Yêu Chị Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 7

  Nhắc một chút về nhóm bạn thân của Tịnh Kỳ

Tất cả gồm có 4 thành viên, tính luôn Tịnh Kỳ vào rồi. Hai nam và hai nữ và là những người giàu có

Trong trường, không ai là không biết đến họ và đặc biệt là không một ai dám gây sự với họ vì cho đến cuối, người bất lợi là những người gây sự

Có ba mẹ là những gương mặt có địa vị trong xã hội, luôn ủng hộ tiền cho trường để tổ chức sự kiện hay bất kì hoạt động nào của trường

Ai cũng là hot boy, hot girl của trường. Luôn có thành tích học tập xuất sắc và đại diện cho trường để tham gia vào những cuộc thi trong và ngoài nước

Họ luôn đi chung với nhau nhưng chỉ có Tịnh Kỳ là bữa có bữa không. Còn ba người kia là có mặt mọi lúc mọi nơi, không thể tách rời

Thiệu Tiểu Tuyết đang theo học ngành thiết kế thời trang, vì gia đình nàng có rất nhiều chuỗi cửa hàng thời trang nổi tiếng. Với lại Tiểu Tuyết cực kỳ thích ngành này

Liêu Tăng Phong cùng Lý Vu Bảo học chung ngành kinh doanh quốc tế. Vì gia đình của hai người này khá giống nhau, đều nằm trong lĩnh vực kinh doanh và bất động sản

Bốn người rất hoà đồng, ít khi nào có mâu thuẫn với nhau, có thì chỉ xảy ra giữa Tiểu Tuyết với Tăng Phong

Ba người này chán nản ngồi ở phòng ăn của trường, vì là người có ảnh hưởng nên họ lúc nào cũng ngồi ở tầng cao. Nơi có thể quan sát ở mọi người ở dưới kia

Tiểu Tuyết nằm dài trên bàn, sau đó lại ngốc đầu lên nhìn hai người kia: "Mấy ngày nay hai cậu có thấy Tịnh Kỳ không? Làm như giựt nợ của bà chủ nào rồi bây giờ chốn mất tiêu"

Vu Bảo lắc đầu lia lịa, chỉ riêng Tăng Phong là không mấy quan tâm.

Thái độ đó khiến Tiểu Tuyết bực tức, nàng với cái tên chết bầm này không ưa gì nhau. Nhưng thôi, không muốn gây sự gì, nàng điềm đạm hỏi cậu ta: " Lên Tăng Song, cậu có thấy Tịnh Kỳ ở đâu. . ."

Anh đã cố gắng để ngày hôm nay tịnh tâm rồi, ấy vậy mà Tiểu Tuyết lại cố tình chọc ghẹo. Anh nén cơn tức vào trong, mặt hết sức bình tĩnh mà đáp: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, tên của mình là Tăng Phong, là Liêu Tăng Phong! Sao cứ kêu Tăng Song hoài vậy hả? Song con mắt của cậu"

Bị người ta nói vậy nhưng Tiểu Tuyết lại bật cười, nàng che miệng cười khoái chí: "Xin lỗi nha. . .tại tên của cậu dễ nhầm lẫn quá, thôi lần sau mình sẽ chú ý hơn"

Đó, cứ hai người này ở gần nhau là chỉ thích chọc ghẹo vậy thôi. Đến Vu Bảo và Tịnh Kỳ còn không thèm can thiệp vào, mặc cho hai người họ nói gì đi nữa, đánh nhau luôn cũng được

Lúc này Vu Bảo ngờ ngợ trong đầu chuyện gì đó, anh nghiêm túc: "Nghe nói Tịnh Kỳ dạo gần đây có để ý đến cô gái tân sinh viên kia. Còn có người thấy cậu ấy ngồi chung với cô gái đó trong thư viện nữa"

Nghe vậy, Tăng Phong ồ lên một tiếng, chuyện bất ngờ lắm à nha. Những trái ngược với biểu cảm của Tăng Phong là thái đồ nhàn nhã của Tiểu Tuyết

Nàng dựa lưng vào ghế, chân bắt chéo nói giọng mỉa mai: "Để coi được bao lâu, các cậu cũng biết tình trường của Tịnh Kỳ rồi mà. Lâu lắm thì cũng một tháng, còn không thì chẳng có ai lọt vào mắt xanh của cậu ta"

Dù sao cũng là bạn bè thân thiết đã lâu, Tiểu Tuyết hiểu gần hết con người của Tịnh Kỳ. Cậu ấy được mệnh danh là 'badgirl có nụ cười thiên thần'

Ai cũng lần đầu sa ngã vào Tịnh Kỳ hết những chỉ có họ sa ngã chứ Tịnh Kỳ thì không. Với cái vẻ bề ngoài lạnh như băng thì ai mà dám mạnh dạng tỏ tình

Tịnh Kỳ từng có mối quan hệ tình cảm với một đàn chị năm cuối. Mới đầu yêu đương nhiều lắm nhưng hình như chỉ có chị ta là vui còn Tịnh Kỳ lúc nào cũng trưng bộ mặt chán nản ra

Ba người nhìn nhau thở dài lần nữa, không biết con gái nhà ai lại khiến Tịnh Kỳ chết mê chết mệt vậy nhỉ. Bỏ bê mấy người bạn luôn, đúng là con người vô tâm

   "Cô gái đó tên gì ta. . .sao tự nhiên quên ngang vậy trời"- Vu Bảo gãi đầu cố nhớ tên cô gái ấy

   "Đinh Nghi Thư, học ngành ngôn ngữ Anh, có bạn thân là Di Linh, kí túc xá phòng 203"- Tăng Phong nhẹ nhàng nói ra

Hai người kia trố mắt mở to miệng ngạc nhiên, tay đồng thời vỗ tay cho sự xuất sắc này. Cậu ta thấy vậy đắc chí cười, tiện tay vuốt lại mái tóc bồng bềnh màu bạch kim

  "Ôi người bạn trên cả tuyệt vời của tôi ơi, sao mà cậu biết rõ mồn một về người ta quá vậy. Không giống với cái tên Tăng Song của cậu nha!"

Tuột hứng ghê, cái tật khó bỏ của Tiểu Tuyết, anh ê chề bất mãn: "Câu trước câu sau nghe trớt quớt, đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời"

Cùng lúc này Tịnh Kỳ đi từ phía xa, Tiểu Tuyết mừng rỡ vẫy tay ra tính hiệu. Tịnh Kỳ thấy nhóm bạn lâu ngày không gặp mặt liền mỉm cười.

Đồng thời cũng liếc mắt xuống dưới kia nhìn Nghi Thư một cái mới chịu

  "Lâu ngày không gặp, trông cậu vẫn giống như vậy hé!"

Câu nói đùa giỡn, nói cũng như không. Tịnh Kỳ điềm đạm ngồi xuống cạnh Tiểu Tuyết, ánh mắt có chút cười

   "Nghe nói dạo này cậu để ý cô gái nào đúng không? Được bao lâu đây bạn tôi, một tiếng, một ngày, một tháng hay một năm?"- Lời nói chẳng hề nghiêm túc, Tiểu Tuyết vừa nói vừa đếm trên đầu ngón tay

Thấy cũng thú vị nên Tăng Phong tham gia vào nói tiếp lời Tiểu Tuyết: "Sao cậu lại nói vậy, coi chừng chỉ là một phút thôi!"

Cả hai người họ được một trận cười đau bụng chảy nước mắt, không nghĩ là ăn ý với nhau quá. Vu Bảo không nói gì nhiều, chỉ khẽ mỉm cười

Trong nhóm, chia ra hai tính cách khác biệt. Hai người luôn trưng gương mặt lạnh lùng, ít nói ít cười ở nơi nhiều người. Còn hai người kia lúc nào cũng nói đùa, miệng cười tươi như hoa

Tịnh Kỳ không trách được hai người họ, tính tình đó giờ là vậy, chuyện nghiêm túc cũng có thể đem ra làm trò cười

   "Nếu như mình nói là mãi mãi thì sao?"- Tịnh Kỳ nhún vai

   "Mãi mãi á!?"- Tiểu Tuyết cố tình lặp lại, nàng nhìn mọi người rồi cười lớn: "Hai cậu có nghe gì không, Tịnh Kỳ nói là mãi mãi đó! Mãi mãi là bao lâu? Có ma mới tin cậu. Trong trường này đâu phải không có hoa khôi, cậu còn không màng tới thì cô gái này là cái gì chứ"

Mặc cho họ có cười nhạo lời nói ấy nhưng Tịnh Kỳ cũng chả thấy buồn. Không tin thì thôi, đến một ngày nào đó rồi hai người họ phải há hốc mồm kinh ngạc

Tuy nhiên, Vu Bảo lại có cảm giác tin lời nói của Tịnh Kỳ. Anh thấy ánh mắt dịu dàng của cô khi nói đến người con gái ấy

Nếu linh cảm của anh là đúng thì có lẽ, Tịnh Kỳ thích cô gái đó là thật. Anh thở hắt ra, tay khoanh trước ngực, mơ hồ nhìn về một hướng

Hi vọng là tình cảm của Tịnh Kỳ dành cho người con gái ấy là thật lòng. Vì anh sợ cho đến cuối, người bị tổn thương lại là cô gái kia mà thôi

Với tính cách của Tịnh Kỳ, chắc sẽ không hứng thú với một người quá lâu

   "Nghe này, tháng sau trường sẽ tổ chức buổi dã ngoại trông rừng. Cho sinh viên trải nghiệm cảm giác mới lạ, còn ở qua đêm nữa đó!"

Ba người còn lại khá bất ngờ, Tăng Phong vừa phấn khích vừa khó hiểu một chút, anh nhíu mày hỏi Tiểu Tuyết: "Làm sao cậu biết được, trường chưa có thông báo mà"

Tiểu Tuyết cầm cái gương, nhìn vào đó điệu đà một chút, nàng nói: "Thì mẹ mình là người tài trợ toàn bộ chi phí mà, tất nhiên là mình phải biết trước rồi!"

Ai cũng thấy nôn nao, mong đến ngày đó nhanh. Đó sẽ là chuyến trải nghiệm tuyệt vời nhất, Vu Bảo rất thích khám phá những điều mới lạ trong rừng.

Cả bốn người trò chuyện vui vẻ và ăn uống cùng nhau, Tiểu Tuyết và Tăng Phong tranh nhau nói đủ thứ chuyện khác nhau

Còn hai người kia im lặng ngồi nghe, vì bản thân họ không thể chen ngang vào, ai mà nói bằng hai cái miệng đó

Sau khi ăn xong, cả bốn người thảnh thơi bước đi trên tầng, sinh viên ở dưới có khá nhiều người nhìn lên.

Trong đó không thể thiếu Nghi Thư và Di Linh. Nàng nhìn thấy một cô gái xinh đẹp khoác lấy tay Tịnh Kỳ. Trông họ có vẻ thân thiết lắm, không biết cô gái đó nói gì mà khiến chị cười tươi đến vậy

Trong lòng tự nhiên mang một nỗi buồn nhè nhẹ, sắc mặt cũng không còn tốt nữa. Là do nàng hi vọng và ảo tưởng bản thân mình có vị trí quan trọng với chị

Cho đến khi gặp cảnh này, sao mà tuyệt vọng thế. Chị cũng cười với người khác đâu phải riêng mình

   "Nghi Thư, cái chị cậu hay nói với mình kia, nhưng sau bốn người đó lại ở trên đó nhỉ?"- Di Linh vừa ăn vừa gãi đầu thắc mắc

Tại sao chỉ có bốn người họ lại được ở trên đó, mà không có bất kỳ sinh viên nào khác

Nghi Thư chẳng còn tâm trạng để quan tâm lời nói của Di Linh, nàng lơ đi, tiếp tục ăn cơm. Nhưng Di Linh có tính hiếu kỳ, cái gì không biết thì tìm người khác để hỏi

Di Linh mạnh dạng khều tay một chị sinh viên kế bên: "Chị ơi, cho em hỏi cái này"

   "Sao em?"- Chị ấy cũng khá thân thiện, ngồi sát lại gần Di Linh

  "Bốn người đó là ai vậy chị? Chị biết không?"

Chị ta gật đầu, không muốn thành bà tám nhưng thời tới rồi, phải nói thôi

   "Bốn người đó là có quyền lực nhất ở trường này. Không ai là không biết, gia đình thì giàu nứt vách, các học bổng và hoạt động của trường đều do ba mẹ của họ tài trợ"

Di Linh chăm chú lắng nghe, mặt vô cùng căng thẳng, đầu gật liên tục

  "Sinh viên trong trường nếu muốn yên ổn học ở đây thì tốt nhất là đừng vướng vào bốn người họ, đặc biệt là người tên Tô Tịnh Kỳ"

Nghe nhắc đến Tịnh Kỳ, Nghi Thư phản ứng rất nhanh. Nàng ngốc đầu lên nhìn chị ấy đang nhiệt tình nói chuyện. Nàng cũng muốn nghe ngóng một chút về người khác khi nói về Tịnh Kỳ

   "Sai vậy chị? Bộ chị ấy có vấn đề gì hả?"- Di Linh cố tình hỏi vậy để chị ấy có cái để nói tiếp

Chị ta nhìn ngó xung quanh, trông có vẻ sợ sệt khi nói chuyện liên quan tới Tịnh Kỳ

  "Tịnh Kỳ là người không nên dính líu vào, bởi vì chị ta được mệnh danh là 'badgirl có nụ cười thiên thần'. Nhìn vậy mà không phải vậy, chỉ cần ai đó có thái độ ghét chị ấy thì bị đuổi học không lí do. Nhưng đó không phải là vấn đề, vấn đề ở chỗ tình trường của Tình Kỳ, yêu ai không quá một tháng. Luôn có mối quan hệ mập mờ nhưng ít người biết"

   "Em biết nhóm F4 trong bộ phim 'Vườn sao băng' không? Bốn người đó cũng giống y như vậy, nói tóm lại đừng quá thắc mắc về đời tư của họ. Chị khuyên thật, nếu ai có lỡ sa vào lưới tình của Tịnh Kỳ thì làm ơn, quay đầu là bờ!"

Chỉ những lời nói ấy đã khiến Nghi Thư rơi vào trầm tư. Sao chị ta nói Tịnh Kỳ chẳng khác gì một người xấu

Nhưng cách chị đối xử với nàng hoàn toàn khác, không giống một chút gì lời nói của chị này

Vậy rốt cục Tịnh Kỳ là người như thế nào vẫn là dấu chấm hỏi to ở trong đầu Nghi Thư. Chị ấy có thật sự như những gì nàng thấy

Hay là một người thích làm người khác đau khổ, thích trêu đùa tình cảm của người khác?