Yêu Thương Nở Giữa Trời Hạ

Chương 4. Hồi ức đau thương

Cô từng nghĩ tới vô số lần cô sẽ thuận lòng chấp nhận lời mong mỏi tha thứ từ ông. Tuy vậy mỗi lần ý niệm định nhất máy gọi riêng cho ông thì lại có một sợi dây vô hình mỏng manh, rắn chắc, siết chặt trái tim cô khiến cô đau nhói tận tâm can, như rằng bị bóp nghẹt, bị đè nén. Những vết rạn tưởng đã chìm trong giấc ngủ ngàn thu giờ bỗng thổn thức sống dậy trở nên ướm đỏ, gào thét cuồn cuộn bật lên thành thanh âm ai oán như thú dữ chốn rừng sâu.

Tha thứ không khó để đánh vần tuy vậy nó chính là cái gai khiêu khích cho những người muốn thực hiện. Đức Phật dạy việc cố chấp không tha thứ sẽ làm bản thân chúng ta đau khổ. Sự tha thứ không đồng nghĩa xoá hết những gì đã xảy ra mà là cho phép chuyện cũ trôi qua, đừng để bất hạnh ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại.

Người con gái này cũng giống bao người con gái ngoài xã hội kia, bản chất yếu đuối, thậm chí dễ dàng tổn thương bất kì lúc nào nhưng lớp vỏ bao bọc có thể mạnh mẽ, gan lì hoặc chính tính cách tâm hồn của họ.

Những buồn đau, những điều sai trái năm đó đã biến cô thành con người trầm mặc, khép kín. Bản chất ấy luôn thúc giục cô phải kiên cường trong mọi hoàn cảnh khó khăn. Hơn thế nào đi nữa, tàn dư chẳng thể xoá sạch, sự hằn thù mãi chất đầy trên đôi quang gánh nặng trĩu. Mệt mỏi, dày vò, nung nấu quá khứ, muốn buông bỏ ngặt vì ranh giới mong manh, quỷ thần đã lấn át thiện tâm.

“Mẹ ơi! Mẹ ơi! Tỉnh dậy đi mẹ.”

Cô nghe rõ mồn một giọng nói văng vẳng bên tai như thể mới xảy ra ngày hôm qua, sau đó cửa phòng đóng sập lại. Cô khóc nức nở, khuỵu xuống nền gạch lạnh băng, lạc lõng giữa bốn bề trắng xoá, tường trắng, gạch trắng, ánh đèn điện cũng trắng láng. Hành lang dài mênh mông, chỉ có mỗi cô gái nhỏ bé co ro ở góc tường với khuôn mặt tím tái, mồ hôi đầm đìa. Nỗi sợ hãi tột cùng thấp thỏm lo âu từng thời từng khắc thường trực bên cô, từ trong nội tâm một luồng khí lạnh dập dền chạy dọc theo sống lưng.

Chiếc đồng hồ treo tường nhảy vang từng nhịp tích tắc, lòng cô rộn rạo như lửa đốt, hết đứng lên bước đến cánh cửa phòng cấp cứu, nhón chân ngó qua màng kính mờ đục, đôi mắt tròn trĩnh ươn ướt giương to dưới hàng mi đen nhánh, lát lâu lại ngồi xuống.

Đêm tối mịt mùng, cô ngủ thiếp đi, cảm nhận khoang mũi chỉ còn thoang thoảng mùi thuốc sát trùng và tiếng chân hối hả nện trên sàn cứ thế kéo dài tới các phòng phụ cận.

Căn biệt thự ngự khu phố 2, phủ một màu đen kịt, cô nép người sang trái, đầu đội nón tang, sắc diện tiều tuỵ. Đứng kế là ba cô, ông cũng đau buồn khôn diết, chưa dứt bàng hoàng về sự ra đi đột ngột của vợ dẫu có cố kìm nén nuốt ngược nước mắt vào trong nhưng đôi mắt ông đã biểu thị điều đó.

Người đến viếng càng lúc càng nhiều, họ cúi đầu, ngấn lệ tưởng nhớ người đã khuất. Trên quan tài đặt một vòng hoa lớn, phía trước là bức di ảnh của bà cùng nụ cười tươi rói mà không ai có thể nghĩ bà lại ra đi sớm đến vậy. Một nụ cười ám ảnh!

Tiếp nối đoàn khách vào viếng, người phụ nữ chạc tuổi mẹ cô khoác nguyên bộ lễ phục bằng chất liệu kaki đen ôm sát người, hai tay cung kính cầm nén nhang, bộ mặt sầu thảm. Bà đứng trước quan tài khá lâu, chắc hẳn trong lòng bày tỏ điều gì đó. Cô cúi gằm suốt buổi, thỉnh thoảng thoáng ngẩng mặt hé mắt để ý đôi chút bởi đông người viếng nhưng đa phần là đồng nghiệp lẫn cấp trên của ba cô. Và trân trân đôi mắt ngấn lệ, đơn giản nghĩ người đàn bà cũng nằm trong số đó nên chẳng mấy chốc thôi bận tâm.

Ông Đức từ ngoài sân loạng choạng bước vào, đầu gục gặc. Lê Diệp lon ton chạy ra dìu ông, ông chậm chạp lê hai chân rồi ngã ngửa xuống sofa.

“Ba ơi! Ba!” Lấy tay bịt mũi tránh mũi rượu hôi hám, Lê Diệp cố lay ông nhưng mọi thứ đều vô ích. Cô nhạy bén bật phắt người nhanh nhảu vô bếp rót một ly nước lọc rồi kề sát miệng ông, sau khi tỉnh dậy thì trên bàn phải có ngay chén canh xương hầm hạt sen để giải rượu.

Đời cô trăm đường bể khổ, trông cách chăm sóc cho người cha say xỉn đủ kiểu ngoài việc học hành cô còn dành ra hai phần ba thời gian cho chuyện chẳng có ích lợi này. Ông Đức ham đắm rượu chè bất kể ngày tháng dù đói dù no, trong tâm trí chỉ loanh quanh làm sao tụ tập chơi bời. Còn cái thứ chứa cồn bạc bẽo kia đã tàn nhẫn biến chất ông thành con nghiện u mê, quơ quàu đeo bám. Những dãy số dài ngoằn, những bản giấy tờ chất đống bên những cuộc họp tư mật, áo vest, comple… trải qua lâu rồi, chôn vùi thời hoàng kim xa lắc chẳng còn xuất hiện cùng ông nữa. Khi ấy thực tế mà nói nhìn ông với bộ dạng thảm hại được mấy người nhận ra, cặp mắt đờ đẫn, áo quần xốc xếch, thần sắc tuột dốc thương tâm như kẻ ăn mày. Tất thảy công việc từ trong ra ngoài đều phó thác một tay cô quán xuyến, mười lăm tuổi vừa học vừa làm dấn thân vào trần đời gian truân, vất vả. Quãng đường dài cô bước chẳng những không khai lối mà còn tiến sâu vào bờ vực thẳm, người đàn ông đã mất đi một nửa hạnh phúc thông thường khó giữ chặt trái tim mình. Mẹ cô vừa qua đời chưa tròn năm ông đã vội vàng dẫn phụ nữ khác về nhà cùng một cô gái, bảo rằng:

“Từ nay chúng ta sẽ sống chung nhà, đây là dì Lan, dì sẽ chăm sóc cho con và em gái con, chào dì đi con.”

Hóa ra kết quả cô mong muốn suốt mấy tiếng đồng hồ mòn mỏi đợi ông về thành ra thế này sao. Họ bên ngoài cùng vui vẻ ăn uống, cùng dắt tay đi chơi như gia đình, bỏ rơi đứa trẻ tội nghiệp ở nhà trông nhà, bao lần cô tự hỏi rốt cục cô có phải con ruột không. Lúc ấy giá mà ông nhìn thấy được những mảnh vỡ trong cơn dâng trào thất vọng, lòng tràn ngập buồn tủi Diệp xoay đầu dõi theo cánh tay đang choàng ngang vai người phụ nữ đưa bà ta vào nhà. Dĩ nhiên sau này Diệp cũng biết được cô gái đó là con riêng của dì Lan chứ chẳng phải cùng huyết thống gì với cô.

*

* *

Dáng người hơi gầy nhưng vạn phần xinh xắn, làn tóc uốn lượn buộc cao phản chiếu ánh vàng nhàn nhạt dưới màu nắng mặt trời. Khoác bộ đồng phục áo sơ mi trắng, váy đen ôm chân, điểm thêm ít son hồng trông Lê Diệp rạng rỡ hơn bao giờ hết. Nét mặt tươi tắn hòa nhịp với bước đi thong thả trên con đường mà hai bên là hai tòa nhà đồ sộ và cổ kính trong khuôn viên trường đại học UJM. Rẽ sang đường lớn, con đồi thấp nhân tạo nhiều cây xanh mà các sinh viên có thể ngồi học bài hoặc vừa nói chuyện vừa ăn trưa, dưới lề còn có cả ghế đặt cạnh bể hoa. Trùng hợp thay lúc này Andrew từ đằng sau đi tới cách Diệp vài bước, tay cầm nghe điện thoại, đôi chân sải nhanh chẳng mấy chốc vượt qua cô. Không hẳn quá xa anh tắt máy khi chợt liếc mắt nhận thấy vẻ mặt quen quen, vài giây nhìn kĩ rồi sau đó cất giọng gọi: “Này, cô sinh viên ngành quản trị kinh doanh.”

Không tên nên không rõ kêu ai nhưng theo quán tính Lê Diệp vẫn tập trung chú ý: “Là giám đốc tập đoàn SDAT.” Cô nhìn về Andrew nở nụ cười thế cho lời chào, còn anh thì nửa cười nửa không.

“Giám đốc đi nhanh quá làm tôi chạy muốn hộc hơi.” Một nam thanh niên chạc chừng hai mươi mấy tuổi mặc bộ vest kẻ sọc xanh nổi bật hớt hơ hớt hải, chậm lại một chút liền quan sát thấy gương mặt đầy anh tú, dáng vóc cao ngang ngửa Andrew, đó chính là trợ lý Wierny. “Ơ… cô gái này là…” Anh ngạc nhiên hỏi.

“Người tôi mới quen. À, tôi muốn ở lại thêm lát nữa.”

“Sao ạ? Nhưng…”

“Đi đi.” Andrew cắt lời, ngước đầu ra lệnh.

“Dạ.”

Sau khi trợ lý Wierny rời khỏi, anh quay lại đối diện với cô tỏ ý thắc mắc: “Cô học ở trường này à?”

“Ừm.” Diệp gật đầu. “Vậy còn giám đốc sao đến đây?”

Andrew từ tốn đáp, anh chẳng ngại kể người khác nghe công việc riêng cũng như trong câu nói đều toát lên sự lịch thiệp: “Tôi vốn dĩ là cựu sinh viên của trường, thi thoảng về đây tham dự hoạt động ngoại khoá. Khoảng vài tháng trước tôi có đàm thoại chia sẻ cách thức tự tin giữa đám đông, không biết cô đã đến xem chưa?”

“Có chứ. Thật sự những lời giám đốc nói rất hay, tôi nghe từ đầu chí cuối nhờ nó mà tôi học hỏi được nhiều lắm. Mỗi khi thuyết trình bài luận tôi luôn run sợ nhưng nhớ đến các phương pháp đó tôi càng tăng thêm dũng khí cho chính mình.” Nghĩ tới tâm trạng cô cực kỳ hài lòng, cặp đồng tử long lanh tựa hồ khung cảnh mùa xuân, môi nhỏ sắc sảo không ngừng thao thao bất tuyệt.

Anh bật cười, đôi mắt ngời ngợi chứa đựng chân thành, ánh mặt trời phía sau vóc người cao lớn thấp thoáng trên tóc càng tăng thêm rực rỡ: “Những cái đó chẳng qua tôi đã đọc trong sách và truyền đạt lại, những người khác chắc chắn sẽ có bí quyết hay hơn.”

“Giám đốc thật biết khiêm tốn, đáng khiến tôi ngưỡng mộ, nếu không nhờ giọng nói truyền cảm thì người ta sẽ khó mà nhớ dai lắm.” Diệp chuyển mắt quan sát ra xa một tí rồi “Dường như mọi người đang nhìn, có vẻ ở trường này giám đốc rất nổi tiếng.”

“Là vậy sao? Nhưng tôi nghĩ tôi với cô đâu phải lần đầu gặp, cô đừng gọi tôi bằng giám đốc nữa.”

“À, xin lỗi.”

“Nhân tiện, tôi vẫn chưa biết tên cô là gì?”

“Tôi tên là Lê Diệp.”

Lê Diệp ngẩng mặt cao hơn một chút, hình ảnh anh rơi xuống làn sóng biếc êm đềm, tức thời quên ngay việc lay động, khi thì mờ nhạt khi thì trong vắt thăm thẳm tận đáy hồ. Khoảnh khắc cô nhìn vào gương mặt trời ban đó chính là sóng mũi cao, làn da trắng sứ, mượt mà. Khí chất chững chạc của một con người thành đạt bộc lộ trực tiếp. Có điều khi khoác lên những bộ Âu phục, trông từ xa thì rất Tây.

Anh ngồi đối diện, dưới cội cây xanh ngát, chỏm nắng đẩy đưa trên mái tóc như ngọc đen óng ánh, xào xạc một hồi rồi im lặng.

Cái áo sơ mi trắng chẳng khác là mấy, từ cử chỉ, vẻ mặt thân thiện, anh luôn xuất hiện như thế, cũng như lần đầu khi anh bước ra trước khán đài, ở viện trẻ mồ côi và bây giờ là tại đây.

“Cô sang đây lâu chưa?”

“Cũng mới nửa năm thôi.”

“ Thấy cuộc sống khó khăn gì không?”

“Dĩ nhiên lúc đầu có nhiều khó khăn nhưng đã khắc phục được dần dần, đôi khi... lại tập quen với nó.” Giọng cô hơi trầm xuống, ngắt quãng trong giây lát rồi chợt nghĩ ra điều cần làm, cô gượng mỉm cười xoay qua. “Ờ, tôi...”

Tiếng chuông điện thoại của Andrew thình lình reo. Anh bắt máy, đầu dây bên kia vang lên tràng dài.

“Ừ, tôi hiểu rồi.”

“Cô định nói gì với tôi sao?” Anh cất điện thoại vào túi áo, nhã nhặn hỏi cô.

“Thật ra tôi đang nghiên cứu một số thông tin bài học, đó là sự phát triển của các phương diện thị trường để chuẩn bị cho buổi thuyết trình sắp tới. Anh có biết ở gần đây có cái thư viện nào không?”

“Nếu thế, có thư viện nhưng xa, là chỗ tôi hay tới, khoảng tầm hơn hai chục cây số. Hay cô đến nhà tôi tìm thử xem, tôi thì không có sở thích sưu tầm thể loại sách nhất định, nên mỗi chuyên môn lĩnh vực tôi đọc một chút, tôi nghĩ chắc chắn có cuốn cô cần.”

“Vậy phiền anh quá, anh còn lo rất nhiều việc ở công ty mà. Anh chỉ cho tôi địa chỉ thư viện là được rồi.”

“Không sao đâu, dù gì hôm nay chẳng có gì để làm. Cuộc gặp đối tác đã dời sang ngày mai, với lại tôi cũng đang muốn về nhà.”

“Ừm, thế cũng tốt. Cảm ơn anh nha.”

Băng qua những khung sắt dựng trên tường thấp thoáng rặng cây xanh rờn, lối đi trải dài tủa ra nhiều nơi, duy chỉ một lối dẫn đến ngôi biệt thự ba tầng. Cánh cổng lớn màu đen mạ vàng tự động dang sang hai bên, Andrew chạy thẳng xe vào trong sân. Anh bước ra trước, nhanh chân mở cửa cho cô.

Căn biệt thự hiện diện một màu nâu trầm, kiến trúc xưa cũ kết hợp phong cách mới mẻ đương đại. Không hề thấy mang dáng dấp buồn bã mà ở đó đập mạnh vào mắt người nhìn bằng sự mộc mạc. Tầng trệt có cái cửa ra vào bằng gỗ, cao hơn hai mét, lớp sơn phủ bóng loáng, tay cầm được điêu khắc tinh xảo đến mức khó ngờ vực. Những chậu cây cảnh nhỏ xinh cắt tỉa tươi tốt treo trên hàng tường trắng. Anh dẫn cô đi lên cầu thang bên hông nhà, rẽ phải liền có thể thấy hành lang trổ ra mặt trước, nơi đây đặt bộ bàn ghế ngồi uống trà, không gian khá rộng và thoáng mát. Anh kéo cánh cửa kính, có lẽ là cửa nhận diện bằng hình dạng cho nên không hề thấy dùng chìa khóa để mở.

“Mời cô ngồi. Tôi đi rót nước.” Tay anh chỉ vào chiếc ghế sofa.

Lê Diệp vừa đi vừa nhìn toàn bộ kiến trúc căn biệt thự, thật sự tuyệt vời hơn những gì Diệp nghĩ. Không để cô chờ lâu, anh vào rồi lại ra ngay với ly nước ép trong tay.

“Cô uống được chứ?”

“Dạ được, cảm ơn anh.” Cô nâng hai tay lên nhấp môi chút đỉnh, sau đó cất giọng. “Tôi có thể xem sách ngay bây giờ không?”

“Ừm, vậy cô đi theo tôi.”

Andrew dẫn cô qua nhiều lối, cuối cùng đi đến một căn phòng, nhìn bề ngoài có vẻ khác biệt so với những căn phòng còn lại. Anh gạt tay đẩy cửa bước vào, trong này là cả kho tàng về sách trông cứ như thư viện tại gia. Xuống hết bậc tam cấp tới những chiếc kệ cao nghệu trải dài, thân ảnh anh cao lớn đi trước, ngón tay lần từng gáy sách, phải đảo một hồi thì mới tìm thấy mấy quyển sách thuộc về chuyên môn của cô.

Anh lấy ra một cuốn, dịu dàng nói: “Tôi nghĩ chắc trong đây sẽ có.”

“Để tôi xem thử.”

Tiếng chuông từ điện thoại di động Andrew lại bất chợt reng lên, theo thói quen lịch sự anh lập tức đi ra khỏi phòng. Lê Diệp chăm chú lật các trang sách nhưng dường như không có, cô rảo chân ở kệ bên cạnh thì thấy có cuốn đề tựa “Cách nắm vững xu thế thị trường”, và nó nằm tận tầng 3 cô thật khó để với lấy. Lê Diệp hai tay ghì quai chiếc ba lô nhỏ đeo phía sau, thở dài nghĩ cách, đôi mắt liếc xung quanh, chợt mỉm cười khi phát hiện cái thang trong góc kia. Diệp cẩn thận leo lên, khi nắm trong tay quyển sách cô bất ngờ trượt chân ngã nhào, rơi tự do trong khoảng không trung. May thay lúc này Andrew quay trở lại giơ tay đỡ lưng cô, cả hai áp xuống sàn. Những cuốn sách do cầu thang va chạm từ trên kệ đổ ào xuống, Andrew nhanh nhạy xoay sang, dùng toàn phần thân người che chở cô. Cô vẫn cứ nhắm chặt mắt cho đến khi không còn nghe tiếng động gì nữa thì mới mở ra, đã thấy gương mặt anh tú ấy cận kề.