Yêu đâu cần lí do

Chương 3: Xe ôm bất đắc dĩ

Đầu tuần là một ngày mệt mỏi, sáng học năm tiết ở trường, đến chiều lại đi học thêm hai môn Anh, Toán. Đã vậy còn gặp cái thời tiết dở dở ương ương thế này, thật không chịu nổi. Lớp khá đông, ngồi bàn ba đứa, trước đây thì ít hơn. Do số lượng học sinh tăng nên thầy phải lắp thêm quạt để cho học trò ngồi được thoải mái. Thầy huy động cả mấy cái quạt đứng trong phòng khách, phòng ăn ra luôn. Hết giờ giảng, tôi thường phụ thầy xách quạt vào. Tôi cũng thuộc dạng học trò cưng của thầy, học Toán tương đối tốt, thầy đã ngỏ ý mời tôi làm trợ giảng cho mấy em khối dưới. Tôi làm cũng được một tháng hơn rồi, thấy cũng vui, mấy em cũng ngoan. Tôi không tự tin vào khả năng diễn giải của mình nhưng may mà em nào cũng hiểu. Tháng lại kiếm được chút thu nhập, có thể góp tiền mua thứ mình thích mà không nhờ vào ba mẹ.

Mấy em dễ thương lắm, đi học suất bảy rưỡi tới chín giờ ấy mọi người, có mấy em học vừa xong suất trước chưa kịp ăn, vậy là thường mua cơm hộp, mì… đến đây ngồi ăn rồi học. Đáng nói là mấy em còn chia cho tôi ăn, cứ thấy ấm lòng dã man con ngan. Dù rằng mấy em biết là tôi có ăn tối chung với nhà thầy nhưng vẫn cho tôi. Có đứa cho kẹo ngồi nhai nhai cho vui, có đứa cho miếng bánh xốp, giòn giòn ngọt ngọt. Có khi nào là do mị lực của tôi không nhỉ? Người tôi phát ra một sức hút khó cưỡng, nam nữ đều đổ ứ ự. Ngại ghê. Thầy dạy xong cũng đã chín giờ tối, tôi lái con xe cub mới mua về nhà. Lúc dắt ra, mấy em cứ nhìn tôi ngưỡng mộ lắm, vì tôi đủ tuổi đi xe máy ấy. Còn mấy em phải đợi hai năm nữa. Lâu lâu, tôi cũng hay chở mấy em ra ngoài con hẻm, đứng trò chuyện đến khi phụ huynh các em đón. Được mấy em vây quanh làm tôi có cảm giác làm người nổi tiếng, cứ thích thích. Tôi cứ tưởng tượng sau này tôi đi dạy, cũng được các em quan tâm, yêu mến như thế.

Về đến nhà, dắt con xe vào sân tôi nhìn thấy cái xe đạp quen quen. Xe của nhỏ đây mà, nhỏ đang ở nhà mình sao? Tôi mở cửa, chào ba mẹ như thường lệ. Đập vào mắt tôi là khung cảnh ba mẹ tôi đang nói chuyện với nhỏ, trông họ rất vui vẻ. Ngay cả con Tuyết nhà tôi cũng quấn quýt nhỏ không muốn rời. Mẹ kêu tôi lại ngồi bên cạnh nhỏ:

- Hai đứa chừ khác xưa quá. Hồi xưa bé Hà cao hơn Phính nhà cô, giờ thì Phính cao hơn nhiều rồi.

Ủa mẹ? Hồi xưa con có quen nhỏ này sao? Mà sao mẹ lại nói tên ở nhà của con ra như thế. Tôi nhìn sang thấy nhỏ đang tủm tỉm cười. Mẹ lấy ra một bức ảnh hồi tôi còn đang học mẫu giáo. Trong bức ảnh là một cậu bé trai mũm mĩm, là tôi, đang khóc bù lu bù loa cả lên. Có một bé gái đang nắm lấy tóc tôi mà giật, tôi hay gọi nó là Gấu. Tên là Gấu nên cái tính cũng đầu gấu nốt. Tôi còn nhớ cảnh tượng hôm ấy, mẹ tổ chức sinh nhật năm tuổi cho tôi tại trường mẫu giáo. Lúc tôi đi học, có một con bé đấy cứ ỷ mình cao hơn tôi nên rất hay ăn hiếp tôi. Vào lúc tôi đang chuẩn bị thổi nến, con bé đẩy tôi ra rồi thổi tắt nến của tôi. Tôi ngây người ra mà khóc, còn con nhỏ làm như không biết gì, nắm lấy tóc tôi cười khoái chí. Phụ huynh cười phá lên, loay hoay đứng lên khuyên con bé thả tóc tôi ra. Con bé nắm tóc tôi mỗi lúc một chặt, tôi ngồi khóc, mẹ tôi thì cầm máy quay phim lại cảnh đấy. Lên cấp Một, tôi và con bé học chung lớp. Cơn ác mộng của tôi kéo dài đến năm vào học cấp Hai thì chấm dứt. Tôi chỉ nghe nói con bé đấy chuyển nhà vào nội thành sống với nhà ngoại.

Mẹ tôi nói cho tôi nghe một sự thật tôi không dám tin: Gấu chính là nhỏ Hà. Nhỏ Hà học với tôi đến bây giờ là năm thứ ba, luôn tỏ ra là người hiền lành, ngoại trừ việc có xích mích với tôi thì không có dáng vẻ gì là kẻ bắt nạt lắm. Sau khi ba mẹ nhỏ ly hôn, nhỏ và mẹ về nhà ngoại sống bốn năm, cấp Hai cũng học trường gần đấy. Khi nhỏ đậu vào trường Chuyên thì mẹ nhỏ tìm thuê một căn nhà ở ngoại thành để tiện cho nhỏ đi lại. Căn nhà ngoại thành là cái căn ở trong con hẻm ấy, bao nhiêu nhà không chọn, chọn đúng căn đấy mới đau. Thế giới này thật sự quá nhỏ bé rồi, đi hết một vòng lại gặp con nhỏ trời đánh đó. Nhỏ tỏ ra thân thiết với nhà tôi lắm cơ, nói chuyện rất tự nhiên, mười điểm thân thiện:

- Mẹ hay gặp mẹ con bé lúc đi họp phụ huynh, mà đến chừ mới được nhìn thấy con bé đấy. Càng lớn càng xinh, có nét giống mẹ Bình.

Bình là tên của mẹ Hà. Mẹ và ba tôi không thường xuyên ở nhà này. Đúng hơn là, căn này chỉ có mỗi tôi ở. Ba mẹ sống ở căn khác, mỗi khi đi công tác về hay ghé qua ở vài hôm xem tình hình ra sao thôi. Vả lại, sắp tới đây lại có buổi họp phụ huynh nên ba mẹ tôi sẽ ở lại đây đến cuối tuần. Đúng lúc nhỏ qua trả cái áo thì bắt gặp ba mẹ tôi, bị kéo vào nhà nói chuyện:

- Con mới đi học về phải không? Con đói không, con cầm bánh đem về ăn nhé.

Trước đây, mẹ tôi thân với mẹ nhỏ lắm, thân đến tận bây giờ, nên giờ cũng thân mật với nhỏ luôn. Gọi nhỏ bằng “con” luôn mà. Mẹ tôi lấy trong tủ lạnh ra một hộp bánh gato, đưa cho nhỏ. Mẹ còn dặn tôi tiễn nhỏ về. Tôi không thích nhưng vẫn làm theo lời mẹ. Thấy nhỏ biến mất dần trong bóng tối của con hẻm, tôi quay người đi vào nhà.

Mẹ thấy tôi quay lại nhanh hơn mẹ nghĩ. Mẹ nói tôi là:

- Sao không tiễn con bé đến nơi đến chốn?

Tôi chỉ cười trừ cho qua, mẹ tôi cũng tỏ vẻ mặt bất lực, có chút thất vọng về cậu con trai này. Nhỏ có còn là con nít đâu, cái hẻm tối đấy nhỏ cũng đi ra đi vào suốt hơn hai năm nay rồi. Nếu nhỏ là cái đứa hồi trước hay bắt nạt tôi thì nhỏ còn “man” hơn cả tôi. Con gái con lứa gì mà bạo lực, đến giờ ăn cứ tranh lấy đồ ăn từ khay của tôi, mượn đồ tôi không bao giờ dùng lời nói. Nhỏ lúc đấy cứ thấy thiếu cái gì là cứ chồm sang lấy của tôi, tôi mà ú ớ thì chỉ có nước bị đấm vỡ mồm.

Tôi treo cái áo khoác lên, công nhận một điều nhỏ giặt rất thơm. Cái tôi bây giờ thơm phức, đứng xa một cánh tay còn ngửi thấy được. Đúng là con gái. Tôi chỉ việc ném áo quần vào máy giặt rồi giặt thường thôi, chứ không bao giờ dùng nước xả. Áo quần sạch là được, còn tôi thì ngày nào chẳng tắm rửa thơm tho. Tôi sợ dùng nước xả thì nó sẽ lấn át cái hương thơm nam tính của tôi...

Sáng hôm sau, tôi rửa mặt xong thì đi xuống phòng ăn như thường lệ. Tôi còn tưởng mình đang nằm mơ, hoa mắt chưa tỉnh ngủ, còn phải nhéo má mấy cái để kiểm tra. Trời ơi! Tôi không nhìn lầm. Nhỏ Hà đang đứng trong bếp nhà tôi, nhỏ mặc đồng phục, tóc cột lên gọn gàng. Nhỏ cầm chồng chén bày ra bàn, hai con mắt to tròn, có hơi nâu của nhỏ nhìn thẳng về tôi. Rồi đôi mắt nhỏ hướng xuống phía dưới, tôi cũng nhìn theo. Lúc này, tôi chợt nhớ ra là mình đang mặc một cái quần rất sặc sỡ. Thời tiết thế này, tôi thường cởi trần, mặc mỗi cái quần ngắn đi ngủ. Ba mẹ cũng quen nhìn thấy tôi như thế. Nhưng bây giờ, tôi đang khoe cái quần bảy màu cho nhỏ xem. Nếu có nắm lá ngón trong tay lúc này, tôi sẽ ăn cho chết ngay. Tôi xấu hổ, cuống cuồng chạy lên phòng ngủ. Mở tủ ra, lấy bộ đồng phục thay vào. Tôi lấy hết can đảm xuống chào mọi người, mong mọi người hãy quên cái dáng vẻ đấy của tôi đi:

- Mẹ đã nói nhiêu lần rồi? Con lúc nào cũng mặc mỗi cái quần ngắn đi ngủ, giờ đẹp mặt chưa?

Kìa mẹ, sao mẹ lại nói con trai mình như thế. Con đâu biết sáng nay lại có nhỏ và mẹ nhỏ ăn cùng đâu. Con mà biết, con đã lên đồ lồng lộn, dậy sớm chải chuốt các thứ cho bảnh trai rồi. Tôi không dám nhìn mặt ai trong suốt bữa sáng, chỉ cúi mặt mà ăn. Ăn xong, tôi đeo cặp lên vai, chuẩn bị ra dắt xe đi học. Mẹ gọi tôi lại nói:

- Con chở Hà đi học luôn.

- Sao con phải chở chứ?

- Hai đứa thân với nhau từ nhỏ mà, ngại gì nữa. Mẹ với mẹ của Hà quyết định rồi, sau này sẽ để con chở Hà đi học. Nghe nói hôm trước, Hà bị xe máy tông, may mà chỉ hư xe chứ không có mệnh hệ gì. Nhưng cũng lo lắm, con chở thì hai mẹ đây thấy yên tâm hơn.

Người tông xe nhỏ là tôi đây. Tôi đã sửa xe cho nhỏ rồi mà, giờ còn phải chở nhỏ đi học sao? Rồi mọi người trong lớp sẽ nghĩ gì? Tôi nhìn nhỏ, thấy nhỏ còn không thèm phản đối. Nuốt nước mắt vào trong, tôi dắt xe ra cổng. Tôi nhìn thấy cái mũ mà tối hôm ấy nhỏ dám lấy để đựng bao rác, dần nở nụ cười nham hiểm:

- Mũ này, đội đi.

Nhỏ có hơi chần chừ. Nhỏ nhận ra cái mũ nhỏ từng dùng để đựng rác, giờ đây phải đội nó lên đầu. Tôi khoái chí, cười thầm trong lòng. Mau đội lên đi. Nếu biết trước có một ngày tôi chở nhỏ đi học, chắc nhỏ không dám làm vậy với cái mũ của tôi rồi. Nhỏ cầm lấy cái mũ, đội lên đầu trong sự ngạc nhiên của tôi:

- Không sợ bị thúi đầu à?

- Ông giặt nó rồi mà, mũi tôi thính lắm.

Cũng thông minh đấy. Tôi chẹp miệng, có hơi thất vọng một tí. Nhỏ gài mũ xong, trèo lên phía sau xe tôi. Hôm nay đi sớm nên đi với tốc độ bình thường. Nhỏ cũng không bấu vào gấu áo tôi nữa. Bỗng nhiên, từ dưới cống nhảy lên một con chuột, tôi giật mình phanh xe gấp. Theo quán tính, nhỏ đập thẳng cái mũ vào lưng tôi. Ta nói nó thốn gì đâu, tôi lấy tay xoa xoa cái lưng:

- Ông đi xe kiểu gì đấy?

- Không phải tại tôi, tại con chuột tự nhiên nhảy ra đấy.

Con chuột ấy bất động sau khi một chiếc xe tải cán qua. Sáng nào, tôi đi học trên con đường này đều nhìn thấy chuột chết. Tôi không muốn cán chết nó đâu, một phần tôi không thích bẩn xe. Một phần nữa là con chuột nó cũng có gia đình. Bỗng một ngày, con chuột ra đường đi kiếm ăn cho gia đình nó thì có chiếc xe cán qua, gia đình nó chờ đợi ở nhà trong vô vọng. Thương em...

Tôi lái vào nhà giữ xe, nhỏ bỏ cái mũ vào giỏ xe rồi quay lưng đi. Tôi chạy theo nhỏ, hỏi:

- Thế là, từ hôm nay trở đi tôi thành xe ôm của bà à?

- Ừ, có lẽ là vậy đó. Nếu ông không ưa thì nói chuyện với mẹ ông đi.

- Sao bà không phản đối? Bà cũng đâu ưa gì tôi? - Tôi tò mò.

- Mẹ tôi không phản đối chuyện này. Còn tôi, tôi không muốn làm phiền lòng bà cũng như phật lòng ý tốt của mẹ ông.

Thế là nhỏ không phản đối vì mẹ nhỏ không phản đối thôi à? Nhỏ có chính kiến riêng của mình không vậy? Mà nói vậy thôi, tôi cũng không dám cãi lời mẹ tôi. Sao tôi lại bị dính vào cái hoàn cảnh này cơ chứ.