Chiều cùng ngày hôm ấy anh xuất viện và được trợ lý đưa thẳng về nhà nghỉ ngơi.
Vào một ngày nọ, cũng tương đối lâu kể từ khi cả hai người gặp mặt thì anh bỗng dưng xuất hiện tại một quán cà phê.
Nhìn thấy cô gái mặc chiếc đầm đen dài, mang tạp dề màu đỏ thẫm đang cặm cụi phục vụ khách tới. Lúc cúi xuống dọn bàn, phần tóc mái ngang cằm không thể vén hết bằng kẹp đã đổ xuống che đi nửa vầng thanh tú.
Khi này Andrew đã đỗ xe ô tô bên bãi giữ của quán và định bước vào. Nhưng vì xếp hàng quá dài, hơn nữa không còn chỗ ngồi, buộc lòng anh phải chờ bên ngoài một chút.
Đây không phải là một quán cà phê bình thường, nó nằm đầu khu phố đi bộ có thể nhìn thấy biển. Đối diện rào cản là bờ biển xanh ngắt dang rộng ôm gần trọn mảnh đất Tây Ban Nha. Trong phố người ta cất lên những lâu đài, bên trên vẫn giữ nguyên vẹn cấu trúc là có nhiều tháp canh và tháp hình trụ. Tất cả cho tới mặt đường đều ốp gạch đỏ sẫm. Phía dưới tầng trệt người ta cũng cho các hàng quán thuê lại để buôn bán. Con phố này rất dài trải gần hai kilomet có tên Galicia. Tuy nhiên tiệm cà phê lại nằm ngay vị trí đắc địa, thu hút được lượng khách lớn mỗi ngày. Tuy chỉ có một tầng, các bức tường đều thay bằng kính một chiều, diện tích là một hình chữ nhật. Ngoài trước để đôi ba bàn ghế có dù che, đặt một chiếc xe Porche 365 Speedster màu hồng và trang trí thêm vài chùm hoa bên trên. Mãi tới khi vắng người cũng là mười giờ, Diệp mới bưng ly thức uống có phần nhìn hơi bắt mắt mang màu đỏ nâu quyến rũ có thể ví như máu, bên trong chìm nổi những lát chanh và táo, rồi đặt xuống cho Andrew.
“Anh đã khỏi hẳn chưa?”
“Ừm.” Anh gật đầu cái rụp.
“Tôi nghe bác sĩ bảo anh bị viêm dạ dày, tôi hiểu việc điều hành công ty rất bận nhưng hãy nhớ ăn uống điều độ.”
“Cô có đang lo lắng cho tôi chứ.”
Andrew nhấp ngụm Sangria, đột ngột ngước mặt lên nhìn cô hỏi vậy khiến cô chưng hững.
“Sao?”
Anh không tiếp tục với những lời mình vừa nói đó mà chuyển đề tài, nghĩ chắc chắn là vấn đề cô sẽ quan tâm:
“Tôi đến để nói với cô một chuyện, đã tìm ra được chỗ cô nhi viện Lorca đang ở. Chính là cô nhi Tolerancia.”
Diệp đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Sắp sửa kết thúc giờ làm rồi, ngay sau đó tôi sẽ đi ngay.”
“Tôi sẽ đi cùng cô.”
Quay trở lại một tuần trước, chuyện là khi đã cãi nhau với chồng xong, chị Hoa có nhờ Diệp tìm kiếm thông tin của Lorca vì biết cô hay làm từ thiện ở các cô nhi, thật ra chị Hoa chỉ có bức ảnh chụp con lúc nhỏ chứ chưa hề nhận lại con. Và Diệp cũng có thuật lại việc này với Andrew. Ngoài ra Tolerancia còn là cô nhi viện mà cả hai thường xuyên lui tới.
Cô thay bộ đồ ở quán ra, chải lại tóc tai cho gọn gàng. Cánh cửa đã được mở sẵn, cô chỉ việc bước lên, anh đưa cô đi.
Trong lúc trên xe, cô có thoáng qua nhìn anh rồi cất giọng:
“Chắc là thằng bé bây giờ khác trong ảnh nhiều lắm.”
Xong cô lại nói tiếp: “Tại sao mình lại không biết ra ta?”
Andrew nở nụ cười, ánh mắt nheo lại: “Cô thôi nói mấy câu ngớ ngẩn vậy đi. Đó là điều hiển nhiên rồi, lúc trong ảnh chụp tầm ba tuổi thì giờ cũng mười một tuổi.”
“Nhưng sao tôi sợ rằng thằng bé không biết có còn nhớ mẹ không?”
“Tôi thấy cô giống như mẹ nó hơn.”
Anh vừa dứt lời lập tức quay sang mỉm cười tỏ ý trêu chọc, cô cũng nhìn lại anh, nhướng mày, rõ ràng máu đã chạy lên tới não bộ.
“Bà chủ tịch người Tây Ban Nha. Chắc cha anh là người Việt nhỉ?”
Anh đột nhiên dừng xe khiến cô chúi đầu về phía trước.
“Làm gì thắng gấp dữ vậy. Nếu đó là chuyện riêng của anh thì tôi xin lỗi.”
“Không, có người qua đường.” Andrew hướng cặp mắt chính diện muốn chỉ cô nhìn lên phía trước mà xem. Và rồi cô biết mình đã bị quê.
“Tôi nghe họ bảo cha mẹ tôi là người Việt Nam.”
“Họ là ai?”
Xe lại đỗ một lần nữa tuy nhiên là trước cánh cổng sắt cô nhi viện, có lối mòn dẫn vào sâu trong bên trong.
Hai con người bé nhỏ lọt thỏm giữa hai hàng cây bách đang độ vào thu, Andrew hôm ấy khoác bộ sơ mi, quần tây và ghile đồng màu. Còn Diệp lại là áo vải cổ lọ, quần dài ống rộng, trên đầu đội chiếc nón to vành. Dù ở góc độ từ trên cao hay nghiêng xéo thì trông vẫn đẹp đôi làm sao!
Các nữ tu bước ra cúi mặt chào, trong đó có một nữ tu sĩ nói với họ: “Đây là cậu bé mà cô cậu tìm.”
Loáng thoáng bóng dáng rất nhỏ nhắn của một đứa bé trai đang núp sau lưng và víu lấy tà áo của nữ tu. Còn đây người nữ tu thì lại gỡ tay cậu bé ra và đẩy nhẹ về phía hai người. Thấy trong đôi mắt nó dường như tỏ vẻ quen thuộc, dần dà trở nên ôn hòa chứ không còn trố mắt sợ hãi nữa. Hóa ra nó nhận ra Andrew và Lê Diệp.
“Cảm ơn xơ.” Andrew đáp.
Lê Diệp cúi hạ người xuống, lấy tay vuốt tóc đứa trẻ, dịu dàng thủ thỉ: “Đi theo cô chú để gặp mẹ nhé!”
Sau lời nói cô vừa mỉm chi vừa gật nhẹ làm cái tin chắc nịch.
Họ cho thằng bé ở lại một tí để chào tạm biệt bạn bè, bên cạnh đó các nữ tu đang lo sắp xếp quần áo còn sót lại gấp trong vali.
Khi này Andrew lê bước chân khập khiễng sắp sửa chạm tới cửa hông nhà bếp, một tay ôm khư khư phần bụng bên trái. Lê Diệp từ xa đi tới thốt lên:
“Anh lại bị đau nữa à?”
“Ừa.”
“Anh ngồi xuống đi để tôi đi pha nước muối ấm cho uống.”
Andrew nghiêng nửa thân người tựa vào bàn. Cô đứng quay mặt vào trong bếp, tiếng “lanh canh” của muỗng chạm vào thành ly, quậy vài hồi chẳng mấy chốc mà có ngay đem ra cho anh.
“Đây là gì?”
“Nước muối ấm.” Lê Diệp nhấn mạnh ba chữ liền. “Anh mau uống đi, chắc chắn sẽ khỏi.”
Andrew uống chầm chậm, khoảng độ chừng mười lăm phút sau quả nhiên có hiệu quả.
Trời sắp sửa đứng bóng thì trong này mọi thứ đã xong xuôi. Hành lý đã được bỏ gọn gàng vào cốp và xe bắt đầu nổ máy lao đi ra khỏi cô nhi viện.
Ở hơn nửa đoạn đường, tiếng chuông điện thoại bất thình lình reo lên. Bên đầu dây bên kia vọng lại tiếng nói ngập ngừng của một người đàn bà: “Em ơi… chồng chị… chết… rồi.”
“Hả!? Cái gì chị?” Lê Diệp bàng hoàng khi nhận được hung tin, mà người đó chính là mẹ bé Lorca.
Andrew ở ghế kế bên dù không hiểu chuyện gì nhưng thấy thái độ của cô chắc chắn là điều xấu, anh liền tắp xe vào trong lề.
“Ông ấy… thật ra là… chị giết chồng chị mất rồi.”
Lê Diệp lặng người, mắt mở trân trân. Câu nói sau lại là cú sốc dữ hơn nữa. Có một cảm giác gì đó vô cùng ớn lạnh, toàn chi nhẹ bổng như thể không thể cầm chắc bất cứ thứ gì.
“Em đón Lorca rồi chưa?”
“Dạ em và giám đốc đã đón rồi.”
“Chị nhờ em một việc được không, đừng đưa về nhà chị và đừng nói gì cho Lorca biết hết.”
Vừa nãy Lê Diệp tinh ý nên đã bước xuống xe, cô kể với Andrew về sự việc đó. Andrew chỉ bảo một câu trước tiên cứ đưa qua nhà anh. Dẫu sao thì ở nhà cô do là vì cạnh nhà mẹ Lorca cũng không hay cho lắm.
Cô quay trở lại trong xe mới nói với Lorca rằng: “Bây giờ con sẽ đến nhà của chú này, rồi mẹ con sẽ đến đón.”
Thằng bé ngây thơ chỉ biết gật đầu.
Tại căn biệt thự nằm trên đường Calle de Embajadores.
Đôi mắt Lorca tròn xoe lạ lẫm với một không gian khác biệt hoàn toàn nơi cánh cửa tu viện. Nó ngoan ngoãn ngồi chơi trò xây lâu đài gỗ bên cạnh hiên nhà, cái mà các bà xơ đã gói theo vào túi đồ.
Cứ tưởng nó sẽ khóc và sợ hãi khi lần đầu bước chân ra thế giới bên ngoài, ấy vậy mà lại chịu nghe lời những người không thân thích.
Còn cô nhanh chóng chạy về nhà, tiếng bấm chuông khiến chị Hoa đang ngồi co ro trên ghế sofa liền ngoáy đầu về đằng sau, chị chạy vội ra. Khi cánh cửa vừa mở ra là cảnh sát đã chặn ngay đó. Toàn những người đô con cao lớn trong cảnh phục màu xanh đen. Ba người được chia ra làm công tác hiện trường và lấy mẫu tang vật. Trông thấy mỗi bên tay phải chị dính máu, điều tra viên đưa thẻ ngành ra và tự giới thiệu: “Chúng tôi đến từ sở cảnh sát Madrid, có nhận được thông báo ở địa chỉ này có vụ án. Cô là người báo án phải không?”
“Đúng vậy. Tôi là người báo án và cũng là người đã giết ông ấy.”
“Còn ai khác ở nhà không?”
“Không, chỉ có hai vợ chồng tôi, có đứa con nữa nhưng nó đi học rồi.”
“Vậy mời cô theo chúng tôi về sở để lấy lời khai.”
Vị điều tra viên lấy chiếc còng còng tay chị lại. Vừa hay lúc này, Lê Diệp về tới, cô sững sờ nhìn thấy chị được ba cảnh sát đưa đi. Chị Hoa nói với một những người họ rằng có vài lời muốn nói với cô.
“Chị đã tự ra đầu thú, hai đứa nhỏ chị sẽ gửi chăm sóc ở nhà em chồng, ngày mai họ sẽ tới đón.”
Xong rồi thì chị bảo cảnh sát đưa chị đi, Lê Diệp nhớ lại cái dáng gầy guộc lúc thời khắc xông cửa đưa chị ra ngoài và cả gương mặt xám xịt. Chắc chắn vài hôm trở lại đây chị đã bị dày vò tinh thần khá nhiều.
Diệp trở lại nhà Andrew, tay dắt cậu bé nhỏ Darwin. Nhưng cô không thấy Andrew đâu, chỉ mỗi ông quản gia già bảo với cô rằng cậu Andrew đang họp gấp ở công ty, đưa ông trông nom Lorca. Mà Lorca vừa chơi được một chút đã lăn ra sàn ngủ, buộc phải bế vào phòng. Khi tỉnh dậy nó có hỏi: “Mẹ con đâu cô?”
Lê Diệp định sẽ nói dối cả hai đứa trẻ nhưng lòng cô không nỡ.
“Tôi đợi anh về.” Giọng cô phản hồi lại với tiếng bước chân, tiếng mở cửa và cho hình dáng trước mặt mình.
“Hai đứa sao rồi?”
Cô kéo Andrew ra một góc nói nhỏ:
“Vẫn chưa biết gì hết. Tôi tính hỏi anh có nên nói cho chúng nó biết không?”
“Việc này không còn cách nào bằng nói ra sự thật, tuy sẽ chấp nhận nỗi đau.”
Cô tiến tới gần hai đứa trẻ đặt cánh tay lên xoa đầu. Cho chúng nó nhận anh em và thuật lại mọi chuyện từ đầu chí cuối. Cùng đó đưa hình chụp làm bằng chứng. Một đứa đã rời vòng tay mẹ từ thuở bé xíu nên dù nghịch cảnh gì vẫn sẽ chấp nhận, còn đứa còn lại thì òa lên khóc thiệt to.