Yêu Chị Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 6

  Ngày đầu tiên đi học, Nghi Thư cảm thấy rất phấn khởi và háo hức. Đứng trước gương, nàng chỉnh sửa lại quần áo cho ngay ngắn và chắc chắn không bị lỗi một chổ nào

Di Linh đứng cạnh bên, cô cầm son lên tô nhẹ, miệng lúc nào cũng cười, cô nói: "Mình thấy cậu đẹp rồi, không cần phải đứng đó nhìn hoài đâu"

Nghi Thư nghe vậy lấy làm thích thú, nàng chỉnh lại mái tóc vừa nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên, mình muốn xinh đẹp trong mắt mọi người"

Đặc biệt là chị ấy!

Cả hai cùng nhau rời khỏi kí túc xá, trời buổi sáng rất mát mẻ nên hai người quyết định đi bộ thay vì đi xe điện. Từ kí túc xá qua tới trường chỉ mất khoảng năm phút đi bộ

Không khí trong lành, nhìn quanh cũng có nhiều người chọn cách đi bộ đấy chứ. Cứ tưởng hai người là kẻ khác biệt

Khi gần tới cổng trường, nhìn từ xa Nghi Thư thấy có bốn anh chị sinh viên đứng đó và trên tay cầm quyển sổ tay

Chắc đây là những người trong hội học sinh của trường, họ có nhiệm vụ đứng đó và ghi tên những học sinh vi phạm nội qui và đi trễ

Tới gần thêm chút nữa Nghi Thư nhận ra người đầu tiên trong đó là Tịnh Kỳ. Cánh tay bên trái có băng đô màu đỏ, ý là hội trưởng hội học sinh

Trông chị thật ngầu và rất nghiêm túc, không thấy chị nở nụ cười chút nào. Mặc cho những bạn sinh viên khác có ý chọc ghẹo, nói đùa

Vóc dáng của Tịnh Kỳ rất đẹp trong bộ đồ đồng phục của trường. Ôi sao nhan sắc khó cưỡng lại được

Nghi Thư cố tình đi chậm ngang chổ chị, chủ yếu là để nhìn lâu hơn một chút. Nhưng có lẽ Tịnh Kỳ không để ý nàng, mắt nhìn nơi khác

   "Nghi Thư, chân của cậu bị gì à, sao đi chậm vậy, muốn trễ học trong ngày đâu tiên hả"- Di Linh nhẹ nhàng nhắc khéo léo

Nghi Thư!? Tên nghe quen quá

Tịnh Kỳ ngẩng đầu, ánh mắt đi tìm người tên Nghi Thư vừa có ai nhắc tên. Lại là trùng hợp, Nghi Thư cũng nhìn Tịnh Kỳ

Không biết phải làm gì, vì Nghi Thư đâu có vi phạm đâu mà nhắc nhở. Chỉ biết mỉm cười coi như chào hỏi

Chỉ vì nụ cười ấy mà khiến Nghi Thư đỏ mặt, nàng xấu hổ quay đi và kéo tay Di Linh chạy về phía trước

  "Em ấy. . ."- Một anh trai đứng lại gần Tịnh Kỳ, đôi mắt anh nhìn theo bóng dáng chạy đó rồi nói tiếp: "Là người cậu đang chú ý đấy sao"

Tịnh Kỳ ghét bỏ không trả lời, mắt tiếp tục quan sát những sinh viên khác. Bị một tấn bơ quăng vào mặt khiến anh chỉ biết cười gượng để chữa quê

Ai chơi thân với Tịnh Kỳ cũng biết tính cách của Tịnh Kỳ, không bao giờ trả lời những câu hỏi không quan trọng. Không trả lời thì người đó cũng tự giác đừng dây dưa hỏi nữa

Kết cục nhận lại quả thật không thể lường trước được đâu. Với lại anh này chỉ quen biết sơ sơ, không thân thiết bằng hội bạn của Tịnh Kỳ

Bắt đầu lớp học ở một phòng khá lớn, có máy chiếu và nhiều thiết bị hiện đại để phục vụ cho việc học. Bàn ghế rất đẹp, căn phòng không quá cầu kỳ nhưng hiện đại và sang trọng

Là người hoà đồng và thân thiện, lúc chưa bắt đầu học thì Nghi Thư đi chào hỏi mấy bạn ngồi xung quanh. Ai ai cũng khen nàng xinh đẹp mà còn đáng yêu, nghe mát lòng mát dạ ghê chưa

Là con mọt sách chính hiệu, thư viện là nơi Nghi Thư không thể bỏ qua. Sau khi học xong, Nghi Thư rủ Di Linh đến thư viện để đọc sách nhưng vì cái tính lười biếng nên cô bạn thân không đi chung. Thay vào đó là Di Linh sẽ bỏ chút thời gian ra đi lòng vòng để khám phá ngôi trường này

Vậy là chỉ có mỗi mình Nghi Thư  đi đến đó một mình, càng đi càng thấy hoang mang. Nơi đây rộng quá, để tìm được thư viện với một người mới vào như nàng là quá khó

Thôi đi rồi thì đi tiếp biết sao bây giờ, mò một hồi cũng ra. Ông trời không nỡ để Nghi Thư bơ vơ, trên đường có một vài bạn sinh viên, nàng mạnh dạng đến hỏi thăm

   "Bạn ơi, bạn có biết thư viện ở đâu không ạ?"

Hai bạn ấy vui vẻ hướng dẫn nhiệt tình, tay còn chỉ hướng: "Bạn đi hết đường này rồi rẽ phải là tới, chỗ đó có để chữ 'Thư Viện' kế bên cái cửa lớn"

Nghi Thư cúi đầu cảm ơn rồi tung tăng đi theo chỉ dẫn, tưởng xa lắm ai ngờ là nó ở gần đây.

Đứng trước thư viện rộng lớn, Nghi Thư đơ người nhìn ngắm, nhìn bên ngoài thật là sang trọng. Nàng hít một hơi giữ bình tĩnh, cánh tay đẩy mạnh cửa rồi bước vào

Bên trong như một không gian hoàn toàn khác, có rất nhiều bàn ghế đủ kiểu. Nơi đây mang một màu nâu sẫm, phong cách theo hướng phương tây

Không một tiếng động, im phăng phắc, có thể nghe được hơi thở của nhau. Chỉ cần một tiếng xù xì nho nhỏ cũng có thể nghe thấy

Nghi Thư nhìn xung quanh một vòng, cũng khá nhiều người đến đây để đọc sách hoặc là đến để học. Ai cũng cứ cúi đầu nhìn vào sách, không ai quan tâm đến việc có người vào hay không

Bước đi chậm rãi, Nghi Thư chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ có thể nhìn ra bên ngoài. Sau đó nàng đi tới mấy kệ sách lớn, nàng thầm nghĩ, chắc ở đây tầm mấy nghìn cuốn sách

Giá sách cao vời vợi, toàn là những quyển sách bổ ích cho việc học cũng như là tìm hiểu thêm kiến thức bên ngoài. Nghi Thư vừa đi vừa cắn ngón tay, đi giữa hai kệ sách, nàng phân vân không biết nên xem bên nào trước

Đi đến gần cuối, Nghi Thư nhìn thấy cuốn sách mình cần, sau gần mười phút mới tìm được em nó.

Nhưng. . .nó ở trên kệ cao quá, với chiều cao có giới hạn này thì không thể nào với tới. Nghi Thư nhìn xung để tìm cái ghế nhỏ nhưng không có

Nàng thật sự muốn đọc quyển sách đó vì không muốn bỏ lỡ và tốn công sức nãy giờ, nàng quyết tâm lấy bằng được mới thôi

Nghi Thư nhón chân lên, tay kia cố gắng chạm vào cuốn sách để lấy ra. Ơi mà sao khó quá, ngón chân của nàng sắp gãy mất rồi, tay bắt đầu thấy mỏi

Cố lên, mày nhất định làm được!

Lời động viên khích lệ tinh thần, còn một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa là lấy được, ngón tay đã chạm vào cuốn sách rồi

Bất ngờ từ phía sau có một bàn tay thon dài trắng nõn vươn tới lấy đi cuốn sách một cách dễ dàng. Nghi Thư tiếc nuối nhìn cuốn sách ấy bị người khác lấy đi ngay trước mặt

Nàng xoay người lại để xem ai đã lấy nó

Và lại là sự trùng hợp, Nghi Thư mở to hai mắt nhìn người phía trước. Tịnh Kỳ, chính là chị ấy đã lấy nó

Nhưng nhận ra thêm một việc nữa là, khoảng cách giữa hai người quá gần, Nghi Thư lùi về phía sau nhưng chợt nhớ ra là không thể

Và như thế mặt Nghi Thư đỏ bừng lên, tim đập thình thịch, sợ rằng người kia có thể nghe

Tịnh Kỳ chủ động lùi về sau, chị đứng thẳng người đưa quyển sách cho Nghi Thư: "Của em!"

   "Không phải chị cần nó sao?"- Nghi Thư không dám nhận, nàng nhíu mày hỏi

Tịnh Kỳ khẽ cười: "Không cần, chị thấy em lấy khó quá nên muốn giúp em thôi"

Lời nói này mới làm Nghi Thư yên tâm mà nhận lấy, nàng e thẹn ôm nó vào trong lòng: "Cảm ơn chị"

   "Không có gì, thôi em tiếp tục tìm sách nha, chị qua kia tìm mấy quyển khác"

Thế rồi Tịnh Kỳ cất bước quay đi để lại gương mặt bơ vơ của Nghi Thư ở lại. Nàng muốn nói chuyện thêm với chị nhưng sao khó quá, nói chưa được mấy câu là chị lại đi mất

Mà thôi, dù sao nàng đến đây chủ yếu là đọc sách chứ đâu phải đến tìm chị ấy để trò chuyện. Lần sau sẽ gặp lại, nàng nhất định chủ động bắt chuyện nhiều hơn

Trở lại chỗ ngồi đã chọn trước, trên tay Nghi Thư bây giờ cũng đã hơn hai cuốn sách. Đem một lần những thứ cần, chứ thôi lại phải tốn sức đi thêm lần nữa

Chăm chú lật ra từ những trang đầu tiên, Nghi Thư bắt đầu đọc ngay và luôn. Quả thật là cuốn sách mà nàng muốn đọc, rất hay ngay từ những dòng chữ đầu

Đang thả hồn vào nội dung thì Nghi Thư cảm thấy có người đang ngồi ở đối diện. Tuy là không có nhìn lên nhưng vẫn cảm giác được

   "Chị có thể ngồi chung với em không?"

Giọng nói này nghe quen quá. . .lẽ nào. . .

Đúng vậy, như những gì mà Nghi Thư đang liên tưởng trong đầu, người đối diện là Tịnh Kỳ. Nàng bất ngờ đến độ không thốt nên lời

Nàng nhìn cô, đôi môi khẽ run. Chẳng lẽ bản thân nàng có phép, ước gì là được cái đó

Thấy biểu cảm có chút ngốc nghếch của Nghi Thư khiến Tịnh Kỳ cười thầm trong bụng.

  Sao em ấy đang yêu thế!

   "Dạ. . .dạ được chứ, chị cứ tự nhiên!"

Bây giờ Tịnh Kỳ ngồi ngay phía trước thì làm sao mà nàng tập trung đọc sách đây. Chị ấy làm nàng suy nghĩ lung tung nữa rồi, vội vàng cầm quyển sách lên che mặt lại, vờ như đang đọc

Tất cả hành động vụng về của nàng đều bị Tịnh Kỳ thu hết vào trong mắt. Thấy có gì đó sai sai, cô nhẹ nhàng nhắc nhở: "Em đọc sách ngược kìa"

   "Dạ!?"

Nghi Thư liền nhìn xuống cuốn sách thì đúng như vậy, đọc ngược đã bị quê mà còn bị chị ấy nhắc nữa, nhục ơi là nhục

Một lúc sau, cả hai chú tâm vào quyển sách của riêng. Không ai nói gì vì cũng biết luật lệ ở thư viện rồi, không được nói chuyện lớn và làm ồn

Chỉ là lâu lâu, Nghi Thư lén lút nhìn chị một cái. Càng nhìn càng bị lún sâu vào, cách Tịnh Kỳ trầm tĩnh đọc sách, gương mặt không góc chết

Tịnh Kỳ trong trạng thái nghiêm túc cũng khiến người khác phải sợ.

Rồi bỗng nhiên từ phía sau có một cô gái tiến lại chỗ hai người. Cô ta thẹn thùng ngại ngùng, trong tay cầm một hộp quà nhỏ rồi đặt lên ngay chổ của Tịnh Kỳ

Nghi Thư cũng muốn biết cô ấy có ý gì, nàng nhìn cô ấy rồi nhìn Tịnh Kỳ. Cô phản ứng rất chậm, kiểu như không mấy quan tâm

   "Em có món quà nhỏ muốn tặng chị, hi vọng chị sẽ thích!"- Cô gái vừa nói vừa bấu hai tay vào nhau

Bây giờ Nghi Thư mới dời ánh mắt lên người Tịnh Kỳ, xem chị ấy sẽ nói gì.

   "Ừm, cảm ơn"- Nhìn cho có lệ rồi nói lời khá lạnh lùng, sau đó tiếp tục đọc sách

Nụ cười trên môi của cô gái đó liền vụt tắt, cô gái lặng lẽ xoay người bước đi. Lời nói đó chẳng khác gì từ chối

Tại sao lại vô tình quá, Nghi Thư không ngờ là Tịnh Kỳ lạnh lùng đến vậy. Chẳng lẽ chỉ có mỗi mình nàng, chị ấy mới vui vẻ và nhiệt tình?

Đáng sợ thật, Nghi Thư rùng mình, lắc đầu thôi không suy nghĩ

Cuối cùng cũng đọc xong, cả hai cùng một lượt đứng lên. Tịnh Kỳ thu dọn đồ đạc của mình vào túi sau đó xoay người bước đi

Nhưng Nghi Thư nhanh hơn, thấy chị bỏ quên đồ nên mới nhắc chị: " Chị ơi. . ."- Tịnh Kỳ dừng chân, xoay người lại nhìn nàng, lúc này nàng mới tiếp lời: "Chị để quên hộp quà"

   "Nó không quan trọng"- Ngưng lại một chút, Tịnh Kỳ nói tiếp: "Nếu em thích thì cứ lấy"

Nói như vậy ai mà dám lấy!

Dáng người bước đi xa dần, ánh mắt nàng nhìn theo với rất nhiều điều khó hiểu về con người này. Chị giống như người có hai tính cách trong một cơ thể

Làm sao để hiểu rõ về Tịnh Kỳ hơn? Hay lại biến mình trở thành người con gái bị chị ngó lơ kia