Nhất Nhân Mã kết thúc giờ học thêm đã là bảy giờ tối, khuôn viên trường học đều đã sáng đèn.
"Gần đây có quán ăn mới mở, đi ăn không?"
"Được ạ."
Nhất Nhân Mã thu dọn sách vở rồi cùng với nam sinh bên cạnh rời đi. Đây là Cetus.
Đang ăn uống, Nhân Mã nhận được một tin nhắn tới, là của Mao Bảo Bình.
"Chị ở đâu? Em tới đón chị."
Nhất Nhân Mã rất nhanh trả lời, sau đó tiếp tục dùng bữa cùng với Cetus. Điện thoại vừa được đặt xuống mặt bàn, Cetus cất tiếng hỏi.
"Lát nữa có cần tôi đưa về phòng trọ không?"
Nhất Nhân Mã lập tức lắc đầu.
"Bảo Bình tới đón em."
Cetus nheo mày, nhớ ra cái người mang tên "Bảo Bình". Bảo Bình là nam sinh vừa mới chuyển tới Ý, sau đó liền nhận được sự chiếu cố rất đặc biệt của Nhất Nhân Mã. Hai người dường như đã quen nhau từ trước, quan hệ rất thân thiết. Thậm chí, từ sau khi Mao Bảo Bình chuyển tới, Nhất Nhân Mã như vậy mà lại ngẫu nhiên chuyển ra khỏi Kí túc xá, chuyển tới khu mà Mao Bải Bình đang ở. Lí do cô đưa ra lại chỉ là để "thuận tiện giúp đỡ Mao Bảo Bình". Có trời mới tin vào cái lí do này.
"Em cùng cậu ta rất thân thiết nhỉ?"
Cetus tay cầm nĩa cho một miếng bít tết đã được cắt vào miệng, hơi trầm tư.
"Ừ, thân. Bảo Bình là đàn em từ khi còn học cao trung. Bọn em hay nói chuyện với nhau."
Cetus nhìn Nhân Mã nhẹ nhàng giương lên khóe môi không khỏi cảm thấy tự giễu.
Đúng thật, một tên đàn em thích bám đuôi.
Cetus không phải là một kẻ mù mờ. Cùng là đàn ông, hắn hiểu được thành ý mà Mao Bảo Bình dành cho Nhân Mã. Bảo Bình xuất hiện trước mặt hắn không nhiều, nhưng biểu hiện mà cậu dành cho Nhất Nhân Mã, Cetus liếc mắt liền có thể nắm được.
Nửa năm Nhất Nhân Mã đến Ý, hắn đặc biệt đưa cô vào tầm mắt, tận tâm chiếu cố cô. Tất cả nỗ lực của hắn đều vì mong muốn có thể cùng cô tiến đến phát triển một mối quan hệ. Nhưng mà hắn lại không nghĩ đến một nước này. Nhất Nhân Mã cư nhiên lại tồn tại một "đàn em" chấp niệm theo đuổi cô đến một chân trời mới. Cetus lần đầu gặp gỡ Mao Bảo Bình, cảm thấy dáng vẻ hễ tí liền đỏ mặt của cậu trông thật ngu ngốc.
Nhưng mà, hắn lại phát hiện ra: Nhất Nhân Mã coi trọng tên đàn em này.
Dùng cơm xong, Cetus đi thanh toán. Bọn họ đi ăn luôn rất có lệ, sẽ luôn thay phiên nhau trả tiền. Bởi cả hai cùng cảm thấy, nếu mỗi bữa cơm đều chia đôi tiền thì thật phiền. Lại nói hai người quan hệ còn khá tốt, mấy vấn đề này liền không ngại.
Ra khỏi quán ăn, Nhất Nhân Mã đã thấy một chiếc ô tô đen quen thuộc đang đỗ lại.
"Em về đây."
"Đi cẩn thận."
Nhất Nhân Mã tạm biệt Cetus, sau đó trực tiếp mở cửa xe ô tô ngồi vào phía bên ghế lái phụ.
"Cậu đợi có lâu không?"
"Không lâu."
Mao Bảo Bình đáp, đợi Nhất Nhân Mã cài xong đai an toàn rồi khởi động xe, qua kính chiếu hậu nhìn người đàn ông một thân sơ mi trắng phía bên ngoài đang nhỏ dần.
***
Thạch Hải Thiên Yết vẫn cứ như vậy nhìn thẳng vào mắt của Mộc Kỳ Sư Tử, khuôn mặt điềm tĩnh không chút biến chuyển. Nhưng giờ phút này, bên trong cậu lại cảm thấy rất vướng bận, rất bối rối.
"Tại sao lại phải chú ý tới anh?"
Đối với câu hỏi này của cô, Thiên Yết nhất thời không biết phải đáp lại như thế nào. Bởi vì hắn muốn vậy? Mong muốn mình được để ý tới. Nghe thật ngu xuẩn.
Mộc Kỳ Sư Tử vẫn bình tĩnh quan sát Thiên Yết, không hề thấy cậu biểu lộ ra một tia tâm tình nào. Nhưng cứ như vậy trầm ngâm hay sao?
Chờ đợi, giữa hai người vẫn chỉ tồn tại im lặng. Mộc Kỳ Sư Tử âm thầm thở ra một hơi, tay chống lấy thành ghế, chậm rãi đứng dậy.
"Suy nghĩ kĩ một chút. Anh không thể vô lí ép người khác chú ý tới mình được."
Thạch Hải Thiên Yết mím chặt môi nhìn Sư Tử đã rời khỏi phòng khách. Thẳng tới khi Mộc Viên Ma Kết cùng Hồ Thiên Bình trở về mới có thể lấy lại tinh thần.
***
Buổi tối, lớp ưu tiên có lịch học. Trường học thế mà lại tổ chức lịch học tăng cường vào tám giờ tối. Không ít học sinh lười nhác đều đã âm thầm nghỉ học. Mộc Viên Ma Kết và Hồ Thiên Bình đều không trở về Kí túc xá, sau khi học xong buổi chiều thì đi ăn tối rồi trở lại lớp học. Buổi tối, sân trường bên ngoài đều bật sáng hết đèn, thi thoảng còn có gió thổi.
Hồ Thiên Bình chuẩn bị xong hết tài liệu, sau đó đi ra một góc ở cầu thang. Cầu thang này không nằm trong phạm vi phòng học tăng cường, do đó không được bật đèn, camera cũng không được lắp. Từ trong túi áo khoác đồng phục, Thiên Bình móc ra một bao thuốc lá ngẫu nhiên hút một điếu.
"Cậu hút thuốc?"
Mộc Viên Ma Kết đi theo sau Thiên Bình, nheo mày hỏi.
"Thi thoảng."
Trời tối, những đám mây đen che kín cả bầu trời. Gió lạnh thi thoảng lại thổi tới, làm lay động mái tóc của hai người. Ngón tay gầy của Thiên Bình cầm điếu thuốc lá, thành thạo nhả ra từng đợt khói.
"Hút thuốc không tốt."
Hồ Thiên Bình không đáp lại, ở một bên hút nốt điếu thuốc. Thật lâu sau đó mới đáp lại cô.
"Được rồi."
Đúng lúc đó ánh đèn trong cầu thang lại tắt đi.
"Lạnh không?"
Hồ Thiên Bình đem điếu thuốc ném đi, với tay ôm lấy Ma Kết vào lòng.
"Không lạnh."
Mộc Viên Ma Kết nhăn mũi, ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt từ người Thiên Bình, cô có ý muốn tránh.
Hồ Thiên Bình không có ý định buông cô ra, trong bóng tối mò mẫm lấy bàn tay nhỏ của Ma Kết. Quả thực không lạnh. So với tay cậu còn ấm áp hơn.
"Tay cậu lạnh rồi này."
Mộc Viên Ma Kết cảm nhận được nhiệt độ của lòng bàn tay Thiên Bình truyền tới, liền nắm lấy tay cậu.
"Vốn không lạnh mà."
Hồ Thiên Bình bật cười, nói xong, cậu ngang nhiên xông qua, tay giữ lấy vai Ma Kết.
"Sao vậy?"
Hồ Thiên Bình khẽ cười, đưa mặt mình xuống kề sát với cô.
"Muốn hôn cậu."