Yêu Thương Nở Giữa Trời Hạ

Chương 7. Chúng cháu không muốn bị hành hạ

Bên trong một nhà kho rộng lớn bao quanh bởi những bức tường và tấm tôn đã gỉ sét. Các thùng hàng trống rải rác khắp tứ phía nằm xếp chồng lên nhau. Ánh sáng từ giếng trời rọi thẳng xuống phía dưới người đàn ông da đen đầu trọc, đang trong tư thế ngồi ngả tựa về sau.

Anh ta bị trói cả hai tay vào thành vịn của ghế nhưng chân vẫn thả tự do. Lúc mở mắt tỉnh lại có hốt hoảng dữ lắm, mà bây giờ giống như đang mong chờ ai tới.

Cánh cửa sắt bung ra, mảng sáng làm lóa hết cả mắt, chả rõ hình dạng người bước vào là thế nào. Sải chân bước tới người đàn ông kia, Andrew nghênh mặt.

“Ra là người quen à. Mày tính làm gì tao?” Người đàn ông da đen tỏ vẻ chẳng sợ trời sợ đất, ra giọng thách thức. Hắn ta có học một chút nên có thể nghe nói được bằng tiếng Việt.

“Mày chính là người đã giết chết chủ tịch ngân hàng Howling.”

Hắn ta bật một hơi chớp nhoáng nhếch miệng cười: “Tao đâu có phải người xuống tay, sao bảo tao giết ông ta.”

“Mày lấy gì để đảm bảo cho những lời nói đó. Còn tao thì có đoạn băng ghi hình ở bãi container, nơi mày từng giao dịch mua súng.”

“Khốn kiếp, sao mày có được nó?”

“Mày không ngờ phải không?” Anh chống tay trên ghế, ở cú chạm mặt anh liếc ngang qua một cái, ghé tai thỏ thẻ: “Sau lưng mày luôn có người theo sát, nhưng sao lúc đó tao không ngăn cản, là bởi vì Rafael từng có lỗi với gia tộc tao.”

“Vậy mày tính giết tao ư? Tao đã nhổ được cái gai trong lòng mày.”

“Rafael là tao mượn tay, còn lý do cho sự xuất hiện của mày ở đây để tao cho xem nhé.”

Andrew mở đoạn thu hình cho hắn bằng điện thoại. Vẻ mặt dần chuyển biến thì bị anh tắt giữa chừng.

“Mày là người đã chỉ lệnh đánh bom ở Paris.”

“Tao tiếc vì đã xem thường mày, Andrew.”

“Thế à.” Dung mạo lạnh lùng ám đầy sát khí, anh tiếp lời: “Tiếc hơn nữa là mày chưa biết hết về tao.”

Andrew dùng những ngón tay đẩy cái máy nhỏ bên dưới gắn cây đinh to ngang ngửa ngón út, nó tựa như cấu tạo của máy may, ở hướng song song bàn tay hắn. Đầu mũi đinh lóe lên thứ tia sáng của một đinh loại mới, rất đẹp nhưng đáng sợ.

“Lại trò gì nữa đây.”

“Tao rất ghét cùng là loài người mà lấy sự sống của người khác ra định đoạt. Nghe nói bàn tay này đặt bút kí cho các hợp đồng buôn trẻ em.” Anh kể tiếp tội trạng nữa cho hắn nghe. “Cứ mỗi phút trôi qua cây đinh này sẽ tiến tới hai centimet, sau đó đâm sâu từng chút vào bàn tay mày. Và mày sẽ cảm nhận được sự đau đớn kéo dài.”

“Đồ cách chơi tàn độc.”

Có vẻ nhanh hơn nhiều so với hắn nghĩ khi một phút vừa trôi qua và cây đinh chĩa xuống thêm hai centimet. Là anh đã bấm nút khởi động sớm. Dù làn da nâu cũng phải chuyển sang trắng bệch, mồ hôi bắt đầu tuôn trên trán, trên cổ.

“Vậy tao có nên để cả tay bên kia không?” Giọng nói phát ra lạnh hơn băng Nam Cực, quả thật anh đặt hai máy đinh hai tay hắn. “Bây giờ tao sẽ đặt đếm ngược ngẫu nhiên, sẽ không biết lúc nào cây đinh đâm xuống.”

“Tha cho tao đi. Làm ơn.”

“Cứ thong thả hưởng thụ.”

Andrew quay ngoắt bỏ đi, không một chút mảy may quan tâm.

Còn người kia cựa quậy cũng không tài nào thoát ra được.

Ba mươi giây, hai phút hay là một phút rưỡi.

Các đường liên kết mạch máu trên trán nổi cộm một cách rõ rệch, bàn tay phải bị đâm trước nên giương lên đầy đau đớn.

Từ chỗ đó trở về, anh lái xe thần tốc, ở cổng sắt ngoài vườn người quản gia đang đứng đợi. Ông tiến trước lo mở cửa trong cho anh, anh thái độ bình thản đi tới phòng khách. Đây chính là lúc Lê Diệp chờ anh về hỏi ý kiến và kết cục cả hai chọn phương án nói ra sự thật.

Cỡ tầm bảy giờ kém, ông quản gia tới phòng cậu chủ mời cậu ra dùng cơm. Andrew sắp lại tài liệu để ngăn nắp trong ngăn kéo.

Ông phân phó đám người hầu bày trí đồ ăn ra bàn từ trước đó. Anh ngồi chính giữa, cô và hai đứa nhỏ ngồi hai bên.

“Ngày mai tôi tính đưa Lorca và Darwin sang nhà cô.”

“Vậy tối nay cứ ở lại đây nếu có gì nhờ cô chăm sóc giúp tôi.” Anh đề nghị rồi gọi người quản gia vào bảo ông chuẩn bị sẵn phòng ngủ cho cô và hai đứa trẻ.

“Anh có còn đau dạ dày không?”

“Không, tôi ổn rồi.”

Đêm đó cô chẳng chợp mắt được mới sang phòng bọn nhỏ đang ngủ. Cô chỉnh lại mền rồi xoa lên tóc Lorca, chợt cậu bé mở mắt ra, đôi mắt hai mí to tròn hệt chị Hoa, gương mặt bụ bẫm. Lorca cất giọng thì thầm vì sợ làm đánh thức em trai nó, tò mò hỏi cô một câu: “Mẹ cháu là người như nào vậy cô?”

“Là một người rất tốt và hiền lành.”

“Thế tại sao bà ấy lại chỉ đối xấu với cháu?”

Vì mẹ đã ở bước đường cùng và không còn sự lựa chọn nào khác, hầu hết những ai làm mẹ khi lâm vào hoàn cảnh khốn đốn đều đưa ra câu trả lời như thế với đứa con của mình. Mà không hề nhận thức được đó sẽ gây ra suy nghĩ ác cảm trong tâm ý đứa trẻ.

“Không, bà ấy không hề xấu. Cháu sẽ tìm thấy câu trả lời khi đủ chín chắn.”

*

* *

Cảnh căn nhà hỗn loạn, một người đàn ông to xác ngồi nghoẻo sang bên, lưng dựa vào bức tường, tay buông xuôi khỏi vết đâm loang lổ máu.

Những cảnh tượng đó vẫn ám ảnh chị trong từng giấc ngủ hàng đêm và cả trong từng lần ngồi thu mình nghĩ tới. Trong phòng giam, chị nằm trên tấm nệm trải dưới sàn, tay gác lên trán thì đột nhiên có người cảnh sát đi lại gọi chị bảo có người thân và luật sư đến gặp.

Vị cảnh sát dẫn chị đến một căn phòng tách biệt kính giữa phạm nhân và người ngoài. Mắt không cử động, chị ngồi xuống bỗng dưng rưng rưng nước mắt, sau bao năm xa cách cuối cùng đã thấy đứa con bé bỏng của mình. Chị chỉ có thể sờ hai tay lên mặt kính, Lorca cũng bỡ ngỡ khi gặp lại mẹ. Hai mẹ con thủ thỉ nói chuyện với nhau một hồi lâu. Lúc cuối cùng chị nhìn các con âu yếm:

“Mẹ xin lỗi hai đứa, mẹ là một người mẹ tồi. Hai đứa cố gắng học hành và nghe lời nha.”

“Tất cả chị nhờ em.” Chị xoay sang nói với Lê Diệp bằng cả sự tin cậy.

Hôm diễn ra phiên tòa xét xử vụ án, người thân bên chồng chị Hoa chỉ có cô em gái xấp xỉ tuổi trung niên, thân tướng mập mạp. Đã lập gia đình và sinh sống cách nhà anh trai mười lăm cây số. Ở hàng ghế bên cạnh Andrew cùng Lê Diệp ngồi đối mặt với luật sư đại diện cho bị cáo. Trong phiên tòa mọi bằng chứng và lời lẽ của luật sư đều được đưa ra, đặc biệt một đoạn ghi hình trích xuất từ camera gắn ở cây cột điện trước tòa nhà đã chứng minh chị không cố ý giết chồng. Trước khi kết thúc phiên xét xử, chánh án tuyên bố chị Hoa tội ngộ sát, bị phạt cải tạo không giam giữ đến ba năm. Và phó quyền nuôi Lorca và Darwin cho người em gái.

Ngay lúc này đột nhiên bà đứng dậy, thẳng thừng đáp lại trước chứng kiến của bao nhiêu người ở đó: “Tôi từ chối nhận hai đứa bé, cô ta đã sát hại anh trai tôi. Hơn nữa, một đứa không phải cháu tôi và chắc gì hai đứa này không mang tâm địa xấu ác như mẹ chúng nó. Có thể gây hại cho gia đình và các con tôi, mong quý tòa xem xét.”

Cả phiên tòa đều phản ứng tâm lý không kịp, mọi người bắt đầu xì xầm bàn tán, hai đứa trẻ quay qua nhìn người cô ruột. Không ngờ tình thân máu mủ, ngoại trừ Lorca ra, lại đối xử với cháu mình như vậy.

“Cả phiên tòa trật tự! Chúng tôi sẽ bàn luận thêm về vấn đề này.” Thẩm phán gõ cái búa lên bàn, lớn tiếng.

Bất ngờ Andrew đứng dậy, đưa tay chỉnh lại hai vạt áo vest, cất giọng khiến cả phiên tòa không ai là không nghe thấy.

“Xin tự giới thiệu tôi là Andrew, tôi sẽ nhận nuôi Lorca và Darwin cùng với vợ của tôi.” Andrew hướng ánh mắt đồng thời đưa tay chỉ về phía Lê Diệp, cô ngượng ngùng lén lút nắm kéo đuôi áo sau anh.

“Tôi với anh vẫn chưa kết hôn mà.”

“Chúng tôi đã thảo luận với luật sư Paul, mọi thủ tục về nhận con nuôi luật sư sẽ trình bày rõ với các vị.”

Người ta lại tiếp tục xôn xao, thẩm phán phải gõ chiếc búa lần nữa để giữ không khí nghiêm trang của buổi xét xử. Sau đó, luật sư lấy ra một kẹp tài liệu nêu rõ về xuất thân, tài chính hiện tại của Andrew và xác nhận quan hệ giữa Andrew và Lê Diệp là tư cách vợ chồng.

Còn người cô từ đầu tới cuối không thôi liếc đôi mắt căm hận về phía chị Hoa, như một con hổ muốn vồ tới nhai thành từng mảnh. Hai đứa trẻ này bà định đẩy chúng nó vào lại cô nhi viện, nhưng không ngờ giây phút cuối có người lên tiếng nhận nuôi chúng. Xem như bà ta đã chối bỏ được gánh nặng đúng theo mong ước.

Hai bên là rừng xanh bạt ngàn, chiếc xe lao vun vút trên con đường nhựa nối liền thành phố về thị trấn. Cơ ngơi biệt phủ bề thế rộng nghìn hecta của tộc họ Garcia Marquez, cứ mỗi năm bước chân sẽ có một người canh gác. Cánh cổng trạm trổ công phu cao cả thước, bề ngang có thể chứa được hai xe ô tô vào cùng lúc. Chiếc xe màu đen bóng loáng kia là của Andrew, một tên trang phục chỉnh tề, tai gắn bộ đàm tiến tới mở cửa, cúi đầu lễ phép.

Trong phòng làm việc của người đứng đầu dòng tộc - Calvario Garcia Marquez, là vẻ nguy nga lộng lẫy dù đây chỉ là một căn phòng trong số những nơi khác của tòa biệt thự. Trực diện cửa ra vào có vòm cửa sổ cao những ba mươi hai tấc nhìn thông thoáng ra bên ngoài, từng chi tiết trên tường, nội thất đều mang đậm kiến trúc hoàng gia châu Âu. Nổi bật hơn hết nơi khoảng trống dành riêng để treo bức ảnh chụp cả ba thế hệ họ tộc nối tiếp cai quản. Ai nấy cũng đều sở hữu khí chất thượng lưu, quý phái.

Ông Calvario là con trai trưởng nay đã lục tuần, vừa ngồi trên bộ ghế salon vừa một tay chống gậy đầu lâu, tuy nhiên giọng nói không hề thì thào mà vô cùng có khí lực: “Tuổi trẻ bây giờ thật nhanh nhảu, vừa mới quen biết nhau đã tiến tới hôn nhân.”

Người này thuộc vai vế anh cả của ông ngoại cậu, nên cậu chỉ có thể xưng ông.

“Thôi thì mọi thứ đã tác thành, nhưng duy nhất một thứ, xưa nay mọi việc cháu làm đều được suy nghĩ cặn kẽ. Chắc chắn người con gái cháu chọn đó phải là người có tư chất ưu tú và xinh đẹp.”

Sau loạt lời không hàm ý than trách, ông tiếp tục nói về chuyện trong nhà: “Thời điểm bây giờ cháu đừng nên về đây mà ở lại Madrid, bọn người Liu Shang đang càng ngày bố trí dày đặc. Tuy dòng tộc ta tồn tại từ rất lâu đời, uy lực và những mối quan hệ không phải là nhỏ. Nhưng cái đám mới nổi này lại hay sử dụng chiêu trò, khiến những dòng tộc khác dè chừng, nên phải hết sức cẩn thận.”

Anh một mực giữ thái độ kiên định: “Cháu biết phải làm gì, nếu bọn chúng quá manh động thì việc này cháu sẽ xử lý.”

“Dù là một chút khó khăn hay cần viện trợ hãy cứ nói với dòng họ.”

“Dạ.”

*

* *

Cách ngày diễn ra phiên tòa của chị Hoa hai tuần, luật sư riêng của Andrew cũng là người anh tiến cử làm luật sư đại diện cho chị. Lúc ở hành lang văn phòng, anh ta có nói với Andrew rằng:

“Tôi nói điều này là theo cảm nhận, dường như người cô ruột của hai đứa trẻ không muốn nhận nuôi khi tôi yêu cầu về người giám hộ.”

“Có chuyện như vậy hả?”

“Vì vậy tôi cần nói chuyện này với cô Hoa.”

Vài hôm sau đó, Lê Diệp có dắt Lorca và Darwin đi chơi công viên giải trí, khi đưa về thì dừng ô tô ngoài đầu đường. Chính cô tự tay dắt hai đứa đưa vào nhà người cô ruột, băng qua lối phủ những tán cây xanh ngát, cô chào tạm biệt chúng. Thế nhưng cậu bé nhỏ Darwin lại bám lấy váy cô, đôi mắt long lanh:

“Cháu không muốn vào đâu.”

“Sao vậy?”

“Trong nhà có bà phù thủy, cháu muốn ở với cô thôi.” Nhóc Darwin tội nghiệp nhìn chằm chằm dáng vẻ khẩn khoản cầu xin.

“Họ làm gì hai cháu à?”

“Nếu cháu vào nhà sẽ bị bắt làm tất cả mọi việc, thậm chí còn không cho ăn cơm.” Lorca thay lời em mình nói.