những tờ giấy với nhiều chữ kí. Ông tròn xoe đôi mắt nhìn cái con người kia "Ngô Thanh Hải. Ông nhớ những tờ giấy ông khoá trong két sắt không? Đáng lý ra ông nên thủ tiêu chúng thì tốt hơn nhưng tại sao ông lại để đến tận bây giờ?"

"...Tại sao lại nằm trên tay con? Lộ Khiết? Con điên rồi sao?"

Tôi hoang mang nhìn người em gái của mình, khuôn mặt nó khác xa với dáng vẻ đáng yêu trước kia. Vô cùng quyết đoán "Đây chính là đơn hối lộ chú Triệu giết người, nếu không giết thì sẽ giết cả người nhà ông ấy. Vì nợ tiền ông với lãi suất cao nên ông đã cưỡng ép ông ấy mượn đao giết người!. Làm cho ông ấy khổ sở và đá ông ấy để không bị liên lụy!"

A Hào và tôi ngạc nhiên nhìn nhau. Tại sao lại có chứng cứ ở đó vậy?. Còn có cả chữ kí của hai người họ nữa... Rốt cuộc em ấy là ai cơ chứ?..

"Mày...mày!"

"Ông Ngô, nói ra chỉ sợ ông không tin! Nhưng tôi chính là Thẩm Diệp Y!"

Tôi há hóc mồm nhìn người đang đứng trên lầu. Làm sao có chuyện vô lý như vậy chứ?. Tại sao...

Ông ta lắc đầu không tin "Không thể nào!"

"Ông không nghe con gái là người tình kiếp trước sao? Tôi chết là vì bị ông hại chết, may cho tôi lại được trọng sinh ở nhà này thêm một lần nữa!"

Ông ta thất thần nhìn xung quanh, những ác mộng liên tục xuất hiện trong đầu của ông ta. Từ lúc giết vợ mình đem nào cũng mơ thấy ác mộng cả. Nhìn thấy chính gương mặt máu me của vợ mình chết trên xe thật đáng sợ. Ông ta ôm đầu hết toáng lên bảo không phải như thế!

"Những tin nhắn giả mạo để làm tôi đi đến bắt quả tang chỉ để muốn ép chết tôi! Và cả những lá thư bảo rằng tôi đi theo người đàn ông khác rồi bị người ta hại chết trên đường đi? Để tôi bị người đời chửi rủa còn ông thì người đời thương hại?. Quả là kế hay, kế hay!"

A Hào nhìn người ba đang ôm đầu của mình bỗng nhiên lắc đầu, khuôn mặt không biến sắc, hắn bèn đọc thêm một câu thơ "Bất thị ái phong trần,

Tự bị tiền duyên ngộ.

Hoa lạc hoa khai tự hữu thì,

Tổng lại đông quân chủ!"

Ông nghe xong càng trở nên điên loạn không ngừng. Ánh mắt như con thú dữ nhìn chúng tôi. Có thể giết chết một ai đó. Lộ Khiết chậm rãi bước xuống, trên môi nở một nụ cười ma rãnh "Phải! Là cái ánh mắt này, cái ánh mắt giết được vợ của mình, cái ánh mắt lừa con trai, lừa thiên hạ và cũng là cái ánh mắt muốn giết chết những con người ở đây!"

"Mày câm miệng cho tao?"

Lộ Khiết càng ngày cười càng lớn "Nghe bài thơ năm xưa thấy thế nào? Có thích không?"

Tôi hỏi nhỏ hắn "Là bài thơ đó ư?"

"Phải!"

"Nhưng Lộ Khiết em ấy!"

"Em ấy không còn là Lộ Khiết nữa, là mẹ của anh! Bà ấy đang nhập vào người em ấy!"

Mẹ tôi ngồi đó không đi nổi. Tôi bèn kéo mẹ dậy. Nước mắt mẹ rơi xuống lã chã, bấy lâu nay lại sống với một con người lòng dạ hiểm độc như vậy. Ông ta đang điên cuồng đập phá đồ đạc không tiếc bất cứ một thứ gì cả. Ông ta thật sự là điên rồi!...

Lộ Khiết chỉ vào mặt ông ta "Có chết thì tôi cũng kéo theo ông!"

"Mày câm miệng!"

Ông ta nhào lại bóp cổ Lộ Khiết, dí em ấy xuống nền nhà. Lộ Khiết mỉm cười trêu chọc ông ta.

"Bất..thị ái.. phong trần...Tự bị tiền duyên ngộ! Mày thấy thơ hay không? Lỗi...tiền kiếp của mày...khó mà rửa được!"

"Mày câm miệng cho tao, tao giết mày thì sao??? Nếu mày chịu kí tên ly dị...thì tao đã không cho người giết mày!"

"Cuối cùng mày..mày cũng chịu nhận tội?"

"Thì sao? Nếu tao giết hết chúng mày để bịch miệng thì sao? Đám cảnh sát ngu ngốc ấy...sẽ làm được gì?"

Bức tranh trên tường bỗng nhiên rơi xuống vỡ nát rồi tự nhiên bóc cháy. Ông ta siết cổ Lộ Khiết, A Hào lúc này đã kéo ông ta ra khỏi người của A Khiết, nhìn thấy con bé đang nằm thoi thóp trên nền gạch lạnh lẽo, mẹ tôi đánh vào lưng ông ta rồi quát

"Ông bị điên sao? Mau thả Lộ Khiết ra!"

"Mày muốn tao giết mày luôn không? Cái con đàn bà ngu ngốc!"

Ông ta vùng vẫy định rút súng ra nhưng bị tôi chặn lại. Tôi cướp lấy súng của ông ta, sức ông ta rất mạnh nên một lực hất văng tôi ra xa, người tôi nằm trên nền đất. Khó khăn lắm tôi mới ngồi dậy, toang định lấy súng thì ông ta đã cầm được chúng nhanh hơn 1 bước...

*Đùng*

A Hào gầm lên "Tiểu Như!"

Ông ta bắn vào người tôi, cũng may tôi né kịp nên chỉ bắn vào chân của tôi. Tôi đau đớn ngã ụy xuống một lần nữa và lần này không đứng được. Tôi đau đến mức chỉ có thể chửi thề "Con mẹ nó!"

A Hào một lực hất văng cây súng trên tay ông ta rồi đá vào khuỷu chân khiến ông ta quỳ xuống đất, trước mặt tôi "Mau xin lỗi Tiểu Như ngay. Không thì tôi không nể tình cha con đâu!"

"Mày..mày!"

Tôi đưa mắt nhìn về người con trai đang gào toáng lên, dáng vẻ vô cùng tức giận đến mức chỉ biết cắn chặt môi đến bật máu, hắn dùng lời lẻ lạnh nhạt nhưng trong lòng tôi biết rằng là hắn đang cố gồng người lên để nói. Từ lúc bắt đầu câu chuyện là hắn đang cố gắng để không thể tức giận lên. Vì khi hắn thật sự điên sẽ không thể kiểm soát cơ thể của mình. Nhưng hắn vì tôi mà đánh cha của mình thì tôi lại không biết nên vui hay nên can điều đó lại.

"Ông giết chết mẹ tôi tôi đã quá nhân nhượng với ông rồi. Ông còn dám làm hại Tiểu Như? Tôi chỉ còn lại một người để yêu thương...Ông còn dám?"

A Hào định lấy súng bắn chết ông ta nhưng tôi đã ngăn lại. Vết máu trong chân cũng từ từ rỉ xuống từng giọt ngày một nhiều "A Hào...dừng lại đi mà anh! Đừng trở thành dáng vẻ điên loạn mà anh ghét nhất! Pháp luật sẽ đích thân trị ông ta!"

"Tụi mày dám cấu kết với nhau để phản tao?"

A Hào nghiến răng rơm rớp "Ông chính là người giết mẹ tôi trước! Nên nhận lấy quả báo đi!"

Lúc này cảnh sát cũng ập đến. Kéo ông ta đi, ông Ngô vừa vùng vẫy vừa hét toáng lên "Diệp Y, mày chết đi! Mày chết đi, dù cho mày sống lại tao cũng giết chết mày! Năm xưa tao nên chặt xác của mày thì tốt hơn!"

"Ông thật sự điên rồi ông Ngô!" Tôi đứng đó nói to. Ông ta mặt mài như chó điên nhìn thấy tôi đã muốn bổ nhào lại nhưng có cảnh sát giữ tay ông ta giải đi "Tao sẽ giết mày. Biết vậy tao đã nên thủ tiêu mày lúc mày đặt chân vào căn nhà này!"

"Kể giết vợ như ông thì nên biến vào nhà giam đi!"

Thế là A Hào cùng với đám cảnh sát lên xe. Việc còn lại phải nhờ đến hắn rồi. Giờ đây, nhân viên y tế tiêm thuốc giảm đau và tiến hành gấp viên đạn ra. Mẹ và Lộ Khiết cũng chạy nhanh đến chỗ chúng tôi. Chỉ vài phút là đã băng bó lại vết thương. Sau đó họ dìu tôi ngồi xuống ghế, mẹ tôi xoa đầu tôi "Xin lỗi con, mẹ đã ngu ngốc mà không hiểu con muốn làm gì! Mẹ xin lỗi!"

"Không sao đâu mẹ! Bây giờ đã hiểu được chân tướng rồi, bây giờ đã kết thúc rồi!"

Tôi nhìn sang Lộ Khiết, trên cái cổ nhỏ nhỏ được quấn vải. Bèn hỏi "A Khiết à không phải...Dì Thẩm, dì có sao không?!"

Lộ Khiết khuôn mặt bình thản, ánh mắt vui vẻ nhìn tôi "Không sao nhưng khi A Khiết tỉnh dậy sẽ phải chịu đau một chút rồi, cũng cảm ơn con đã giúp ta!"

Tôi chỉ gật đầu mỉm cười "Dù sao thì con vẫn sẽ giúp gì! Cũng may có A Hào và chú Triệu nên đã thuận lợi cáo buộc được ông ta!"

"Không đâu. Con chính là cứu tinh của dì! Đúng thật là dì chọn không sai người!"

Tôi chợt nhớ "Vậy...lần trước dì cũng nhập vào Lộ Khiết ở trong công viên sao ạ?"

"Đúng! Lần đó dì nhập là để có thể về nhà mở khoá két sắt rồi lấy trộm được những tờ giấy ấy! Có chữ ký mới có thể kết tội được thôi!"

Dì Thẩm nhìn đồng hồ rồi mỉm cười quay sang nhìn hai mẹ con tôi "Cũng đến lúc tôi phải đi rồi. Tạm biệt hai người, tôi trên trời sẽ phù hộ cho mọi người!"

Nói xong, dì Thẩm nhìn tôi. Nắm lấy tay tôi, giọng nói vui vẻ cùng với ánh mắt chứa đầy những giọt nước mắt "Mong con sẽ chăm sóc cho A Hào. Đó là tâm nguyện của dì!"

"Vâng! Con sẽ chăm sóc anh ấy suốt cả cuộc đời!"

"Và nói rằng mẹ xin lỗi vì đã đi không nói trước!"

Tôi mỉm cười nhìn đôi mắt đầy những nổi buồn và cả bi oan kia, bị người đời khinh chửi, bị gián tội rồi bị con trai ghét bỏ... Tôi nắm chặt đôi tay đang run lên ấy rồi đáp

"Dì cứ yên tâm. Dù sao đi nữa anh ấy cũng sẽ nói cám ơn vì đã được làm con của dì!"