12 chòm sao - Đường Ngọt Cao Trung

Chương 57: Nhân Mã chuyển tới

"Gọi món đi chứ."

Trương Kim Ngưu đặt xuống ghế balo nặng, thấy bàn ăn trống không thì vội vàng thúc giục mọi người.

"Đều đã gọi rồi nhưng chưa đem đồ lên."

Vũ Đại Song Tử thấy Trương Kim Ngưu đã tới, lấy thêm một bộ chén đũa để tới mặt bàn của cô.

Trương Kim Ngưu ngồi xuống ghế, đem thực đơn của nhà hàng lướt qua thêm một lần nữa. Quả thực món nào cũng đều khá đắt. Vũ Đại Song Tử đợt vừa rồi nhận được kha khá tiền cát xê, muốn mời bọn họ ăn một bữa. Trương Kim Ngưu đương nhiên không thể từ chối lời đề nghị hấp dẫn này, vội vàng cùng Mộc Kỳ Sư Tử lựa chọn quán ăn. Ban đầu vốn là chọn một quán ăn bình dân, nhưng Song Tử lại đặc biệt hào phóng, đưa bọn họ tới nhà hàng sáng lấp lánh này dùng bữa.

"Oa, cậu phải tiếp tục phát huy, chúng ta nên đi ăn thật nhiều bữa."

Kim Ngưu cười cười đóng lại thực đơn, mắt vô thức lại nhìn đến Tống Bạch Dương đang ngồi đối diện. Kết thúc giờ học, đồng phục học sinh trên người cậu đã được thay đổi. Bạch Dương không chú ý tới cô, mải mê lướt điện thoại. Được một lúc, Bạch Dương khóa lại điện thoại, Trương Kim Ngưu vội vàng di dời tầm mắt, tiếp tục trò chuyện cùng Sư Tử ở bên cạnh.

Đồ ăn được dọn lên, bốn người bọn họ rất không từ tốn ăn. Tống Bạch Dương và Trương Kim Ngưu đều vừa từ câu lạc bộ trở về tới đây, đợi lâu đều đã trở nên đói meo. Đồ ăn trước mặt cứ được bày ra bao nhiêu đều nhanh chóng được xử lí sạch sẽ. Ở bên cạnh hai người, Mộc Kỳ Sư Tử cũng không quên phụ họa.

Kết thúc bữa ăn, Vũ Đại Song Tử theo kế hoạch phải đến trung tâm, Mộc Kỳ Sư Tử thì trở về nhà lấy thêm một vài đồ đạc. Còn lại Tống Bạch Dương và Trương Kim Ngưu, hai người đều trở về Kí túc xá của trường.

Trương Kim Ngưu ra khỏi nhà hàng cuối cùng, vừa bước ra đã bắt gặp ánh mắt của Tống Bạch Dương. Tống Bạch Dương đứng ở ngoài cửa đợi cô, vô tình lại chạm mắt, cậu vội vàng muốn quay mặt đi.

"Đi thôi."

Tống Bạch Dương quay mặt đi hướng khác, một tay lại khoác vai cô kéo đi về phía xe.

Trương Kim Ngưu bất ngờ bị túm lấy kéo đi, còn đang định nói gì lại im bặt, mím chặt môi. Bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng!

Len lén liếc nhìn Tống Bạch Dương, Trương Kim Ngưu không khỏi kìm chế nổi mà giương lên khóe môi. Ánh mắt cô cư nhiên cứ như vậy dừng trên vành tai đỏ ửng của cậu cho tới lúc lên xe.

Trên xe, Trương Kim Ngưu quả thực cảm thấy có chút mệt mỏi, lại còn vừa được ăn no một bữa, chẳng bao lâu đã ngủ say. Tống Bạch Dương thấy Kim Ngưu yên tĩnh như vậy cũng lái xe chậm lại.

Kim Ngưu căn giờ cũng rất tốt. Xe dừng ở lối vào Kí túc xá của bọn họ, Kim Ngưu cũng đồng thời thức giấc.

"Bạch Dương, hãy còn sớm, hay chúng ta ghé qua cửa hàng tiện lợi mua vài thứ đi."

Trương Kim Ngưu vẫn chưa xuống xe, ngược lại còn nghĩ ra chuyện. Dù sao thì cũng còn có cả một buổi chiều rảnh rỗi, cô không muốn nằm ngủ mất xác ở phòng kí túc.

"Được."

***

Mao Bảo Bình bắt một chiếc xe taxi để trở về. Trên đường đi, Mao Bảo Bình sử dụng điện thoại để kiểm tra email. Bởi vì gấp rút tới đây, cậu vẫn còn rất nhiều thủ tục chưa hoàn thành. Bên phía trường học và các bên liên quan thường xuyên gửi tới văn kiện qua email buộc cậu phải liên tục kiểm tra. Quả thực việc gì quá gấp rút cũng không thể tránh khỏi khó khăn. Xong việc, cậu đem điện thoại thu hồi vào trong túi.

Nhìn ngắm đường phố qua cửa kính xe, Mao Bảo Bình lại không thể kìm nén suy nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi. Rốt cuộc người đàn ông kia là ai lại có quan hệ tốt với Nhân Mã tới như vậy? Bạn bè, đối tác, hay là người yêu...?

Nghĩ đi nghĩ lại, Mao Bảo Bình vẫn tự mình thuyết phục bản thân. Bọn họ chẳng qua cũng chỉ có thể là bạn bè thôi mà, Nhân Mã vừa mới tới đây chưa đầy nửa năm, làm sao đã có thể cùng một người đàn ông yêu đương? Huống chi đó còn là Nhân Mã, người đặt tương lai sự nghiệp lên hàng đầu cơ chứ. Nhưng lại nhớ tới bọn họ cười cười đùa đùa, thực sự không thể không nghĩ rằng sẽ không có chuyện gì.

Sáng hôm sau, khi chuông báo thức vừa kêu, Mao Bảo Bình đã mất kiên nhẫn mà tắt báo thức, sau đó đem chăn bông trùm kín đầu. Cả đêm không ngủ được, trong tâm trí chỉ toàn là suy nghĩ xoay quanh Nhất Nhân Mã cùng người đàn ông kia. Cho đến gần sáng mới ngủ thiếp đi còn chưa được bao lâu đã bị chuông báo đánh thức. Nằm ỳ trên giường một lúc, Bảo Bình cuối cùng cũng đạp đống chăn qua một bên, chuẩn bị cho buổi sáng.

"Đã dậy hay chưa?"

Mở điện thoại ra, tin nhắn đầu tiên là của Nhất Nhân Mã.

"Đã dậy."

Mao Bảo Bình gửi đi tin nhắn, sau đó nhanh chóng thay đồ. Hôm nay cậu sẽ qua Kí túc xá của Nhân Mã giúp cô dọn dẹp. Nhân Mã biết cậu thuê phòng ở khu nhà này, muốn chuyển vào giúp để giúp cậu. Trường học của Nhất Nhân Mã có hỗ trợ việc làm thêm cho sinh viên, mức lương không tệ, hoàn toàn có thể chi trả tiền sinh hoạt hay thuê nhà. Vì thế, hôm nay chính là ngày mà cô chuyển khỏi kí túc xá.

Tâm trạng lúc trước còn tệ, nhớ tới việc này như được khởi sắc hoàn toàn. Lại nói, phòng mà Nhân Mã thuê chính là phòng ở cuối hành lang - đối diện với phòng của cậu.

"Mười lăm phút nữa em sẽ đón chị."